Vừa nghe đến đây, Hạ An An bỗng chốc căng thẳng, hai bàn tay nhỏ bé chà xát vào nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Đa Tể cũng không nhịn được đứng bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Chu Ngôn Thiên.
Kỳ Lân thấy vậy không cần phiên dịch cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thế nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ An An căng thẳng hỏi.
“Có video, tớ mở cho các cậu xem.”
Chu Ngôn Thiên mở video, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của bác sĩ Lâm: “Tiểu Thiên à, cháu nói với An An một tiếng, ca phẫu thuật của Lỗ Đản đã kết thúc, vô cùng thuận lợi, rất thành công, hiện tại Lỗ Đản đang được theo dõi.”
Lâm Dật Tuyền vừa nói vừa cầm điện thoại đi đến phòng bệnh đặc biệt của Lỗ Đản, toàn bộ chân sau của nó đều được băng bó, trông rất đáng thương và yếu ớt.
Lâm Dật Tuyền vừa đi ra ngoài vừa nói: “Bây giờ Lỗ Đản vẫn đang trong tình trạng mê man, khi nó tỉnh lại chú sẽ quay thêm video cho các cháu xem.”
Anh ấy vừa bước ra ngoài thì đã bắt gặp một cô gái trẻ đang dắt một con chó Husky màu xám bạc, nó hú hét náo loạn.
“Đường Đậu, ngoan ngoãn cho chị!”
Cô gái kéo nó lại, nhưng con Đường Đậu này không nghe lời, vừa kêu gào vừa muốn chạy vào trong bệnh viện.
Cô gái hơi ngại ngùng nhìn y tá: “Thật ngại quá, tôi không ngờ nó xuất viện mà lại náo loạn như vậy. Có lẽ là nó đã ở đây quen rồi.”
Bước chân của Lâm Dật Tuyền khựng lại, anh nói vào trong video với hai đứa trẻ: “Được rồi, chú còn chút việc phải xử lý, dừng quay đã nhé.”
Nói xong, đoạn video kết thúc ở đó.
Lúc này, cũng chỉ có Đa Tể và Kỳ Lân hiểu được, con Đường Đậu đang khóc lóc kia đang nói: “Em không muốn đi! Em không muốn về nhà, câu chuyện em còn chưa nghe xong… Lỗ Đản chưa tỉnh, em muốn biết tình hình của nó mới đi được huhuhu!”
Đa Tể che mặt, rõ ràng là một chuyện căng thẳng, nhưng lại bị con Husky này làm cho trở nên hơi buồn cười.
Kỳ Lân nhìn Đa Tể: “Gâu gâu?”
“Meo meo ô, meo ngao ô, meo aow.”
Nó không sao đâu, phẫu thuật thành công, vẫn chưa tỉnh, nhưng lát nữa sẽ tỉnh.
Nhận được tin này, Kỳ Lân có hơi mất sức nằm sụp xuống đất.
Lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng nhận được tin tốt, thật là tốt quá!
[Oa, chuyện gì xảy ra vậy? Lỗ Đản là ai? Lúc nãy bác sĩ Lâm đang video call với Tiểu Thiên à?]
[Tiểu Thiên mau giải thích đi, mọi người đều không hiểu gì cả.]
[Đúng đúng, đoạn này tôi xem cũng không hiểu, Lỗ Đản là ai, sao lại đi phẫu thuật?]
Sự chú ý của cư dân mạng chuyển từ Đa Tể và Kỳ Lân sang Lỗ Đản, cameraman nhắc nhở Chu Ngôn Thiên rằng mọi người rất quan tâm đến Lỗ Đản, vì vậy Chu Ngôn Thiên đã kể một câu chuyện ngắn về Lỗ Đản trước ống kính.
