App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

Chương 16


Chương trước Chương tiếp

Quý Hựu Vũ đã chuyển đến khu dân cư Hạnh Phúc được một thời gian rồi. Những ngày đầu tiên, anh vô cùng hài lòng với nơi đây. Khu dân cư yên tĩnh, thanh bình, bầu không khí láng giềng rất tốt. Điều khiến anh hài lòng nhất là dường như có khá nhiều mèo hoang sống xung quanh khu dân cư.

Nhưng anh thấy có chút kỳ lạ là những chú mèo ở đây dường như đều rất sợ người, cụ thể là rất sợ anh.

Mỗi khi anh định tiến đến gần, những chú mèo hoang ở đây đều mở to mắt nhìn anh, rồi vội vàng bỏ chạy. Tốc độ chạy trốn của chúng nhanh như chớp, như thể đang chạy trốn khỏi nguy hiểm vậy.

Lúc đầu, Quý Hựu Vũ nghĩ rằng đây chắc chắn là sự trùng hợp, có lẽ hai chú mèo hoang mà anh gặp phải đều nhút nhát. Nhưng dần dần, Quý Hựu Vũ nhận ra có điều gì đó không ổn.

Anh có thói quen đi chạy bộ mỗi ngày, nên cũng có cơ hội gặp gỡ những chú mèo hoang khá thường xuyên. Chẳng mấy chốc, anh phát hiện ra rằng mọi chú mèo anh gặp đều rất sợ anh… Không có ngoại lệ!

Điều này khiến Quý Hựu Vũ vô cùng thất vọng.

Tất nhiên, anh không biết rằng trong những góc khuất kia, các chú mèo đang truyền tai nhau những tin tức.

“Con người kỳ lạ đó lại xuất hiện rồi, các cậu có nhận ra không, anh ta luôn nhìn chúng ta chằm chằm.”

“À… Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng phát hiện ra rồi, lần trước Đa Tể nói tôi còn bán tín bán nghi, giờ thì thấy rõ ràng rồi, con người này thực sự đáng ngờ!”

“Cậu nhìn xem, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm, trực giác của tôi mách bảo đó không phải là người tốt, hơn nữa người này nhìn dáng vẻ thì không thể đánh lại, lỡ anh ta có ý đồ xấu với mèo chúng ta thì toi đời!”

“Không sao đâu, chúng ta né xa một chút, anh ta sẽ không bắt được.”

“Mọi người cẩn thận, gặp mèo khác cũng nhắc nhở một câu.”

Sau khi thì thầm to nhỏ, những chú mèo lại truyền bá tin tức này ra ngoài, điều này khiến cho danh tiếng của Quý Hựu Vũ trong cộng đồng mèo sau khi chuyển đến đây giảm sút mạnh, tất cả mèo đều đề phòng con người kỳ lạ này, lúc nào cũng đội mũ, đeo khẩu trang và có thân hình cao lớn vạm vỡ.

“Không phải chứ? Tôi đẹp trai như vậy, có thể làm hàng vạn cô gái điên đảo, sao lại không được mèo ưa thích chứ?”

Anh than vãn với người quản lý của mình trong cuộc trò chuyện video.

“Thôi đi, chuyện này cũng phải xem có năng khiếu hay không, anh chịu số phận đi. Còn nữa, anh cứ loanh quanh trong khu dân cư như vậy, không sợ bị người ta nhận ra à?” Phan Tư Vũ nhắc nhở.

“Yên tâm đi, tôi cải trang như vậy, ngay cả mẹ ruột nhìn thấy cũng không nhận ra.” Quý Hựu Vũ cầm điện thoại lên, ngắm nghía trái phải, tự đánh giá.

Phan Tư Vũ chú ý đến hình ảnh trong video call, chiếc hộp trước cửa nhà Quý Hựu Vũ hình như đang di chuyển.

Cô ấy tò mò hỏi: “Chiếc hộp sau lưng anh… sao lại tự di chuyển vậy?”

Quý Hựu Vũ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh bật cười.

Hóa ra bên dưới chiếc hộp giấy mà anh đặt trước cửa nhà lại mọc ra một đôi chân nhỏ, đang vất vả di chuyển về phía trước. Từ góc nhìn của anh, trông giống như chiếc hộp đang tự trốn thoát.

“Hahaha, quá dễ thương quá.” Quý Hựu Vũ hướng màn hình video về phía chiếc hộp, quay cho Phan Tư Vũ xem.

Sau đó, anh lại cầm điện thoại nhanh chóng ra ngoài.

Đổi góc nhìn, anh mới nhìn thấy thì ra sau chiếc hộp là một cô bé. Vừa rồi không nhìn thấy nên còn tưởng là cái thùng tự dưng chạy.

