Với chiều cao gần 1m9, để không dọa con mèo nhỏ, Quý Hựu Vũ đã cúi người đi từng bước một. Ngay khi anh tưởng rằng hôm nay mình có thể dễ dàng thu phục con mèo này thì nó… lại chạy mất?
Nó chạy mất ngay trước mắt anh?
Quý Hựu Vũ quay lại nhìn, anh phát hiện con mèo trắng không chạy xa, nó chạy thẳng đến chỗ một cô bé đang cầm một chiếc bát nhựa màu vàng, bên trong hình như cũng đựng thức ăn cho mèo.
“A… Đừng mà…” Quý Hựu Vũ kêu lên một cách thảm thiết.
Phan Tư Vũ nhìn thấy hình ảnh trên màn hình rung lắc rất mạnh.
Móa, con mèo thật vất vả nuôi dưỡng bao nhiêu ngày cuối cùng cũng quen thuộc, người ta chỉ cần vẫy tay một cái là nó đã chạy đến.
Nhậm Văn cũng không ngờ, con mèo trắng này trông có vẻ rất lạnh lùng, người đàn ông kia từng bước tiến lại gần nó, nó đều tỏ vẻ thờ ơ, vừa rồi Hạ An An chỉ đặt thức ăn cho mèo xuống, vẫy tay với nó, con mèo trắng đã bỏ mặc người đàn ông kia chạy thẳng đến.
Nhậm Văn vui mừng khôn xiết, cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại ra quay video.
Vừa quay, cô ấy vừa tiến đến gần con mèo trắng, đưa tay ra muốn vuốt ve nó.
Tiếc thay, mặc dù con mèo trắng đã đến ăn thức ăn cho mèo, nhưng nó không chấp nhận việc người khác vuốt ve nó. Ngay khi Nhậm Văn đưa tay ra, nó lập tức nhảy sang một bên.
Nhậm Văn có chút tiếc nuối thu tay lại.
Lúc này, Quý Hựu Vũ cũng bước từng bước chậm rãi tiến đến, dường như muốn mượn cơ hội đến gần mèo trắng.
Chú mèo trắng cuối cùng ăn thêm hai miếng thức ăn cho mèo, rồi không quay đầu lại bỏ chạy, không hề luyến tiếc chỗ này.
Hạ An An suy tư nhìn theo hướng chú mèo trắng rời đi, Nhậm Văn an ủi: “Được rồi, dù gì hôm nay chúng ta cũng đã cho nó ăn rồi, An An, chúng ta về nhà thôi.”
Cô bé đi về nhà, chỉ còn lại Quý Hựu Vũ đứng đó, bối rối trong gió.
Anh nhận ra cô bé ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó chính là cô bé đã từng cho mèo Cam ăn ở sân sau nhà, hơn nữa gần đây còn xuất hiện trước cửa nhà anh để dọn hộp.
Chỉ là…tại sao…
Giá trị mị lực của anh chẳng lẽ còn không bằng một bé gái?
Tại sao anh phải mất nhiều ngày mới có thể khiến chú mèo trắng tin tưởng anh, ăn thức ăn cho mèo mà anh cho, thậm chí anh còn không thể đến gần nó quá mức.
Nhưng khi cô bé này xuất hiện, chú mèo trắng lại trực tiếp đi đến và ăn thức ăn cho mèo trong tay cô bé…
Sự so sánh này thật quá đau đớn, khiến anh không thể chịu đựng được…
Điện thoại reo lên âm thanh thông báo, Quý Hựu Vũ cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Phan Tư Vũ:
[Có vẻ như mèo con của anh đã có người khác trong lòng rồi.]
Quý Hựu Vũ tức giận đến mức muốn ném điện thoại.
Hạ An An về đến nhà, mở giao diện hệ thống ra xem.
[Rất tiếc, mức độ thiện cảm của mèo trắng đối với bạn chưa đủ để vào ở khách sạn.]
Hạ An An khẽ cau mày, vẻ mặt hiện rõ sự phiền não.
Mà lúc này, trong thế giới loài mèo, một tin tức chấn động đang được lan truyền nhanh chóng.
“Mọi người có biết không? Hôm nay cô bé đó đã ra khỏi nhà và cho con mèo trắng ăn đấy.”
“Trời ơi, nó may mắn quá! Nó lại được đứa trẻ loài người chọn trúng!”
