App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

Chương 206


Chương trước Chương tiếp

Vừa mới bắt đầu xem phim hoạt hình, Hạ An An đã bị nội dung trên màn hình làm cho kinh ngạc.

Đa Tể lại trèo cửa sổ chuồng mèo chạy ra ngoài, sau đó dẫn Nguyên Bảo và Sơ Bát đến trước phòng đạo diễn để nghe lén ông ấy nói chuyện điện thoại?

Mặc dù Hạ An An không nghe được nội dung cụ thể, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Đa Tể, cô bé có thể đoán được rằng nó đã biết chuyện về suất biên chế rồi.

Tiếp theo là cảnh Sơ Bát dẫn cả lúc mèo đến nhà nó, thì ra là vậy, không chỉ Trà Xanh và Trà Ô Long từng đến nhà Sơ Bát, mà Đa Tể và Nguyên Bảo cũng đã đến đó.

Hạ An An xoa trán, hóa ra lũ mèo ở trạm cứu hộ cũng sẽ lẻn ra ngoài chạy nhảy vào ban đêm…

Rồi Hạ An An lại nhìn thấy đám mèo này nằm úp mặt trước TV xem TV, mà nội dung xem lại là chương trình huấn luyện chó nghiệp vụ.

Phim hoạt hình rất ngắn, chỉ chiếu vài cảnh là kết thúc.

Thế nhưng bộ phim hoạt hình chưa đầy một phút này lại chứa đựng lượng thông tin khổng lồ, khiến Hạ An An nhất thời khó mà tin được.

Cô bé ngồi ngẩn người một lúc lâu mới gửi tin nhắn cho Chu Ngôn Thiên.

Hạ An An: [Trong APP thật sự có phim hoạt hình, Đa Tể đã biết chuyện biên chế rồi, chúng nó đang ở nhà Sơ Bát xem phim tài liệu huấn luyện chó. Đa Tể và Nguyên Bảo cũng xem.]

Chu Ngôn Thiên vừa đánh răng rửa mặt xong, đang định đi ngủ thì nghe thấy tiếng điện thoại, vội vàng cầm lên xem.

A ha ha ha ha, cậu bé đoán không sai, lũ mèo thật sự đã biết rồi!

Đa Tể đúng là lợi hại, biết nhanh như vậy!

Chờ đã… Chúng nó đang làm gì thế?

Xem phim tài liệu huấn luyện chó?

Chu Ngôn Thiên vội vàng trả lời: [Vậy chúng nó có ý gì? Muốn giúp huấn luyện chó, hay cũng muốn học một số hạng mục huấn luyện chó?]

Hạ An An: [Tớ không biết, trong phim hoạt hình không nói.]

Chu Ngôn Thiên: [Oa, lũ mèo thật lợi hại! Chiều nay chúng ta mới biết, tối nay chúng nó đã có hành động rồi.]

Hạ An An có chút chán nản: [Chúng nó có lợi hại hơn nữa cũng vô dụng, bọn họ sẽ không cho mèo cơ hội đâu.]

Chu Ngôn Thiên: [Thôi được rồi, tớ thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, ngày mai cậu đến trạm cứu hộ dỗ dành Đa Tể một chút, tớ nghĩ nó chưa chắc đã để tâm đến chuyện thi biên chế đâu.]

Chu Ngôn Thiên đoán, trong mắt Đa Tể và phần lớn lũ mèo, chắc chắn Hạ An An vẫn là quan trọng nhất, đương nhiên bị xem thường như vậy, lũ mèo nhất định rất tức giận, nhưng mà ngày mai Hạ An An đến trạm cứu hộ an ủi một chút chắc là sẽ không sao.

Chu Ngôn Thiên: [Ngày mai cậu hỏi lại xem, có con nào muốn làm linh vật không.]

Hạ An An vừa nhìn thấy câu này, lại bắt đầu thở dài.

Chuyện khác thì không sao, chỉ sợ chuyện linh vật này có chút khó giải quyết.

