Hôm qua, mọi người đều biết chuyện Hạ An An xin đồ ăn để huấn luyện Nựu Nựu bắt đĩa bay. Mặc dù nó có thể bắt được bóng, nhưng chưa từng thể hiện kỹ năng bắt đĩa bay trước mọi người.
Tưởng Vũ Điền nhíu mày nhẹ: “Bắt đĩa bay? Sao lại hỏi cái này?”
Tần Khắc cười ha hả: “Không phải là cô bé Hạ An An nhà chúng ta muốn chơi đĩa bay với Nựu Nựu sao, tôi chỉ giúp cô bé hỏi thôi.”
Tưởng Vũ Điền nhìn cô bé đang đứng trước mặt. Hóa ra cô bé này chính là Hạ An An mà bác sĩ Lâm đã nhắc đến.
Anh ấy nhặt chiếc đĩa bay từ trên cỏ lên, làm một vài thử nghiệm đơn giản. Rõ ràng, lúc này sự chú ý của Nựu Nựu không hề đặt vào chiếc đĩa bay.
Đối với Nựu Nựu, chiếc đĩa bay chỉ là một vật dụng không có gì đặc biệt. Anh ấy nhẹ nhàng ném chiếc đĩa bay đi, Nựu Nựu cũng chẳng có phản ứng gì, thậm chí còn chẳng thèm nhìn.
Tưởng Vũ Điền thầm thở dài: “Thôi, nó không phù hợp. Để huấn luyện chó bắt đĩa bay, điều quan trọng nhất là nó phải có hứng thú tự nhiên với loại vật thể di động này. Nựu Nựu trước đây tính cách khá nhút nhát, cộng thêm việc bị bệnh, vốn dĩ đã không quá phù hợp để trở thành chó bắt đĩa bay. Lúc nãy các anh cũng đã thấy, nó không có hứng thú đặc biệt với đĩa bay, vì vậy muốn huấn luyện sẽ rất khó.”
Lúc này, các khán giả trong phòng livestream thấy cảnh này liền liên tục gửi bình luận.
[Ha ha, Nựu Nựu không hợp để bắt đĩa bay, nhưng nó bắt bóng vẫn ổn mà.]
[Tôi nghĩ Nựu Nựu không phải không hứng thú với đĩa bay đâu, mà có lẽ nó không hứng thú với người lạ lắm.]
[Ôi trời ơi, đến cả huấn luyện viên chó chuyên nghiệp còn nói Nựu Nựu không có tài năng gì, chắc là thật sự không thể làm gì hơn được rồi.]
[An An đừng buồn nhé, dù Nựu Nựu không thể trở thành chó bắt đĩa bay cũng không sao cả, chúng ta vẫn rất yêu thương nó mà, chắc chắn nó sẽ tìm được chủ nhân phù hợp với nó thôi!]
[Không bắt được đĩa bay thì chơi bóng thôi, nói thật là trước giờ tôi thấy trên mạng hầu hết chó bắt đĩa bay chuyên nghiệp đều là chó Border Collie, còn chó Cocker Spaniel mà huấn luyện bắt đĩa bay thì hơi khó khăn đấy.]
Tưởng Vũ Điền nói xong thì nhìn về phía Tần Khắc: “Đạo diễn Tần, những con chó khác ở đâu, tôi đi xem những con khác nhé.”
Đạo diễn Tần liếc nhìn Hạ An An đang đứng đó thất thần, thở dài nói: ‘Được rồi, hai con chó còn lại, một con ở tầng hai, một con ở tầng ba, bác sĩ Lâm anh dẫn anh ấy lên đi.”
Mọi người cứ thế quay người rời đi. Ngay lúc này, khán giả trong phòng livestream thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Hạ An An nhặt chiếc đĩa bay dành cho chó lên, lắc lắc trước mặt Nựu Nựu, nói với nó: “Nào, Nựu Nựu, chúng ta cùng chơi đĩa bay nhé.”
Thực ra hôm nay cô bé vốn định dẫn Nựu Nựu đi luyện tập kỹ năng bắt đĩa bay thêm lần nữa. Dù sao hôm qua là buổi tối, ánh sáng không tốt, còn hôm nay ban ngày thì điều kiện ánh sáng tốt hơn nhiều.
Nựu Nựu bắt đầu phấn khích khi nhìn thấy Hạ An An cầm đĩa bay, chạy vòng quanh cô bé hai vòng, hoàn toàn khác với vẻ thờ ơ ban nãy.