Tất nhiên, cậu bé không kể về chuyện ở làng Sa Đông, chỉ nói rằng tình cờ biết được có một con chó vàng bị đánh gãy chân, hai chân sau đều bị lết lê rất đáng thương. Thầy Quý đã dẫn bọn họ đi tìm được con chó vàng này rồi đưa nó đến bệnh viện thú y của bác sĩ Lâm để điều trị, hôm nay chân sau của nó được phẫu thuật, họ vẫn luôn ở đây chờ đợi, vừa rồi bác sĩ Lâm vừa thông báo ca phẫu thuật thành công.
Cuối cùng, Chu Ngôn Thiên còn đặc biệt nói: “Cảm ơn mọi người đã xem livestream của chúng em trong thời gian qua, nhờ sự ủng hộ của mọi người mà chúng em đã giành được vị trí đầu tiên. Nhờ vậy, chúng em có thể giúp nhiều động vật lang thang hơn vào trại cứu hộ. Hiện tại, chúng em đã cứu được ba con vật, sau khi Lỗ Đản xuất viện, nó sẽ là con thứ tư. Khi các con vật hoàn thành thời gian cách ly, chúng em sẽ chính thức giới thiệu chúng với mọi người.”
[Oaaaa, Tiểu Thiên và An An thật tuyệt vời! Các em đã giành được vị trí đầu tiên à giỏi quá!]
[Vậy là trước đó có cuộc bình chọn độ nổi tiếng của các phòng livestream à? Sao chúng tôi lại không biết?]
[Vậy nếu các phòng phát sóng trực tiếp khác giành được vị trí đầu tiên, phần thưởng cũng sẽ là suất ở cho động vật hoang à?]
Cameraman nhìn các câu hỏi không ngừng nhảy trên màn hình, hỗ trợ trả lời: “Không phải, phần thưởng do chính họ lựa chọn, có thể chọn nghỉ ngơi vài ngày hoặc các phần thưởng vật chất khác. Miễn là yêu cầu hợp lý, chương trình sẽ đáp ứng.”
[Trời ơi, vậy là An An và Tiểu Thiên đã chọn giúp đỡ động vật lang thang!]
[Ôi, An An và Tiểu Thiên cộng lại có mười tuổi không? Sao lại ngoan ngoãn như vậy?]
[Huhuhu, tôi cảm động quá, so với hai đứa nhỏ, tôi chẳng làm được gì cả… Mỗi ngày tôi chỉ muốn nằm ỳ ra đó, không muốn làm gì cả, người ta mới năm tuổi đã biết giúp đỡ động vật lang thang rồi.]
[Bỗng nhiên rưng rưng, ban đầu tôi chỉ xem livestream vì thấy các bé và động vật rất dễ thương, rất chữa lành, nhưng không ngờ mấy đứa nhỏ lại nỗ lực như vậy. Mặc dù khả năng có hạn nhưng chúng vẫn đang dùng hết sức mình để làm những điều mình muốn làm. Thật cảm động!]
[Có kênh quyên góp không vậy… Tôi muốn đóng góp một chút. Tôi muốn từ bỏ uống trà sữa trong tháng này để quyên góp.]
[Tôi cũng ở thành phố Đông Hải, vừa nhìn đã muốn nhận nuôi một con vật nhỏ. Thật ra tôi thấy, cách tốt nhất để giúp đỡ các em là quan tâm đến động vật hoang dã, giúp tuyên truyền nhận nuôi thay vì mua bán. Để nhiều bé cưng có nhà hơn.]
[Đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy, nếu có thể nhận nuôi thì có thể giành ra nhiều chỗ hơn cho trạm cứu hộ, biết đâu An An và các bạn có thể có thêm nhiều suất để cứu giúp nhiều động vật hơn!]
[Đợi đã, mới chỉ vài ngày ngắn ngủi mà Tiểu Thiên và chị gái Tiểu Lục đã tìm được 4 con chó đưa đến trại cứu hộ và bệnh viện, hai đứa đi đâu tìm thấy nhiều chó vậy? Hahahahaha! Muốn mèo muốn mèo, tìm thêm mấy con mèo đi, tôi muốn mèo!]