Ngày hôm sau, Hạ An An đến trạm cứu hộ, việc đầu tiên trước khi bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp là đến phòng mèo.

Hôm nay hình như Đa Tể vẫn chưa tỉnh ngủ, lúc Hạ An An đến nó vẫn còn nằm ngủ trên tấm ván ngăn cách.

“Đa Tể.” Hạ An An khẽ gọi.

Trà Xanh và Trà Ô Long cũng có vẻ như chưa ngủ đủ giấc, Trà Xanh thấy Hạ An An đến, giơ tay vỗ vào người em trai Trà Ô Long một cái, sau đó kêu meo meo về phía Đa Tể.

Thế là ba con mèo vừa ngáp vừa duỗi người, tập hợp trước mặt Hạ An An.

Trong phòng còn một con mèo nữa, chỉ là Lãn Lãn lúc này đang nằm trên cao, tuy đã tỉnh ngủ, nhưng nó lười xuống, chỉ nhìn bọn họ từ trên cao.

“Meo…”

Sau khi tập hợp xong, Đa Tể kêu lên một tiếng.

Hạ An An ngồi xổm xuống trước mặt Đa Tể, xoa đầu và cằm nó, Đa Tể lập tức phát ra tiếng grừ grừ không tự chủ được.

“Đa Tể à, chuyện biên chế, hôm qua chị không nói với các em. Là bởi vì kết quả không được tốt lắm…” Hạ An An thận trọng lên tiếng.

Quả nhiên, trên mặt Đa Tể không hề có biểu cảm gì ngạc nhiên, nó đã biết từ lâu rồi.

“Bọn họ chỉ cho mèo một suất biên chế, nhưng mà các em đừng lo lắng, hôm nay chị sẽ đi hỏi lại đạo diễn, các em đều giỏi như vậy, chị nghĩ vẫn có thể tranh thủ thêm một suất nữa.”

“Meo…”

Không cần tranh thủ, vô dụng, bọn họ nhất định sẽ không cho đâu.

Đa Tể nói.

“Nhưng mà suất bọn họ cho ấy, cũng không tốt lắm, công việc tương đối nhàn nhã, bình thường không cần làm gì cả, chỉ cần nằm im ở đó là được, thỉnh thoảng chụp ảnh chung với mọi người, nhưng mà đãi ngộ công việc chắc là vẫn tốt, có đồ ăn ngon, cũng sẽ được rất nhiều người yêu thích, đương nhiên, công việc như vậy đối với các em mà nói đều quá dễ dàng…”

Cùng một ý nghĩa, từ miệng Hạ An An nói ra, Đa Tể lại cảm thấy công việc này không đến mức khiến mèo ta phải nhảy dựng lên nữa.

“Đa Tể, hay là các em bàn bạc với nhau đi, xem ai tương đối phù hợp, lần sau chị đến hỏi em. Được không?”

“Meo ~”

Thôi được, mặc dù nó không coi trọng công việc này, nhưng dù sao cũng là biên chế, không thể để An An khó xử, cho dù nó không muốn, nó vẫn sẽ chọn ra một con mèo thích hợp từ trong đàn mèo để đảm nhiệm chức vụ này.

“Các em đừng giận nữa được không?” Hạ An An dỗ dành.

Trà Xanh và Trà Ô Long cũng ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, thỉnh thoảng Hạ An An cũng xoa đầu chúng.

Ba con mèo nào còn tâm trạng đâu mà giận, được xoa đến mức toàn thân thoải mái, đã sớm hết giận rồi.

Đến giờ tập hợp, Hạ An An đứng dậy rời đi.

Đa Tể suy nghĩ về những lời An An vừa nói, nói với Trà Xanh: “Chuyện linh vật, chúng ta cũng không tiện từ chối, nếu trong đàn mèo không có con nào bằng lòng làm việc này, chắc An An cũng sẽ khó xử.”