“Ai cơ? Mèo trắng nào?”
“Cậu không biết à? Là con mèo mới đến, trông nó kiêu ngạo lắm, chẳng bao giờ chơi với chúng ta cũng chẳng thèm để ý đến chúng ta. À, lần trước tôi còn nhìn thấy nó ngủ ngay bên vệ đường vào ban đêm, cũng không biết tìm một chỗ trú.”
“Meo meo, tại sao lại chọn nó? Nó thực sự quá may mắn rồi!”
“Meo meo, sao cô bé ấy lại không chọn tôi… Thật ghen tị!”
Chẳng mấy chốc, tất cả mèo trong khu nhà Hạnh Phúc và các khu vực lân cận đều biết, chú mèo trắng này đã may mắn được chọn làm “mèo cưng”, sau này nó sẽ không còn bị hạn chế đến sân sau ăn thức ăn cho mèo nữa.
Từ khi được mệnh danh là “mèo cưng”, chú mèo trắng đi đến đâu cũng được các con mèo khác vây quanh, bất cứ nơi nào nó đến, những chú mèo khác đều lén lút quan sát và xì xào bàn tán.
Mọi hành động của nó đều được những chú mèo này quan sát.
Tất cả mèo đều nghĩ rằng từ nay nó sẽ có cuộc sống hạnh phúc như Đa Tể, nhưng điều bất ngờ với tất cả mèo là cuộc sống của nó dường như không có gì thay đổi, nó vẫn lang thang trong khu nhà Hạnh Phúc mỗi ngày, sống lay lắt nhờ vào sự cho ăn ít ỏi của người khác.
Nó không lùng sục thùng rác, không săn mồi, không ăn xin, không quan tâm đến bất kỳ ai hay bất kỳ chú mèo nào, hoàn toàn không có vẻ ngoài của một chú mèo hoang.
Ngay cả đặc quyền được vào sân sau cũng không khiến nó bận tâm, điều này khiến những chú mèo hoang ở đây không thể nhìn nổi nữa.
Quý Hựu Vũ vốn tưởng rằng chú mèo trắng rất thích cô bé lần trước nên không còn ăn thức ăn cho mèo do anh cho nữa, nhưng không ngờ, sáng hôm sau khi Quý Hựu Vũ cầm thức ăn cho mèo ra ngoài, nó vẫn ở gần đó.
Quý Hựu Vũ không kìm được mà chụp ảnh và đăng lên bảng tin: [Mèo con của tôi vẫn đang đợi tôi.]
Sau đó, anh cầm thức ăn cho mèo đi đến, nói: “Tiểu Bạch Bạch, em nhớ tới anh rồi đúng không? Chắc chắn em rất thích thức ăn cho mèo anh cho.”
Vừa nói, anh vừa lấy thức ăn cho mèo ra, đổ vào vườn hoa như bình thường.
“Nào nào nào, đây là thức ăn cho mèo Orijen ngon nhất, anh nói cho em biết, đây là thức ăn cho mèo nhập khẩu đấy.”
Chú mèo trắng vốn dĩ không có phản ứng gì, nhưng khi nghe câu này, nó như bị kích thích, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, trong mắt hiếm hoi hiện lên chút cảm xúc.
Quý Hựu Vũ tưởng rằng lời nói của mình đã động lòng nó, lại bổ sung thêm: “Thật đấy, anh nói nhỏ cho em biết nhé, thức ăn cho mèo mà bọn họ cho em ăn hôm qua, tuyệt đối không ngon bằng cái này đâu, lại đây nào.”
Mèo trắng không hề bận tâm, Quý Hựu Vũ một lần nữa cố gắng hoàn thành việc dang dở hôm qua, lén lút tiến lên, muốn đến gần chú mèo trắng này, không ngờ khi anh cách nó một mét, chú mèo trắng đã thanh lịch bước đi nhanh chóng.
Quý Hựu Vũ thở dài: “Ôi, đây đúng là một tiểu yêu tinh khó chiều.”
Tuy nhiên, sau khi anh đi khỏi, chú mèo trắng vẫn quay lại ăn thức ăn cho mèo.
Điều này khiến Quý Hựu Vũ có hơi đau lòng: “Vậy nên từ đầu đến cuối em chỉ thích thức ăn cho mèo của anh, không thích anh sao?”