“À ha! Ra là có một đứa trẻ đang di chuyển cái thùng này. Tôi đã từng gặp cô bé này, hình như đang cho mèo ăn kìa. Chà, con mèo kia thân thiết với bé quá, nhìn mà ghen tị.”

Hai người đang trò chuyện trên trời dưới đất, Phan Tư Vũ chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, bỗng nghe thấy Quý Hựu Vũ hét lớn: “Á! Cô nhìn thấy chưa! Bên kia kìa! Á á á! Mèo trong mộng của tôi!”

Phan Tư Vũ chỉnh lại kính: “Ở đâu đâu? Tôi không thấy.”

Quý Hựu Vũ hướng điện thoại về một hướng, sau đó phóng to camera: “Cô nhìn thấy chưa, con mèo trắng kia kìa! Nó đẹp quá, toàn thân không có một sợi lông tạp nào, mắt của nó còn là mắt khác màu nữa.”

Phan Tư Vũ vốn dĩ không thích mèo, lơ đễnh nhìn thoáng qua, nhưng cũng không thể không khen ngợi: “Ừm, cũng đẹp đấy, con mèo này có nhan sắc hiếm có. Chờ đã… Mèo như vậy cũng là mèo hoang sao?”

Quý Hựu Vũ nói: “Tôi đã quan sát nó mấy ngày rồi, chắc chắn là mèo hoang, vì chưa bao giờ thấy nó đi vào nhà ai cả, cũng không có ai cho nó ăn. Tôi nói cho cô biết, tôi đã tìm thấy mục tiêu mới trong đời rồi, nhất định phải chinh phục con mèo này!”

Phan Tư Vũ: “… Anh vui là được.”

Người vừa vác thùng trước cửa nhà Quý Hựu Vũ chính là Hạ An An.

Trước khi đi làm, Hạ Thi Cát đã dặn dò Nhậm Văn, nếu An An đột nhiên ra ngoài thì không cần ngăn cản, chỉ cần kiểm tra phạm vi hoạt động của bé trên ứng dụng điện thoại là được, không cần đi theo.

Tất nhiên Nhậm Văn vẫn cảm thấy không yên tâm, nên đã trực tiếp đứng đợi ở cổng ra vào khu biệt thự. Cô ấy hoàn toàn không ngờ Hạ An An ra ngoài là để tìm thùng.

Hơn nữa, cô bé lại may mắn đến vậy, nhẹ nhàng đi đến trước cửa một nhà, vác thùng lên và đi thẳng.

“Thuận lợi lấy được rồi sao? Ôi, An An giỏi quá!” Nhậm Văn khen ngợi từ đáy lòng.

“Cô nói cho cháu biết, thùng giấy trong khu này không dễ kiếm đâu, nhiều bà lão hay gom thùng giấy để bán ve chai lắm. Thế mà cháu trực tiếp vác được một cái về nhà, cô thật sự nể phục cháu nha!” Nhậm Văn hào hứng nói.

Nói xong, Nhậm Văn còn định giúp An An vác thùng, cô bé người nhỏ, vác cũng rất khó khăn, nhưng An An không buông tay, kiên quyết tự mình vác thùng về nhà.

Sau đó, giống như lần trước, cô bé lại bận rộn cả một buổi chiều, cải tạo thùng giấy này thành ổ mèo thứ hai và đặt nó bên cạnh ổ của Đa Tể.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Hạ An An lau mồ hôi và kiểm tra giao diện hệ thống.

Quả nhiên, một thông báo hiện ra:

[Chúc mừng bạn, đã thiết lập thành công 1 ổ mèo, nhận thưởng 1 xu vàng. Hiện bạn đã thiết lập 2 ổ mèo rồi.]

[Gợi ý: Để thu hút một chú mèo cụ thể đến khách sạn của bạn, bạn cần nâng cao mức độ thiện cảm của bạn với nó. Hiện tại mức độ thiện cảm của mèo trắng đối với bạn vẫn chưa đủ cao.]

Hạ An An nhìn dòng chữ này, vẻ mặt có hơi rầu rĩ.

Gặp lại chú mèo trắng, Quý Hựu Vũ như được tiếp thêm động lực. Anh về nhà lấy thức ăn cho mèo và bắt đầu nấp ở nơi chú mèo trắng thường đi qua.

Chẳng hiểu sao, tuy chú mèo trắng này không vừa nhìn thấy anh là bỏ chạy giống như những con mèo khác, nhưng nó dường như có sự đề phòng rất mạnh mẽ với con người.