[Thực ra chỉ cần các bạn chú ý một chút sẽ thấy, ở nhiều góc phố trong thành phố chúng ta vẫn còn rất nhiều động vật lang thang.]
Đạo diễn của chương trình “Cục cưng lang thang” không ngờ rằng chỉ trong một buổi phát sóng bình thường không có gì lạ vào thứ sáu, độ hot của chương trình lại tăng lên đột ngột.
Không chỉ lượng bình luận trong phòng livestream của Hạ An An và Chu Ngôn Thiên tăng vọt, tin nhắn riêng và bình luận trên Weibo chính thức của chương trình “Cục cưng lang thang” cũng bùng nổ.
Thạch Thanh Trạch: “Lão Tần, tôi nghĩ chúng ta nên tổ chức một buổi họp mặt fan, để các bé gặp gỡ người hâm mộ, nhân cơ hội này đẩy mạnh độ hot của chương trình, ông thấy thế nào?”
Tần Khắc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tổ chức họp fan không tốt, nhưng chúng ta có thể tổ chức một ngày cửa mở của Trạm Cứu hộ Động vật Tâm Duyệt, để bộ phận truyền thông làm một số hình ảnh, chúng ta có thể tận dụng nhiệt độ hôm nay để quảng bá.”
“Ngày mở cửa? Ý ông là sao?” Thạch Thanh Trạch tò mò hỏi.
Tần Khắc nói: “Chúng ta thành lập trại cứu hộ động vật lang thang không phải là để tìm một ngôi nhà cho những con vật này sao? Lúc đầu làm chương trình livestream, quảng bá, mời các ngôi sao làm khách mời, mục đích cuối cùng không phải là để tìm người nhận nuôi động vật lang thang sao? Chúng ta có thể bắt đầu đăng ký cho ngày hội mở cửa ngay hôm nay, sau khi kiểm tra kỹ, những người đủ điều kiện sẽ được tham gia. Những ai có ý định nhận nuôi có thể điền vào đơn đăng ký trước, sau đó chúng ta sẽ sàng lọc để tìm ra những người phù hợp để bắt đầu quá trình nhận nuôi.”
Lần này Thạch Thanh Trạch có quan điểm khác.
“Lão Tần, tôi nghĩ như vậy không ổn lắm, trại cứu hộ được thành lập là để giúp đỡ động vật lang thang, nhưng chương trình của chúng ta vẫn đang được quay, đặc biệt là bây giờ độ nổi tiếng của livestream vừa mới khởi sắc, những con vật thường xuyên xuất hiện trước ống kính chỉ có vài con, nếu chúng đều được nhận nuôi… lượng người xem livestream chắc chắn sẽ giảm.”
Tần Khắc không đồng ý: “Có động vật được nhận nuôi, sẽ có những con vật mới được bổ sung vào, đó mới là cách hoạt động bình thường của một trạm cứu hộ động vật lang thang.”
Thạch Thanh Trạch nói: “Muốn tìm thêm động vật mới, ông nghĩ có dễ không?”
Tần Khắc cười ha hả: “Có Hạ An An, một đứa trẻ tài năng như vậy ở đây, anh nghĩ chúng ta sẽ thiếu động vật sao? Tôi cảm thấy cô bé không mất nhiều thời gian để giúp chúng ta có được độ nổi tiếng và động vật.”
Thạch Thanh Trạch nghẹn lời: “… Được rồi, vậy chúng ta thử xem sao, nhưng phải nói trước, ngày hội mở cửa chỉ là để đăng ký, việc quyết định con vật nào sẽ được nhận nuôi và ai sẽ nhận nuôi, chúng ta vẫn phải bàn bạc kỹ.”
Tần Khắc nói: “Biết rồi biết rồi, tìm người nhận nuôi cũng đâu phải là gả con gái mà anh căng thẳng như vậy.”