Tuy nhiên, vì sự xinh đẹp của chú mèo trắng này, dù nó coi anh như một công cụ, anh vẫn vui vẻ chấp nhận, hầu hạ nó ba bữa một ngày, không thiếu bữa nào.
Việc chú mèo trắng được bé gái cho ăn nhưng vẫn không đến sân sau, không lâu sau đó lại lan truyền khắp khu nhà Hạnh Phúc.
“Nó làm sao vậy? Nó có bị ngốc không?”
“Ôi, chuyện tốt như vậy, sao lại không đến lượt tôi nhỉ, tôi chắc chắn sẽ trực tiếp đến chiếm đoạt địa bàn sân sau, có đuổi tôi cũng không đi!”
“Tôi nghĩ con mèo mới đến này có thể không biết quy tắc ở đây, nó còn không biết bản thân nó may mắn đến mức nào.”
“Có lẽ vậy… Nó chưa kịp thích nghi chăng. Mèo mới đến thường như vậy.”
Mọi người đều cảm thán, chú mèo trắng này có phúc mà không biết hưởng.
Hạ An An ở nhà đợi cả ngày, cũng đứng ngồi không yên, cô bé lại mở ra nhiệm vụ này, xác nhận lại phần thưởng, 300 xu vàng.
Có 300 xu vàng này, cô bé lại có thể mua thêm pate cho Đa Tể và các anh chị em của nó.
Nhưng chú mèo trắng kia cũng ăn thức ăn cho mèo trong tay cô bé, tại sao nó lại không đến?
Hạ An An một lần nữa cầm thức ăn cho mèo đi ra ngoài, lần này không có Nhậm Văn đi cùng, cô bé nhẹ nhàng đi đến khu biệt thự.
Quả nhiên, chú mèo trắng vẫn ở đây.
Cái người đàn ông kỳ quặc đó cũng ở đây.
Quý Hựu Vũ vốn dĩ nghĩ rằng sau khoảng thời gian vun đắp tình cảm này, trong lòng chú mèo trắng đối với anh và với người khác chắc chắn đã khác rồi.
Nó gặp người khác đều sẽ né tránh, gặp anh ít nhất cũng sẽ ngồi một bên chờ anh cho ăn.
“Mèo con, kêu meo với anh đi.” Quý Hựu Vũ ngồi chồm hổm ở đó giơ điện thoại lên nói.
Lúc này, chú mèo trắng nhìn thấy cô bé, lại chủ động chạy đến, ăn thức ăn cho mèo trong chiếc bát nhỏ trên tay cô bé.
Quý Hựu Vũ: “…”
A a a, không thể nào!
Có cần phân biệt đối xử rõ ràng như vậy không!
Anh nhìn chằm chằm vào mèo con cưng của mình chạy đến chỗ cô bé.
Nó chưa bao giờ chủ động chạy đến chỗ anh!
Một lần là trùng hợp ngẫu nhiên, lần thứ hai có lẽ là sự thật.
Quý Hựu Vũ khóc không ra nước mắt, lòng tan nát.
Hạ An An cố gắng há miệng: “Ổ…” Lại chỉ về phía nhà mình.
Quý Hựu Vũ trong lòng hoảng hốt, cái gì!
Cô bé có ý gì?
Cô bé muốn cướp mèo của mình ngay trước mặt mình sao???
Anh chuẩn bị tiến lên nói chuyện với cô bé này, nhưng lại phát hiện ra rằng, bản thân anh mới vừa đứng dậy, còn chưa kịp bước đi, cô bé đã cảnh giác nhìn anh một cái, dứt khoát đứng dậy, bưng bát về nhà, chú mèo trắng đã ăn no cũng đứng dậy rời đi.
Quý Hựu Vũ một lần nữa hiu quạnh trong gió.
Ánh mắt cô bé nhìn anh, sao lại có vẻ khinh thường như vậy?
Vậy nên, chẳng lẽ anh không được mèo con chào đón, cũng không được trẻ con thích sao?
Anh là Hoàng tử piano làm hàng ngàn thiếu nữ điên đảo, làm sao anh lại thất bại thảm hại ở khu nhà này?
Quý Hựu Vũ nhìn vào thức ăn cho mèo trong tay mình, cảm thấy bản thân nên cố gắng hơn nữa, tuyệt đối không thể thua cô bé này!