Trà Xanh: “Nhưng mà… trong đàn mèo thật sự có con mèo nào bằng lòng làm linh vật sao? Trà Ô Long, em có bằng lòng không?”

Trà Ô Long lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Đương nhiên là không muốn, nó là con mèo con lợi hại nhất, ừm, chỉ kém Nguyên Bảo một chút, kém Đa Tể nhiều hơn một chút, nhưng nó cũng rất lợi hại!

Làm linh vật thì không được làm gì cả, đương nhiên là không được!

Trà Xanh bất đắc dĩ nhìn Đa Tể: “Trà Ô Long không muốn, nói thật thì em cũng không muốn.”

Đa Tể cũng biết mèo nào cũng không muốn, nhưng mà không thể không chọn, nó lại nói thêm hai câu: “Thật ra công việc của linh vật cũng không tệ, được cung cấp đồ ăn ngon, không cần làm gì cả, là có thể được rất nhiều người yêu thích. Nhiều nhất là chụp ảnh chung với mọi người, hơn nữa chỉ cần ngồi im ở đó là được.”

Vừa dứt lời, trong chuồng mèo đột nhiên vang lên một tiếng “bịch”.

Ba con mèo đều giật mình, thì ra là Lãn Lãn đã động đậy.

Lúc này nó giống như một vũng nước, chậm rãi di chuyển đến mép tấm ván ngăn cách, sau đó mặc kệ bản thân rơi bịch xuống đất, tiếp đó lại di chuyển đến mép…

Cứ như vậy, với dáng vẻ tàn nhưng không phế, có chân mà không muốn dùng, từ trên cao “chảy” xuống một đường như vậy.

Trà Xanh trợn trắng mắt: “Lãn Lãn, cậu đúng là lười thật đấy, lười chết cậu đi!”

Lãn Lãn vất vả lắm mới từ trên cao xuống, hỏi: “Vừa rồi các cậu nói cái gì linh vật, thật sự có đồ ăn ngon sao?”

Ba con mèo nhìn nhau, đột nhiên trong lòng đều có một ứng cử viên lý tưởng.

Chẳng phải Lãn Lãn chính là linh vật trời sinh sao?

Nó là một con mèo trắng, tuy rằng nhan sắc không sánh bằng Lai Nhân, nhưng cũng là một trong những con mèo đẹp nhất đàn.

Nó không có tật xấu gì lớn, chỉ là lười.

Nó có thể lười đến mức khiến Lão Ưng lo lắng nó không cách nào được người ta nhận nuôi, nhưng chỉ cần có đồ ăn ngon, nó lại rất tích cực.

Đa Tể hỏi: “Nếu như một ngày bao ba bữa, thỉnh thoảng có thêm đồ ăn vặt thưởng, cậu có thể làm tốt công việc này không?”

Lãn Lãn vừa nghe thấy phải làm việc, mặt mày lập tức ủ rũ: “Không làm việc, chết cũng không làm việc.”

Đa Tể: “Nội dung công việc chính là ngồi hoặc nằm, cậu muốn ngồi thì ngồi, muốn nằm thì nằm, không cần làm gì khác.”

Lãn Lãn lập tức lại có hứng thú: “Nằm? Ngồi? Tôi có thể làm được! Nhưng mà tôi không muốn làm việc!”

Đa Tể: “Ừm, chỉ là ngồi và nằm, không cần làm gì khác.”

Lãn Lãn cảm thấy lời này có vấn đề: “Ngồi và nằm là có thể được bao ba bữa, còn có thể thỉnh thoảng có thêm đồ ăn vặt?”

Kỳ thật với sự hiểu biết của Đa Tể về con người, chỉ cần nó đi, đừng nói là thỉnh thoảng, nói không chừng mỗi ngày đều có thể có không ít đồ ăn ngon.

“Ừm, đúng vậy. Cậu có muốn thử không?”

Lãn Lãn nhìn trời: “Trên đời này thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Các cậu không phải đang lừa tôi đấy chứ?”

