"Tiếp theo, chúng tôi xin công bố... giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, xin mời quý vị cùng nhìn lên màn hình lớn!"
Nghiên Thời Thất và Thành Nghiệp Nam đang nói chuyện thì khách mời đã cầm phong bì ghi tên người được trao giải đứng sau micro cao giọng nói.
Bầu không khí ồn ào xung quanh lập tức lắng lại, mọi người cùng tập trung nhìn lên màn hình lớn.
Màn hình bắt đầu lần lượt phát hình ảnh bốn vị nữ diễn viên được đề danh và tác phẩm của bọn họ.
Sau đoạn phim giới thiệu, hội trường vang lên một khúc nhạc hồi hộp: "Vậy giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất sẽ thuộc về ai đây, xin mời đạo diễn Trương Văn công bố cho tất cả cùng được biết!"
Vị đạo diễn làm khách mời trao giải có mái tóc hoa râm, mắt đeo kính, lịch sự gật đầu với người dẫn chương trình.
Ông thong thả mở thiệp trao giải ra, đồng thời trên màn hình lớn cũng chiếu trực tiếp hình ảnh ngay lúc này của cả bốn nữ diễn viên được đề cử.
Đạo diễn Trương Văn nhìn cái tên được ghi trên thiệp trao giải, sau đó ngẩng lên nói vào micro: "Lễ trao giải Hoa Kim lần thứ mười chín, người đoạt giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất chính là..."
Ông hơi ngừng lại vài giây, kéo căng bầu không khí trong hội trường.
Mọi người nín thở nhìn không chớp mắt lên sân khấu, đạo diễn Trương Văn nhấn rõ từng chữ: "Giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thuộc về Nghiên Thời Thất, chúc mừng cô!"
Hội trường ồ lên, ngạc nhiên không tin nổi.
Hình ảnh trên màn ảnh lớn lại thay đổi, phát trực tiếp hình ảnh của Nghiên Thời Thất.
Khán giả và đại biểu trong hội trường thấy cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, thản nhiên kéo váy đứng dậy, không hề tỏ ra điên cuồng mừng rỡ, cũng không khóc lóc cảm động. Trông cô như một đóa bách hợp thanh nhã đoan trang, nghe hương liền khiến người hiểu ý mà mỉm cười.
Lúc Nghiên Thời Thất đứng dậy, Lâm Mặc Nhi ngồi cạnh vỗ tay hòa nhã nói: "Chúc mừng cô, Nghiên Thời Thất!"
Nghiên Thời Thất gật đầu, "Cảm ơn."
Lâm Mặc Nhi thấy nét mặt cô vẫn bình lặng thì cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Chuyện cũ thoảng qua như cơn gió, từ khi Lâm Mặc Nhi học tập ở nước ngoài về, đến giờ phút Nghiên Thời Thất nhận được giải thưởng thì hai người mới gặp nhau, vậy mà chỉ cần một nụ cười đã xóa tan hận cũ.
Nghiên Thời Thất kéo váy bước đến bậc thang lên sân khấu, MC cũng đang tuyên bố lí do vì sao cô nhận được giải thưởng.
Cô đi tới trước mặt đạo diễn Trương Văn, lễ phép khẽ khom người chào rồi mới nhận cúp, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Nghiên Thời Thất nhìn thoáng qua chiếc cúp trong tay, một tay cầm cúp một tay điều chỉnh micro.
Đèn sân khấu từ bốn phía rọi vào cô trong bộ váy công chúa xanh thẳm, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Cô nhìn khắp hội trường một vòng, hơi khom người nói: "Chào mọi người, tôi là Nghiên Thời Thất!"
Fan của cô ở khán đài hoan hô vang dội, người yêu mến cô cũng vỗ tay hòa theo, ngay cả người trong đoàn phim "Vương triều cực lạc" cũng phấn khích nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt Nghiên Thời Thất lấp lánh như có ngàn ánh sao lạc vào, cô cười tươi rói, "Đầu tiên, xin cảm ơn ban giám khảo của Hoa Kim đã ưu ái trao cho tôi giải thưởng quan trọng này. Nói thật là tôi rất bất ngờ. Tôi tự thấy với năng lực của mình mà được đề cử cùng các ngôi sao có tiếng đã là vô cùng vinh hạnh rồi. Có lẽ là khá may mắn nên tôi mới nhận được chiếc cúp nặng trịch như thế này."
Nói tới đây, Nghiên Thời Thất lắc đầu khẽ cười, mà hội trường cũng vang lên tiếng cười thiện ý.
"Nếu có cơ hội, sau này tôi nhất định sẽ tiếp tục theo đuổi con đường diễn xuất, cố gắng mang tới cho mọi người nhiều tác phẩm xuất sắc hơn nữa."
"Tiếp đếSau khi phát biểu xong, Nghiên Thời Thất đi xuống sân khấu, MC tiếp nối đi lên dẫn tiếp chương trình.
"Nghe xong Thời Thất phát biểu, tôi đột nhiên nghĩ đến một câu nói. Trần Diệp, cậu biết là câu gì không?"
Trần Diệp nhìn nữ cộng sự ngồi bên cạnh, khéo léo tiếp lời: "Là câu gì?"
"May mắn thường là lời nói khiêm tốn của người thắng cuộc. Nhân vật do Thời Thất diễn tả đi sâu vào lòng người. Tôi nghĩ ban giám khảo và các khách quý đang ngồi đây đều vẫn còn nhớ rõ ràng bộ phim kia."