Ngày hôm sau, Quý Hựu Vũ đổi thức ăn cho mèo thành pate, còn đến cửa hàng thú cưng mua một đống thanh súp thưởng cho mèo, anh không tin, cô bé kia có thể “chịu chơi” hơn anh sao?
Tục ngữ nói đúng, không có hộp pate nào mà mèo con không thích, nếu có, vậy thì lại thêm một thanh súp thưởng!
Quý Hựu Vũ tự tin đầy mình, anh có linh cảm rằng mình đã xây dựng được một sự thấu hiểu nhất định với con mèo trắng này, hôm nay trong tay anh có thịt, tình cảm giữa họ chắc chắn sẽ tiến triển vượt bậc!
Quý Hựu Vũ đi đến bồn hoa mà chú mèo trắng thường hay ở, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra chú mèo trắng không tới.
“Không thể nào…” Quý Hựu Vũ có hơi ngạc nhiên.
Chú mèo trắng ngày nào cũng ở đây, hôm nay lại bất ngờ vắng mặt, khiến cho nhiệt huyết của anh không có chỗ phát huy, Quý Hựu Vũ đầy nghi ngờ đi vòng quanh bồn hoa, nhưng vẫn không thấy.
Đã đến đây rồi thì tất nhiên không thể tay trắng trở về, Quý Hựu Vũ quyết định đi vòng quanh khu biệt thự để tìm kiếm, có thể chú mèo trắng đã đi dạo gần đây, biết đâu đi về phía trước sẽ tìm thấy.
Kết quả, Quý Hựu Vũ đội nắng đi vòng quanh khu biệt thự một vòng cũng không nhìn thấy chú mèo trắng, anh không cam tâm, lại tiếp tục đi tìm ở khu nhà ở phổ thông.
Số lượng mèo hoang ở đây rõ ràng nhiều hơn khu biệt thự, anh lần lượt nhìn thấy bốn năm con mèo hoang, nhưng lại không có con mèo trắng nào.
Cuối cùng Quý Hựu Vũ cũng chán nản, lẽ nào hôm nay duyên phận của anh với chú mèo trắng vẫn chưa đến?
Anh bỗng nhớ ra hành động kỳ lạ của cô bé hôm qua, cô bé dường như đang hướng chú mèo trắng về phía nhà mình.
Chẳng lẽ…
Quý Hựu Vũ cảm thấy không thể tin được, mèo lại không thành tinh, làm sao hiểu được bé gái nói gì, lại còn chỉ tiện tay chỉ một cái, chú mèo trắng kiêu ngạo như vậy có thể đến nhà cô bé sao?
Quý Hựu Vũ một mặt phủ nhận trong lòng, mặt khác lại không thể không suy nghĩ theo hướng đó.
Ôm tâm lý thử một lần, anh đi dọc theo con đường nhỏ về phía sân sau của ngôi nhà đó.
Vừa rẽ vào, anh đã nhìn thấy một con mèo Tam Thể cảnh giác nhìn anh.
Ánh mắt này Quý Hựu Vũ không xa lạ gì, hầu hết mèo ở khu vực này đều sẽ dùng ánh mắt này nhìn anh.
Chỉ là ngay sau đó, con mèo Tam Thể đó lại trực tiếp nhảy qua hàng rào vào sân sau của nhà này, sau đó đi đến góc tường dưới mái hiên cúi đầu bắt đầu ăn thức ăn cho mèo.
Chuyện này khiến Quý Hựu Vũ có hơi mất cân bằng tâm lý.
Phong thủy ở sân sau này tốt thật, lần trước anh đã nhìn thấy một con mèo Cam ăn thức ăn cho mèo ở đây, hôm nay lại đổi thành một con khác. Xem ra đây thực sự không phải là mèo nhà họ nuôi, rất có thể nhà họ đã đặt thức ăn cho mèo ở sân sau, thu hút mèo hoang đến ăn.
Tại sao anh không được đối xử như vậy, chẳng lẽ hộp pate trong tay anh không thơm ngon sao? Hay thanh súp thưởng anh mua không đủ “chịu chơi” sao?
Quý Hựu Vũ nhìn một lúc, cảm thấy hành động lén lút nhìn qua hàng rào của mình thực sự không phù hợp với thân phận và hình ảnh của anh, đang định rời đi, bỗng anh nhìn thấy một chú mèo lông dài màu trắng từ từ bước ra khỏi bụi cây.