Nhưng đối phương nhiều nhất chỉ là đi thuyền trong hồ hái chút đài sen, hoặc là đi du ngoạn lầu các giữa hồ, sẽ không đi rừng trúc vắng vẻ đó.
Cho nên chỗ đó hẳn là một nơi tu luyện tốt.
Lạc Thanh Chu theo ven hồ đi thẳng về phía trước.
Xuyên qua một vườn hoa, bước lên một đường nhỏ phủ đá cuội.
Lập tức tiến vào rừng trúc kia.
Rừng trúc rất lớn, tĩnh mịch yên tĩnh.
Mặt đất phủ lá rụng thật dày, tuyết đọng còn chưa hoàn toàn tan hết.
Mấy chú chim nhỏ nhảy nhót giữa rừng, cũng không có phát ra tiếng lớn lắm, nhìn thấy hắn, tựa hồ cũng không sợ.
Hơn mười cây đại thụ phân bố bên trong, sinh trưởng vô cùng cứng cáp.
Có một cây to ba người ôm không hết, trên cành vẫn một màu xanh biếc, không sợ phong tuyết, không biết giống cây gì.
Lạc Thanh Chu đi dạo một hồi, phát hiện nơi này đúng là một chỗ tốt để tu luyện.
Nơi này ánh nắng rất khó chiếu xuống, trong không khí đầy mùi lá cây mục nát.
Mặt đất cũng không sạch sẽ, lại vắng vẻ, không có bất kỳ cảnh trí gì.
Ai sẽ đến chứ?
Mà nơi này cách lầu các giữa hồ lại xa, lại có rừng trúc rậm rạp che đậy, cho dù vị Nhị tiểu thư kia đột nhiên đến lầu các du ngoạn, cũng không nhìn thấy hắn.
- Tốt, sau này ở chỗ này tu luyện!
Lạc Thanh Chu đi tới trước cây đại thụ kia, đột nhiên một quyền đánh ra, “bộp” một tiếng đánh lên trên thân cây cứng rắn.
Mu bàn tay truyền đến một cỗ đau đớn.
Nhưng đau đớn này cũng không tiếp tục bao lâu, liền nhanh chóng tiêu tán.
Lực đạo một quyền này so với hắn trước đó cũng lớn hơn nhiều.
Mấy ngày nay liên tục tu luyện, không chỉ có khiến cho da toàn thân hắn biến đổi càng thêm cứng cỏi, càng có kháng kích đả lực, còn khiến cho khí lực của hắn cũng tăng lên không ít.
Hắn không tiếp tục làm thư sinh yếu đuối ngay cả một thùng nước cũng xách không nổi, một con gà đều giết không chết như trước đây nữa!
Tuyệt không thể lười biếng.
Còn phải ngày càng mạnh hơn, tiếp tục cố gắng hơn!
Nhìn sắc trời.
Trời chiều đã xuống núi, màn đêm lặng yên rơi xuống.
Hắn không dám chờ lâu, lập tức ra rừng trúc, trở về tiểu viện.
Tiểu Điệp đã bưng cơm tối tới, mỏi mòn ở cửa chờ hắn.
Thấy hắn từ vườn hoa ra, tiểu nha đầu nháy mắt hỏi:
- Công tử, người không ở trong phòng học cho tốt, lại đi bên hồ sao? Một mình đi sao?
Lạc Thanh Chu vào tiểu viện nói:
- Dĩ nhiên không phải một người.
Tiểu Điệp lập tức theo ở phía sau hiếu kì hỏi:
- Còn có ai? Bách Linh tỷ tỷ, hay là...
- Tiểu Đào, Thu nhi.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống bàn đá, thuận miệng bịa chuyện.
Tiểu Điệp sửng sốt một chút, lập tức “phốc phốc” cười một tiếng:
- Công tử gạt người, tiểu Đào tỷ tỷ và Thu nhi tỷ tỷ buổi chiều đều ở cùng nô tỳ, nô tỳ đi các nàng còn không có rời khỏi đâu.
Lạc Thanh Chu không có đùa nàng nữa, cầm lấy đũa nói:
- Hôm nay các nàng dạy ngươi cái gì rồi?
Tiểu Điệp vừa bới cơm cho hắn, vừa vui vẻ nói:
- Thu nhi tỷ tỷ dạy ta thêu mẫu đơn, tiểu Đào tỷ tỷ dạy ta thổi tiêu.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua miệng nhỏ của nàng, nói:
- Học như thế nào?
Tiểu Điệp có chút xấu hổ:
- Nô tỳ đần quá, còn chưa có học được đâu.
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Làm gì nhanh như vậy. Từ từ, bất cứ chuyện gì cũng không thể một lần sẽ xong, phải luyện tập nhiều.
- Ừm, công tử nhanh ăn cơm đi, trời lạnh, để một lúc đồ ăn sẽ nguội mất.
Tiểu Điệp không dám nói nữa, giúp hắn múc một chén canh.
Sau khi cơm nước xong.
Lạc Thanh Chu đi phòng bếp, nấu một nồi nước sôi lớn.
Nước đang nấu, hắn đem thùng tắm chuyển vào phòng.
Tiểu Điệp đang ăn cơm trong tiểu viện, thấy hắn một người đi nơi hẻo lánh chuyển thùng gỗ lớn, vội vàng đứng lên nói:
- Công tử, người đừng động tay, nô tỳ tới giúp người, thùng gỗ kia thật nặng, cẩn thận đè người.
Vừa nói xong đã thấy hai tay Lạc Thanh Chu mở ra, ôm thùng gỗ lớn lên, đi vào trong phòng.
Tiểu Điệp lập tức sững sờ tại chỗ, ngốc trệ mấy giây, vội vàng đi vào theo.
Lạc Thanh Chu ôm thùng gỗ lớn, đặt trong phòng sau tấm bình phong.
Tiểu Điệp đứng ở cửa ra vào, mở to hai mắt nhìn hắn nói:
- Công tử, người... khí lực của người, làm sao thay đổi lớn như vậy?
Mặc dù trong thùng tắm không có nước, nhưng là thật nặng.
Công tử ngay cả một thùng nước nhỏ đều không xách nổi, bây giờ làm sao một mình ôm cả cái thùng gỗ lớn như vậy vào phòng?
Lạc Thanh Chu vỗ tay cười nói:
- Gần đây ăn thịt, khí lực tăng không ít.
Tiểu Điệp bán tín bán nghi nhìn hắn:
- Nhưng mà nô tỳ gần đây cũng ăn thịt, khí lực vẫn nhỏ như vậy, một chút cũng không có tăng lên đâu.
Lạc Thanh Chu đi ra khỏi phòng nói:
- Ngươi là nữ hài tử, làm sao so với ta.
Tiểu Điệp nhìn bóng lưng vẫn có chút gầy gò như cũ, trăm mối vẫn không có cách giải.
Nước đun xong, Lạc Thanh Chu vào nhà tắm rửa.
Tiểu Điệp rửa sạch bát đĩa, đưa về phòng bếp, sau đó vội vàng chạy về giúp hắn kỳ cọ tắm rửa.
- Công tử, trên người người thật là dơ nha…
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 39
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương tiếp
Loading...