"Mặc dù là bộ phim đầu tay của Thời Thất, nhưng thành tích cũng rất xứng đáng. Chúng ta hãy cùng vỗ tay lần nữa để nhiệt liệt chúc mừng Thời Thất đi!"
Tối hôm đó, tin tức Nghiên Thời Thất đoạt giải đều lên trang đầu các báo đài lớn.
Trong lễ trao giải Hoa Kim lần thứ mười chín, đoàn phim "Vương triều cực lạc" thắng lớn nhất.
Chẳng những bộ phim cuỗm được giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, mà còn có thêm giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất và Đạo diễn xuất sắc nhất.
Trước buổi lễ khai mạc, Tề Nguyên Xuyên vốn tự trêu ghẹo mình, cuối cùng cũng được đền đáp sau nhiều năm, nhờ bộ phim "Vương triều cực lạc" mà thu hoạch danh hiệu Ảnh đế - Nam diễn viên xuất sắc nhất trong mùa trao giải thứ mười chín.
Tới tiệc ăn mừng, Nghiên Thời Thất đang mang thai nên không đi.
Nhưng điện thoại của cô lại nhận được khá nhiều tin nhắn chúc mừng.
Chỉ trong chớp mắt, cái tên Nghiên Thời Thất lại nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Đi đóng phim với tư cách người mẫu, đồng thời giành giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất ngay trong bộ phim đầu tay, đúng là một chuyện hiếm thấy trong giới điện ảnh trong nước.
Tuy rằng có không ít tiếng nói khác trong dư luận, thế nhưng với giải Hoa Kim trong nước, dù là địa vị hay là sức ảnh hưởng đều đã được khẳng định, vậy nên không ai dám công khai nghi ngờ uy tín của giải thưởng.
Sau khi buổi lễ trao giải kết thúc, Nghiên Thời Thất quay lại xe chuyên dụng lúc gần chín giờ tối.
Tiểu Lâm đưa bữa ăn dinh dưỡng đã chuẩn bị sẵn cho cô, nhẹ nhàng nói: "Cô chủ, chúc mừng chị, em vừa mới xem phát sóng trực tiếp lễ trao giải. Lúc chị đoạt giải, số người xem phát sóng trực tiếp trên app lên tới hai mươi triệu, đột phá mức cao nhất, sức hút cực kì lớn."
Nghiên Thời Thất xoa bờ vai mệt mỏi, đảo mắt nhìn chiếc cúp bên cạnh, "Chị cũng không ngờ mình sẽ đoạt giải."
Đúng lúc này, Thành Nghiệp Nam hút thuốc ngoài xe xong bước đến, nghe được những lời này của cô, bèn nhướng mày trêu ghẹo: "Xem ra là khi thản nhiên đối mặt thì sẽ đạt được thành công khó tin."
Có thể đoán được là sau ngày hôm nay, giá trị của Nghiên Thời Thất chắc chắn sẽ thăng hạng.
Chỉ tính vừa nãy ra khỏi hội trường thôi đã có vài vị đạo diễn đến bắt chuyện với anh ta, muốn mời Nghiên Thời Thất nhận bộ phim tiếp theo.
Nhìn lại người trong cuộc Nghiên Thời Thất, thấy thế nào cũng là thái độ không nóng không lạnh.
Lúc này Nghiên Thời Thất thở dài một hơi, trong lòng còn ôm hộp đồ ăn dinh dưỡng mà Tiểu Lâm đưa cho.
Cô thả lỏng trán, nói: "Đúng là thành công ngoài ý muốn, coi như là niềm vui bất ngờ đi. Tiểu Lâm, về đi, chị hơi mệt rồi."
Đúng là mệt mỏi, cũng không muốn ăn chút nào.
Vừa rồi cô mở xem hết tất cả các tin nhắn chúc mừng, nhưng chẳng có tin nhắn nào của anh Tư cả.
Không biết anh đang bận rộn việc gì nữa.
Có phải anh chưa thấy tin tức cô đạt giải không?
Tuy luôn tỏ vẻ thản nhiên, nhưng cô vẫn muốn cùng chia sẻ niềm vui giấu trong đáy lòng này với anh.
Tiểu Lâm thấy vẻ mặt mệt mỏi của Nghiên Thời Thất thì vội vàng ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời khỏi Nhà hát Quốc gia.
Trên đường đi, Nghiên Thời Thất nhận được điện thoại của chị Ba.
"Tiểu Thất, em tuyệt vời quá đi, mới diễn lần đầu mà đã đoạt được giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất rồi, chị thật mừng cho em quá!"
Nghiên Thời Thất khép hờ măt, cười nói: "Cảm ơn chị Ba."
"Được rồi, chị gọi điện thoại cho em là để báo với em một tiếng, áo cưới hoàn thiện được gửi đến rồi, sáng mai chị sẽ sắp xếp quay quảng cáo mẫu luôn..."n, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người trong đoàn làm phim 'Vương triều cực lạc', đạo diễn Lưu, anh Tề, Mặc Nhi và rất nhiều nhân viên khác trong ekip. Nhờ có sự nỗ lực của tất cả mọi người nên bộ phim này mới thành công vang dội như vậy."
"Cuối cùng, cảm ơn Thành Nghiệp Nam - người đại diện của tôi, cảm ơn anh vì luôn ủng hộ hết mình cho sự nghiệp diễn viên của em."
"Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa, cảm ơn mọi người đã yêu mến."
Nói xong, Nghiên Thời Thất lùi về phía sau một bước, cúi người về phía khán đài tỏ lòng biết ơn.