Hạ An An thấy nó đã sẵn sàng, lập tức ném đĩa bay ra ngoài.
Nựu Nựu chạy vội đi, khi đĩa bay sắp chạm đất, nó nhảy bổ lên, trực tiếp dùng miệng bắt lấy đĩa bay, chỉ là nó quá phấn khích, khi bắt không chú ý đến tư thế tiếp đất, khi tiếp đất, không cẩn thận làm đĩa bay rơi ra ngoài. Nó lăn hai vòng trên cỏ, sau đó mới bò dậy, ngậm đĩa bay chạy về.
“A!”
Người quay phim theo dõi Hạ An An và các khách mời xung quanh nhìn thấy cảnh này đều hét lên kinh ngạc.
Triệu Tiểu Ni chỉ vào Nựu Nựu hét lớn: “Mọi người mau nhìn này! Nựu Nựu bắt được đĩa bay rồi!”
Mọi người vừa định rời đi mới quay lại, chỉ là rất nhiều người chỉ nhìn thấy cảnh Nựu Nựu ngậm đĩa bay chạy về, chứ không nhìn thấy khoảnh khắc nó bắt được.
Nhưng cảnh này cũng đủ để Tưởng Vũ Điền chấn động.
Anh ấy chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy, anh ấy có rất nhiều kỹ thuật để chó tin tưởng anh ấy, dựa dẫm vào anh ấy, nhưng vừa rồi sau khi anh ấy sử dụng những kỹ thuật huấn luyện chó này với Nựu Nựu, nó đã thể hiện sự tin tưởng nhất định với anh, nhưng lại không hề thể hiện bất kỳ hứng thú nào với đĩa bay trước mặt anh, vậy thì chỉ có một khả năng.
Con chó này thích đĩa bay vì Hạ An An.
[A a a a, chị gái Tiểu Lục quá tuyệt vời!]
[Không!!! Điều này không thể nào!!! Hôm kia Nựu Nựu thậm chí không muốn chạm vào đĩa bay, hôm qua Nựu Nựu chỉ có thể bắt bóng, tại sao hôm nay nó đã học được cách bắt đĩa bay rồi!]
[Chuyện này không khoa học, đây chắc chắn là dàn dựng! Mặc dù tôi là fan của chị gái Tiểu Lục, tôi cũng cảm thấy tốc độ này thật sự quá kinh khủng! Nựu Nựu học được như thế nào? Chẳng lẽ bị vận động viên quốc gia nào đó nhập hồn mới có hiệu quả như vậy?]
[Ha ha ha ha ha, tôi biết chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, chị gái Tiểu Lục ra tay là khác biệt!]
[Quá tuyệt vời, người huấn luyện chó vừa nói Nựu Nựu không thể huấn luyện thành chó bắt đĩa bay, người nói chuyện còn chưa kịp đi, trực tiếp tát vào mặt người ta, cái này không tốt lắm… Ha ha ha ha ha!]
[Không trách người huấn luyện chó, chỉ trách An An quá đáng sợ, ngay cả chó không có năng khiếu cũng được cô ấy huấn luyện tốt.]
[Ư ư ư, Nựu Nựu quá giỏi, cú nhảy vừa rồi thật tuyệt! Mặc dù đĩa bay rơi xuống khi sắp chạm đất, nhưng đã rất tuyệt vời rồi!]
Tưởng Vũ Điền hỏi bác sĩ Lâm: “An An chơi với con chó này được bao lâu rồi?”
Lâm Dật Tuyền suy nghĩ một chút: “Trạm cứu hộ này mới xây xong, các khách mời đến đây chưa đầy một tuần đâu.”
“Tức là, đứa trẻ này chơi với động vật ở trạm cứu hộ tối đa cũng chỉ hơn một tuần thôi à?”
“Ừm, đúng vậy.”
Tưởng Vũ Điền thực sự không thể tin nổi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đứa trẻ này lại có thể nhận được sự tin tưởng của Nựu Nựu.
Trước đây anh ấy cũng đã từng gặp Nựu Nựu ở bệnh viện thú y của bác sĩ Lâm, lúc đó nó đang trong trạng thái trầm cảm, hoàn toàn không phù hợp để huấn luyện bất cứ điều gì. Anh ấy cảm thấy môi trường ở đó không phù hợp để Nựu Nựu hồi phục, vì vậy mới đề nghị với đoàn làm phim, chuyển Nựu Nựu đến đây.