Đa Tể: “…”

Trà Xanh: “…”

Trà Ô Long: “…”

Ai cũng không ngờ tới, đối với những con mèo khác mà nói, công việc quá nhàm chán, quá không có tính thử thách, thậm chí có chút ý nghĩa sỉ nhục, đối với Lãn Lãn mà nói lại là chuyện cầu còn không được.

Ý nghĩa cuộc sống của nó chính là một ngày ngủ đủ hai mươi tiếng, thời gian còn lại có đồ ăn ngon là được.

“Cậu yên tâm đi, tuyệt đối là thật. Hơn nữa công việc này e rằng chỉ có cậu mới làm được.” Đa Tể cam đoan.

Cứ như vậy, ứng cử viên linh vật khiến con người và cả đàn mèo đều đau đầu, đã được quyết định một cách suôn sẻ.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Trà Xanh, Trà Ô Long, Nguyên Bảo và Đa Tể mỗi đêm đều tụ tập cùng nhau nghiên cứu, hạng mục huấn luyện chó nghiệp vụ của con người.

Vì để tăng tỷ lệ được chọn của đám chó, khi huấn luyện hai con chó con Tiểu Hy và Vượng Vượng, Đa Tể sử dụng hạng mục huấn luyện chó trị liệu.

Còn Trà Xanh và Trà Ô Long là những con mèo ưu tú được chọn ra từ đàn mèo, tất cả các hạng mục huấn luyện mà đám chó tham gia, chúng đều tham gia, hơn nữa mỗi hạng mục đều cố gắng làm tốt nhất.

Mà gần đây giai đoạn một của việc xây dựng mở rộng trạm cứu hộ động vật Tâm Duyệt cũng sắp hoàn thành, một nhóm động vật mới sau khi trải qua các loại kiểm tra và điều trị, cũng có thể tiếp nhận được nhận nuôi lần nữa.

Vì vậy, tổ chương trình quyết định chọn ngày mèo và chó thi biên chế để tổ chức hoạt động Ngày hội mở cửa lần thứ hai.

Lần này số lượng người được mở cửa cho công chúng tham gia nhiều hơn, số lượng động vật chờ được nhận nuôi cũng nhiều hơn lần trước.

Quá trình ghi hình “Cục cưng lang thang” cũng bước vào giai đoạn cuối.

[Oa! Lại phải đăng ký rồi! Lần này tôi nhất định phải được chọn!]

[A a a a bỏ lỡ lần trước, lần này nhất định không thể bỏ lỡ nữa! Tôi muốn đến hiện trường xem mèo chó thi!]

[He he, tôi muốn đến hiện trường nhặt một con chó không thi đỗ!]

[Chờ đã, Đa Tể nổi tiếng như vậy, không phải suất biên chế lần này sẽ cho Đa Tể chứ?]

[Tôi cảm thấy không thể nào, nếu Đa Tể đến đội cảnh sát, sau này trạm cứu hộ cần nó phiên dịch truyền đạt thì làm sao?]

[Đúng rồi… Haiz, thật ra tôi cảm thấy mèo biết rất nhiều thứ, chỉ tiếc là đội cảnh sát chỉ cần một con mèo linh vật, nếu như có thể cho mèo nhiều cơ hội thể hiện hơn thì tốt rồi.]

[Mèo không thi đỗ biên chế đều là của tôi!]

[Tôi đang chuẩn bị thi công chức, quyết định đăng ký đi xem mèo chó thi trước ha ha ha ha ha!]

Trong nháy mắt, độ nổi tiếng trên mạng của trạm cứu hộ lại tăng vọt, lần này chuyện động vật thi biên chế đã nhận được sự chú ý của tất cả mọi người. Bất kể cuối cùng có được chọn hay không, hiệu quả tuyên truyền là đã đạt được tối đa.

Sau hai tháng ghi hình “Cục cưng lang thang”, hoạt động Ngày hội mở cửa lần thứ hai được tổ chức trên bãi cỏ của trạm cứu hộ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...