Lâm Dục vẫn đứng ở mép giường nhìn chú Cổ, còn Tần Bách Ngạn thì nặng nề thở dài, gật gù, "Được, vậy bọn anh ra ngoài trước. Chú Hai, chú phải phối hợp với bác sĩ, đây là người của nhà chúng ta!"
Chú Cổ gật đầu đồng ý, sau khi dõi mắt tiễn người nhà họ Tần rời đi, chú mới xoay người ho dữ dội.
Lúc cửa phòng khép lại, mọi người đều nghe thấy tiếng ho khù khụ.
Tần Bách Ngạn giơ tay lên xoa mắt, nghiến răng khẽ nói, "Đừng vào trong quấy rầy, anh đi ra ngoài hóng mát một lát."
Dứt lời, anh Cả vội vã đi ra phòng khách.
Dung Khanh nhìn theo bóng lưng của anh, muốn nói lại thôi.
Kiều Mục đúng lúc đứng dậy nhường chỗ, "Chị dâu, ngồi xuống nghỉ đi. Y thuật của Lâm Dục không tồi, chắc hẳn sẽ có kết quả nhanh thôi!"
Dung Khanh gật đầu, lúc ngồi xuống, chị nhìn thấy Ninh Á đứng trước cửa phòng ngủ.
"Cô Ninh, cô cũng lại đây ngồi đi!"
Ninh Á hé môi mỉm cười với chị, "Chị dâu Tần, gọi em là Ninh Á là được."
Cô chậm rãi tới bên cạnh Dung Khanh, thái độ rất lễ phép.
Dung Khanh kéo tay cô, cân nhắc hồi lâu, mới dò hỏi: "Em và chú Hai nhà chúng tôi quen biết rất lâu rồi à?"
Vấn đề này khiến tất cả mọi người đều đổ dồn tầm mắt về phía Ninh Á, bao gồm anh tư Tần im lặng từ đầu tới cuối.
Lúc này, anh đứng cách phòng ngủ không xa, bên cạnh còn có Nghiên Thời Thất.
Khoảng cách vài bước chân, tiếng ho của chú Cổ vang bên tai không dứt.
Gương mặt tuấn tú của anh căng thẳng, đôi mắt tối tăm đến mức không thể nhìn thấy một tia sáng.
Ninh Á nhìn mọi người xung quanh, hơi gật đầu, "Quen nhiều năm rồi, lúc em mười mấy tuổi, chú Cổ đã xuất hiện trong sân sau nhà em! Những năm này chú ấy luôn sống ở Parma. Nếu không phải..."
Nói tới đây, Ninh Á liếc anh tư Tần bằng ánh mắt khó hiểu, hơi mất tập trung, tiếp tục nói: "Nếu không phải dạo trước chú ấy đột nhiên tìm Thương Lục bắt đầu chữa trị cổ họng, thật ra... Em cũng không biết chú ấy là anh Hai của Tần Tứ."
Nghiên Thời Thất nắm được tin tức quan trọng, không khỏi kinh ngạc, "Chú Cổ đã nói trước với cô à?"
Ninh Á cắn môi, ngượng nghịu gật đầu, "Cũng không sớm lắm, lúc chữa cổ họng, chú ấy nói với tôi. Chính bởi vì thế, tôi mới quay về cùng chú ấy."
"Nhưng..." Nghiên Thời Thất lưỡng lự, có nên nói ra nghi ngờ trong lòng hay không.
Dường như hiểu ý của cô, Ninh Á sụt sịt mũi, nhìn cô và anh tư Tần, rầu rĩ bảo, "Chú Cổ không cho tôi nói với mọi người. Chú nói không xác định được sự việc sẽ phát triển ra sao, nên chỉ muốn chuẩn bị kĩ càng trước."
"Tôi biết dạo gần đây Tần Tứ luôn phái người theo dõi tôi, chính chú Cổ phát hiện ra điều này. Thế nên... ở khách sạn, chú ấy luôn đóng giả thành nhân viên vệ sinh, trót lọt tránh được tất cả tai mắt của Tần Tứ."
"Còn lần này tới Tuyền Thành, chú Cổ cũng giấu mình trong cốp sau..."
Giọng nói của Ninh Á yếu dần, cô cũng không muốn sắp xếp như vậy, nhưng chú Cổ kiên trì. Để giúp chú hoàn thành nguyện vọng, cô đành phải làm theo.
Nhất là, khi cô biết chú lại chính là anh Hai của Tần Tứ, tâm trạng đó rất khó hình dung.
Trong tích tắc, thậm chí cô bằng lòng giúp chú Cổ hoàn thành tất cả những điều chú muốn làm.
Không chỉ vì những năm qua cô và chú Cổ cùng sống ở Parma, phần nhiều vẫn là vì Tần Tứ.
Người anh Hai mà anh đã mất, thật ra vẫn luôn ở bên anh.
Nếu anh em họ gặp nhau, cô nghĩ chắc chắn Tần Tứ sẽ rất vui mừng.
Nhưng, lúc này Ninh Á đột nhiên cảm thấy mình làm sai rồi.
Bởi vì, cô chẳng hề trông thấy vẻ hân hoan trên gương mặt của người nhà họ Tần, thay vào đó là... tràn ngập buồn bã!
Dứt lời, Ninh Á cúi thấp đầu hối lỗi, như thể đã làm sai việc gì.
Viền mắt của Dung Khanh đỏ hoe, lập tức rơi lệ.