Bây giờ Nựu Nựu lại dễ dàng tin tưởng một đứa trẻ như vậy, thậm chí còn muốn chơi với cô bé, và thậm chí còn tin tưởng đến mức vượt xa cả một huấn luyện viên chó chuyên nghiệp như anh ấy. Không thể không nói đứa trẻ này thật lòng đã dành rất nhiều tình cảm cho động vật.
Kỹ năng huấn luyện chó giỏi đến đâu cũng không thể sánh bằng sự đồng hành chân thành, điều này Tưởng Vũ Điền đã chứng kiến vô số lần trong sự nghiệp của mình.
Chỉ là, biểu hiện của Nựu Nựu thực sự vượt quá sự mong đợi của anh ấy, khiến anh ấy cũng dần tò mò về đứa trẻ này.
Anh ấy nói với đạo diễn Tần Khắc bên cạnh: “Tôi rút lại lời tôi vừa nói, nếu là Hạ An An huấn luyện thì có lẽ Nựu Nựu thực sự có thể trở thành một con chó bắt đĩa chuyên nghiệp đấy.”
Tần Khắc cười đến mức nếp nhăn đầy mặt, với tư cách là một đạo diễn, lúc này ông nhạy bén nắm bắt được một câu chuyện về sự trưởng thành của động vật mà khán giả yêu thích, một con chó cưng bị bỏ rơi, làm thế nào để trở thành một con chó bắt đĩa bay chuyên nghiệp.
Khán giả chắc chắn sẽ thích xem.
Ông lau mặt, cố gắng tỏ ra tự nhiên hơn. Đây mới chỉ là một ý tưởng ban đầu, cuối cùng có thành công hay không còn phải xem biểu hiện của Nựu Nựu và Hạ An An.
Nhưng vì đã có khả năng này, Tần Khắc quyết định quan sát kỹ hơn, cố gắng thực hiện nguyện vọng của Hạ An An.
Sau khi xem xong Nựu Nựu, Lâm Dật Tuyền lại kể cho Tưởng Vũ Điền nghe về tình hình của hai con chó khác, Tưởng Vũ Điền đến xem Kỳ Lân ở tầng ba trước.
“Con này mặc dù là Golden Retriever nhưng thực sự là con Golden Retriever hung dữ nhất mà tôi từng gặp, anh xem, nó thực sự có một số bệnh về da cần phải điều trị gấp, nhưng do nó hoàn toàn không thể chấp nhận việc người khác đến gần, chúng tôi đến đây, đã là giới hạn rồi…”
Lời anh ấy vừa dứt, Kỳ Lân liền bắt đầu sủa điên cuồng.
Tưởng Vũ Điền quan sát kỹ tình trạng của Kỳ Lân: “Ừm, anh cứ nói tiếp đi.”
“Vậy nên chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của anh. Con chó này không thể thả ra khỏi lồng, cũng không thể tiến hành điều trị cơ bản. Nó là một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn trong tương lai. Một con chó có tính khí như vậy không thể được nhận nuôi, ngay cả khi nó ở lại trạm cứu hộ, chúng tôi lo nó sẽ làm tổn thương người khác.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tưởng Vũ Điền vừa trò chuyện vừa đi qua đi lại trong phòng chó, quan sát hành vi của Kỳ Lân khi đi.
Kỳ Lân sủa quá lớn đến nỗi Lâm Dật Tuyền, người đã quen với những cảnh tượng như vậy, cũng hơi sợ và vô thức đứng xa cái lồng hơn.
“Những ngày này, khi rảnh rỗi, tôi cũng hay xem livestream của các cháu. Nói ra thì cũng lạ, Kỳ Lân sẽ hung dữ với những đứa trẻ khác, nhưng có vẻ khác với Hạ An An. Cô bé ấy đứng rất gần nó, trong khi những đứa trẻ khác đều ở gần cửa, Kỳ Lân lại không hề sủa. Hôm qua, Kỳ Lân thậm chí còn ăn thức ăn đóng hộp mà Hạ An An cho nó.”
Sau khi Lâm Dật Tuyền nói xong, Tưởng Vũ Điền đang tập trung quan sát, cũng có phản ứng.
“Anh nói Kỳ Lân đối xử với Hạ An An khác biệt à?”
“Đương nhiên rồi, các bình luận đều nói như vậy, rất rõ ràng.”
“Ừm, có một chút.”
