Trở lại tiểu viện.
Hắn nhịn không được lại vào phòng, nhìn tân phòng, nghĩ đến tối hôm qua triền miên, cùng gương mặt tân nương tử và khí chất như tiên nữ kia, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Nhưng hắn rất nhanh thức tỉnh lại.
Bây giờ cũng không phải lúc đắc ý.
Phải tu luyện!
- Tiểu Điệp, ở ngoài trông coi, nếu các nàng trở về, lập tức gọi ta.
Lạc Thanh Chu phân phó một tiếng, đóng cửa lại.
Tiểu Điệp ở trong tiểu viện đáp:
- Nô tỳ biết.
Lạc Thanh Chu về phòng, khoanh chân ngồi xuống gần chân giường, hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hồi lâu sau, tâm đã bình ổn lại.
Tĩnh.
Trong đầu hiện ra bức họa cùng chữ viết nội công tâm pháp trên quyển bí tịch kia.
Ý thức đi vào bóng tối, chậm rãi chìm xuống.
Vùi sâu trong lòng đất.
Như hạt giống tích trữ năng lượng.
Một cỗ khí tức ngưng tụ ở phần bụng.
Lập tức, thuận theo từng huyệt khiếu, bắt đầu xông qua.
Ban đầu chậm chạp, gập ghềnh, dần dần tăng nhanh tốc độ, thông suốt.
Lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện.
Ý thức cả người bồng bềnh, nhẹ nhàng, giống như trong mộng.
Khí lưu đi khắp trong cơ thể, giống như một con rồng nhỏ, lắc đầu vẫy đuôi, uốn lượn.
Trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai.
Thân thể của hắn bắt đầu phát nhiệt, toàn thân da thịt đỏ lên.
Một cỗ khí nóng mang theo tạp chất, từ mỗi lỗ chân lông tràn ra.
Ngoài cửa sổ mặt trời mới mọc, lặng yên lên giữa không trung.
Giọng Tiểu Điệp vang lên lần nữa, đã là buổi trưa.
- Công tử, nên ăn cơm.
Tiểu Điệp ở ngoài cửa sổ kêu.
Lạc Thanh Chu chậm rãi mở mắt ra.
Yên lặng một lát, mới từ từ đứng lên, lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu.
Đồng thời, tai thanh mắt sáng, thần thái sáng láng.
- Nội công tâm pháp này quả nhiên kỳ diệu, càng luyện hiệu quả càng tốt, chỉ lần thứ ba thôi, mà hiệu quả như vậy.
Trong lòng Lạc Thanh Chu tràn đầy chờ mong.
Chỉ cần hắn khắc khổ tu luyện, nói không chừng đến lúc đó lại có thể đuổi kịp chiêu sinh tỷ thí học viện Long Hổ đánh bại Lạc Ngọc, báo thù cho mẫu thân, khiến những người Lạc gia kia phải chấn kinh!.
Hắn rất muốn nhìn thấy Đại phu nhân Lạc gia kia tức giận nổi trận lôi đình, lộ ra bộ dáng hung dữ của bà ta!
Chắc lúc trước bà ta và Lạc Ngọc giết hại mẫu thân hắn cũng dùng bộ mặt dữ tợn như vậy!
- Công tử, ăn cơm, không ăn đồ ăn đều sẽ nguội lạnh.
Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng Tiểu Điệp thúc giục.
Lạc Thanh Chu bình ổn cảm xúc, đi ra ngoài.
Trên bàn đá tiểu viện, bày biện bốn món ăn một chén canh.
Có thịt có rau xanh, vô cùng phong phú.
Mặt Tiểu Điệp tràn đầy vui vẻ nói:
- Công tử, đây là Bách Linh tỷ tỷ cho người đưa tới, chúng ta ở Thành Quốc phủ, chưa từng ăn qua cơm ngon như vậy đâu.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận bát đũa, nhìn nàng nói:
- Các nàng chưa trở về sao?
Tiểu Điệp lắc đầu, nói:
- Chưa đâu, chắc có việc gì.
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, nói:
- Hẳn là đi chỗ mẫu thân nàng. Tiểu Điệp, ngươi ngồi xuống ăn đi, mặc kệ họ.
Tiểu Điệp liền vội vàng lắc đầu nói:
- Nô tỳ không thể ngồi, công tử, người ăn đi, chờ người ăn xong nô tỳ lại ăn.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nhẹ gật đầu, không kiên trì nữa.
Nơi này không phải Thành Quốc phủ, cũng không phải tiểu viện không ai tới của hắn.
Chủ tớ có khác, quy củ sâm nghiêm.
Nếu để cho người khác nhìn thấy hai người bọn họ ngồi ăn cơm chung, không chỉ nói hắn đứng núi này trong núi nọ, còn sẽ nói Tiểu Điệp không biết lớn nhỏ, không có gia giáo.
Sau nàu đều sẽ ghét bỏ Tiểu Điệp, thậm chí nhục mạ khi dễ nàng.
Hai người mới đến, nhất định phải giữ quy củ cho tốt.
Lạc Thanh Chu không nói thêm gì nữa, cúi đầu ăn cơm.
Có lẽ là buổi sáng tu luyện, nên khẩu vị hôm nay rất tốt, ăn hai bát cơm.
Chờ hắn cơm nước xong, lại về phòng, tiếp tục tu luyện.
Tiểu Điệp cơm nước xong, thu dọn đồ đạc, ra tiểu viện, gài cửa lại.
Lạc Thanh Chu nhắm mắt tĩnh tâm, rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tựa hồ thời gian trong nháy mắt, mặt trời yên lặng rơi xuống chân trời.
Lạc Thanh Chu đứng lên.
Đẩy cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Tà dương rám hồng, đã là hoàng hôn.
Nghĩ đến đêm nay lại cùng phòng với thiếu nữ đẹp như tiên kia, tâm hoàn toàn yên tĩnh khi tu luyện, lập tức gợn lên từng cơn sóng.
Hắn rất chờ mong.
…
Hoàng hôn buông xuống, núi xa như vẽ.
Lạc Thanh Chu đứng ven hồ trong viện “Nguyệt Dạ Thính Vũ”, gió hồ thổi lạnh buốt, ngắm nhìn núi xanh thấp thoáng ngoài thành.
Tâm như sóng biếc, gợn sóng dập dờn.
Lầu các trong hồ, lá xanh xen kẽ nụ hoa thấp thoáng dưới làn hơi nước, dưới ánh nắng chiều tô điểm, càng thêm lộng lẫy.
Đáng tiếc mỹ cảnh như thơ như hoạ này, chỉ có một mình hắn thưởng thức.
Ven hồ buộc hai chiếc thuyền nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư theo sóng gợn lăn tăn.
Nghĩ đến bóng hình xinh đẹp thướt tha đứng đầu thuyền sáng hôm nay, cảnh đẹp mờ ảo đó, lại giống như đã ngăn cách một thế hệ.
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 28
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương tiếp
Loading...