Quý Hựu Vũ quan sát một hồi thì phát hiện ra, chú mèo trắng di chuyển rất tao nhã, tư thế cực kỳ đẹp, nhưng luôn giữ khoảng cách nhất định với con người.

Bất kể là ai, chỉ cần có người đi ngang qua, nó sẽ quay lưng bỏ đi, nhưng cũng không đi xa.

Quý Hựu Vũ đã liên tiếp nhiều lần nhìn thấy chú mèo trắng, nhưng vẫn không thể nào tiếp cận được.

Anh nghĩ ra một cách, đặt thức ăn cho mèo ở khu vực chú mèo trắng thường lui tới, sau đó nấp ở gần đó nhìn chằm chằm.

Tất nhiên, ban đầu anh cũng không thành công, chú mèo trắng rất cẩn thận với thức ăn anh đặt, đợi những con mèo khác ăn xong mới dám đến ăn.

Thông thường lúc này, thức ăn cho mèo đã chẳng còn lại bao nhiêu, điều này khiến Quý Hựu Vũ vô cùng sốt ruột.

“Mèo con, anh cũng không phải là kẻ xấu, không phải em sợ anh sẽ bỏ thuốc độc vào thức ăn cho mèo đấy chứ?”

“Mèo con, nhìn này nhìn này, anh ở đây.”

“Ở đây không chỉ có thức ăn cho mèo, mà còn có pate cho mèo nữa. Pate cho mèo em biết chứ, thịt, đây là thịt, thịt ngon tuyệt, bên ngoài em không thể ăn được thịt ngon như vậy đâu.”

Chú mèo trắng vẫn lạnh lùng như mọi khi, chỉ khi nào thực sự cần thiết nó mới ăn thức ăn Quý Hựu Vũ cho, thậm chí khi muốn ăn, nó cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân.

Sự xuất hiện của chú mèo trắng dĩ nhiên cũng thu hút sự chú ý của bầy mèo trong khu vực này.

“Nó là ai thế?”

“Nó đến từ đâu?”

“Tôi không biết, tôi đã từng nhìn thấy nó một thời gian trước, nhưng có lẽ cũng mới đến đây gần đây, tôi đã hỏi những con mèo khác trong khu vực, không ai biết nó, thật kỳ lạ.”

“Cũng không có gì lạ, có lẽ nó không thể hòa nhập ở nơi khác và nghĩ rằng cuộc sống ở đây tốt hơn nên đến đây.”

“Hừm, lại thêm một kẻ tranh ăn, thật phiền phức.”

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái gã kỳ quặc đó dường như rất thích con mèo trắng kia, chúng ta có nên cảnh báo nó rằng người đó rất nguy hiểm không?”

“Này, đừng nhắc đến chuyện đó nữa, cậu tốt bụng, người ta chưa chắc đã trân trọng đâu, lần trước tôi đến chào hỏi mà nó chẳng thèm quan tâm.”

“Ồ… Vậy thôi bỏ qua đi.”

Dần dần, sau khi Quý Hựu Vũ cho ăn nhiều lần, chú mèo trắng dường như cũng từ từ buông bỏ sự đề phòng với anh, thức ăn cho mèo anh cho, nó cũng sẽ không đợi quá lâu mà nhanh chóng đến ăn.

Tuy nhiên, nó vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với anh.

Nhìn thấy sự thay đổi của chú mèo trắng, Quý Hựu Vũ cảm thấy tự tin trở lại, anh không bị mèo ghét! Anh vẫn rất được yêu quý!

Vài ngày qua, cuộc sống của Hạ An An vẫn bình thường như mọi khi, xem phim tài liệu, vẽ tranh, thêm thức ăn cho mèo.

Thỉnh thoảng cô bé nhìn sang hàng rào, vểnh tai lắng nghe tiếng động bên kia, đáng tiếc, kể từ khi hệ thống ra nhiệm vụ mới, chú mèo trắng không bao giờ xuất hiện ở sân sau nữa. Đa Tể, Hoa Hoa và Đại Cát vẫn đến sân sau báo cáo đúng giờ mỗi ngày.

Chuyện này khiến Hạ An An có chút bất ngờ.

Ngay cả Nhậm Văn cũng không khỏi lẩm bẩm: “An An, từ lần trước con mèo trắng đến, sau đó không thấy nó tới nữa.”

Bản thân cô ấy cũng muốn thừa dịp con mèo trắng đến để thu thập thêm một số tài liệu video, như vậy khi vẽ tranh sẽ có thêm nhiều tài liệu tham khảo hơn, nhưng không ngờ con mèo trắng xinh đẹp đó lại không thấy đến nữa.

Tuy Hạ An An không trả lời, nhưng cũng thầm thở dài một cái.