Thạch Thanh Trạch: “…”
Vì vậy, tổ chương trình “Cục cưng lang thang” đã tập hợp tất cả các khách mời vào ngày hôm đó và thông báo tinn tức về ngày hội mở cửa. Ngày hội sẽ được tổ chức vào cuối tuần tới, trong thời gian này, mọi người có thể trang trí cho những con vật mình chăm sóc để chúng có thể xuất hiện thật đẹp trong ngày hội, như vậy sẽ thu hút nhiều người đến đăng ký nhận nuôi.
Ngoài ra ba trưởng nhóm còn lại cũng phải chịu trách nhiệm trang trí phòng gặp mặt và phòng nghỉ của trại cứu hộ. Sân cỏ cũng cần được trang trí, những việc này đều do các trưởng nhóm tự tay thực hiện.
Lâm Giai cười nói: “Nói đến trang trí, trước đây tôi từng làm MC cho đám cưới, đã làm việc ở công ty tổ chức sự kiện, việc trang trí các hoạt động ngoài trời như thế này có rất nhiều điều cần lưu ý, chẳng hạn như thiết kế lối đi, cách thu hút sự chú ý của khách tham quan, cách sắp xếp khu vực nghỉ ngơi, v.v… Tôi sẽ chịu trách nhiệm phần này.”
Triệu Văn Lực đương nhiên không chịu thua: “Vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm mua sắm đồ đạc cho phòng gặp mặt và phòng nghỉ, Quý Hựu Vũ, nếu anh rảnh thì chúng ta cùng nhau làm.”
Quý Hựu Vũ gật đầu: “Được, tôi với anh cùng làm. Nếu cần tạo không khí, tôi có thể chuẩn bị một cây đàn piano điện, tôi sẽ chơi vài bản nhạc.”
Lâm Giai và Triệu Văn Lực lập tức bày tỏ phản đối: “Không được không được, mọi người đến đây để xem mèo và chó, nếu anh chơi đàn thì sẽ át hết mất.”
“Đúng rồi, anh cũng đã rất lâu không tổ chức hòa nhạc rồi, làm như vậy chẳng khác nào phá đám, nếu fan của anh biết anh sẽ chơi vài bản nhạc trong buổi gặp mặt, tôi nói cho anh biết, xong luôn đấy, những người muốn nhận nuôi chắc chắn sẽ không giành được vé, đến lúc đó toàn là fan của anh thôi.”
Quý Hựu Vũ nói: “Ồ… Anh nói như thể fan của hai người không nhiều lắm ấy, đến lúc đó fan của hai người cũng có thể giành vé vào mà? Tiểu Chiêu gần đây cũng rất nổi tiếng, Tiểu Chiêu cũng có fan.”
Anh không chịu thua, buổi gặp mặt không phải chỉ có mình anh có người hâm mộ, nghiêm túc mà nói, hai người kia một người là diễn viên điện ảnh, một người là diễn viên nổi tiếng, gần đây có một bộ phim truyền hình đang hot, nhóm của Lâm Giai còn có một ngôi sao nhí nữa.
Lâm Giai đau lòng nói: “Anh còn dám nói, bây giờ ai là người nổi tiếng nhất anh không biết à? Độ nổi tiếng không phải đều do hai học trò của anh chiếm hết rồi sao, trong lĩnh vực động vật lang thang, mấy người bọn tôi cộng lại còn không bằng một nửa số fan của Hạ An An.”
Triệu Văn Lực gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng.”
Quý Hựu Vũ sờ sờ mũi, đúng là như vậy, nói về fan hâm mộ thì gần đây Hạ An An thực sự rất nổi tiếng, Chu Ngôn Thiên cũng không hề kém cạnh, nếu tất cả mọi người đều có người hâm mộ, vậy thì huề nhau rồi.
“Được rồi được rồi, lúc đó tôi sẽ không đàn piano nữa.” Quý Hựu Vũ cười toe toét, bổ sung: “Tôi sẽ thổi kèn harmonica.”