Một lát sau, Tưởng Vũ Điền nhìn Lâm Dật Tuyền: “Anh ra ngoài đi, đứng ngoài cửa.”
Lâm Dật Tuyền: “…”
Anh ấy lẩm bẩm: “Tôi không cản trở anh làm việc, tại sao lại đuổi tôi đi…”
Dù ngoài miệng anh ấy nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng vẫn rất phối hợp với đối phương mà đi ra ngoài.
Một điều kỳ diệu đã xảy ra, ngay sau khi Lâm Dật Tuyền rời khỏi phòng, Kỳ Lân ngừng sủa!
Lâm Dật Tuyền thấy vậy và nói: “Này! Ý của nó là gì? Tại sao chỉ khi anh ở trong phòng thì nó mới không sủa?”
Tưởng Vũ Điền cười: “Vì anh sợ nó, còn tôi thì không, nó không cảm nhận được nỗi sợ hãi của tôi, nên nó cũng không sủa với tôi.”
Lâm Dật Tuyền bị vạch trần, cảm giác có hơi ngượng ngùng, rõ ràng là bác sĩ thú y mà lại sợ loại chó dữ này.
“Haiz, trước đây tôi bị chó cắn, ở đây, ngay chỗ miệng cọp(*) này, tôi đã khâu 7 mũi, sau đó thì có bóng ma tâm lý. Này… Kỳ Lân không sủa khi Hạ An An đứng bên cạnh nó, ý của anh là Hạ An An cũng không sợ nó à??”
(*)phần ở giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ
Tưởng Vũ Điền: “Hẳn là vậy, hơn nữa chắc chắn không chỉ có thế. Hạ An An hẳn đã làm điều gì đó khiến Kỳ Lân khá thích cô bé, thậm chí rất nhanh đã hạ thấp cảnh giác với cô bé, đó là lý do tại sao khi cô bé cho Kỳ Lân ăn, nó lại chịu ăn.”
Lâm Dật Tuyền: “À…”
Sau khi quan sát xong, Tưởng Vũ Điền đưa ra phương án: “Con chó này từ khi được đưa đến đã luôn ở trong lồng, tất nhiên không thể cứ tiếp tục như vậy. Chia phòng chó này thành hai phần, giữa ngăn cách bằng hàng rào, cái lồng này phải dỡ bỏ, sau này cũng đừng để nó thấy lồng nữa, cho nó hộp hoặc bất kỳ chỗ nào khác để trốn, khi cho ăn thì gọi tên nó nhiều lần, ngoài ra phải để Hạ An An thường xuyên đến chơi với nó. Khi Kỳ Lân hoàn toàn thích nghi với môi trường mới thì có thể bắt đầu chính thức huấn luyện hành vi.”
Rất nhanh, nhân viên của trung tâm cứu hộ đã thực hiện theo phương án mà Tưởng Vũ Điền đưa ra để cải tạo phòng chó. Tất nhiên, việc đem Kỳ Lân ra khỏi lồng là một việc không dễ dàng, bởi vì một con chó hung dữ như vậy, ai cũng sợ.
Mọi người đều nghĩ rằng Kỳ Lân sẽ nóng lòng muốn ra khỏi lồng, nhưng không ai ngờ rằng nó lại nhất quyết không chịu ra.
Cuối cùng phải dùng đến năm người mới đưa được nó ra khỏi lồng. Nó mất đi nơi ẩn náu, Tưởng Vũ Điền vội vàng lấy một cái hộp lớn nhét vào, quả nhiên, Kỳ Lân không chút do dự mà chui thẳng vào hộp, cho đến khi toàn bộ phòng chó được cải tạo xong, nó vẫn không ra.
Giải quyết xong vấn đề của Kỳ Lân, Tưởng Vũ Điền lại lên tầng hai.
Lúc này các bạn nhỏ cũng lên tầng hai.
Mọi người đều rất tò mò, trong tòa nhà chó có tổng cộng ba con chó, Nựu Nựu ở tầng một và Kỳ Lân ở tầng ba mà họ đã gặp, chỉ có duy nhất “khách trọ” ở tầng hai là rất thần bí.
Trước đây tổ chương trình “Cục cưng lang thang” chưa bao giờ cho con chó này ra gặp mọi người, cũng không để nó tham gia vào nhiệm vụ chăm sóc của mọi người, thậm chí còn không tiết lộ tên của nó.
Rốt cuộc ở tầng hai đang giấu con chó gì vậy?