Khi Hạ Thi Cát đi làm về, cô nhìn thấy hai người lớn nhỏ đều nằm trên bệ cửa sổ nhìn ra sân sau, vẻ mặt đều buồn bã.

Cô thấy cảnh này rất buồn cười, sau khi hỏi lý do thì nói: “Ồ, con mèo trắng mà hai người đang tìm hình như ở ngay khu biệt thự bên kia. Vừa về nhà, tôi đã đi siêu thị, đi qua khu biệt thự, tôi thấy một cậu trai đang cho mèo trắng ăn thức ăn cho mèo.”

Nhậm Văn nghe vậy, lập tức hào hứng, nói với Hạ An An: “An An, không phải cháu cũng đang đợi con mèo trắng đó sao? Hay là chúng ta cũng mang thức ăn cho mèo qua đó thử vận may, cháu cho mèo ăn, cô chụp ảnh, thế nào?”

Bình thường, Nhậm Văn nói như vậy, An An sẽ không có phản ứng gì, cô vừa định nói kiểu “Nếu cháu không từ chối thì tức là đồng ý”.

Nhưng không ngờ An An lại gật đầu đồng ý.

Nhậm Văn sững sờ, vẫn chưa quen với việc An An giờ đây có thể đáp lại lời mình.

“Haha, được rồi. Vậy chúng ta đi ngay bây giờ, không thể để người khác đi trước được! Mèo con ăn no có thể sẽ bỏ chạy.”

Hạ Thi Cát nhìn bóng lưng hai người khuất dần, bất lực lắc đầu cười, Nhậm Văn này quả thực là một đứa trẻ chưa lớn, rõ ràng nhỏ hơn cô vài tuổi, nhưng lại giống như chị gái của An An vậy.

Hai người đến khu biệt thự, quả nhiên nhìn thấy chú mèo trắng đó.

Lại một lần nữa nhìn thấy con mèo này, Nhậm Văn cảm thấy mình vẫn bị vẻ đẹp của nó thu hút.

“Thật bất công, một chú mèo đẹp như vậy cũng đi lang thang sao?”

Ánh mắt Hạ An An dừng lại trên chú mèo trắng đó, nó đang ngồi xổm ở đó, nhìn chằm chằm vào một người đàn ông đang dần tiến đến gần nó.

Còn người đàn ông kia cúi người, tay cầm điện thoại, vừa quay con mèo này, vừa từ từ tiến về phía trước.

“Tôi nói cho cô biết, đây chắc chắn là khoảnh khắc cực kỳ ý nghĩa, tôi đã rình rập con mèo này mấy ngày rồi, bây giờ nó hoàn toàn không còn chống cự tôi nữa. Tôi nghĩ nó đã hoàn toàn bị sức hút của tôi chinh phục. Nào, mèo con của anh, nhanh vào lòng ấm áp của anh đi. Anh đưa em về nhà…”

Đang nói chuyện là Quý Hựu Vũ, anh vẫn đang gọi điện thoại video với quản lý của mình.

Trước khi kết nối cuộc gọi video, Phan Tư Vũ không ngờ Quý Hựu Vũ lại có thể khoa trương như vậy.

“… Là quản lý của anh, tôi phải nhắc nhở anh, sau này đừng quá sến súa ở nơi công cộng, như vậy anh sẽ mất fan đấy.” Phan Tư Vũ nhức đầu xoa xoa thái dương nói.

Lúc này Quý Hựu Vũ nào có nghe lọt tai: “Sến súa? Tôi sến súa chỗ nào? Cô nhìn xem, mèo con này, tôi đã có thể đến gần nó như vậy rồi, cô có tin không, hôm nay tôi thậm chí có thể sờ vào nó.”

Phạn Tư Vũ cảm thấy lúc này nghệ sĩ của mình hoàn toàn không có chút phong thái nào của một nghệ sĩ dương cầm, mà là một con sen mèo chính hiệu.

Cô chỉ mong cảnh này đừng bị ai nhìn thấy, hoặc nếu nhìn thấy cũng đừng nhận ra anh.

“Tôi khuyên anh nên tránh xa loại mèo hoang này, nếu bị cào xước, tôi còn phải đưa anh đến bệnh viện tiêm vaccine dại nữa…”

Ngay khi Quý Hựu Vũ còn cách chú mèo trắng một mét, Phan Tư Vũ bỗng thấy chú mèo trắng trong khung hình nhìn sang một hướng khác, nó chỉ do dự một thoáng rồi lập tức đứng dậy đi về hướng đó.

Phan Tư Vũ: “À… Ừm, mèo con của anh chạy mất rồi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...