Hẳn là như vậy.
Dựa nàng mỹ mạo và khí chất như vậy, nếu không phải cố ý che giấu, chỉ sợ sớm đã truyền khắp toàn bộ Mặc Thành.
Lạc gia chỉ sợ cho tới bây giờ còn không biết bộ dạng chân thực của nàng.
Không biết hai ngày sau lại mặt, Lạc Ngọc thấy được dáng dấp của nàng, trong lòng có hối hận hay không.
Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ miên man, càng phát giác mình nên cố gắng tu luyện.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Hắn là một đứa con thứ nho nhỏ, thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, lại có được nương tử dung mạo như thiên tiên tuyệt sắc như thế.
Nếu như hắn không nhanh chóng mạnh lên, chờ đợi hắn tuyệt đối sẽ không chỉ là hâm mộ và ghen ghét.
- Cô gia, chờ chút nữa thấy lão gia và phu nhân, phải quỳ kính trà, gọi phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân, nhất định phải nhớ kĩ.
Đi vào một tòa hậu viện rộng rãi, Bách Linh tới nhắc nhở.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Ừm.
Bách Linh lại thấp giọng nói:
- Cô gia, lão gia hẳn là sẽ không làm khó dễ người. Nhưng phu nhân nàng. Nàng cực lực phản đối mối hôn sự này, chờ chút nữa có thể sẽ không cho ngươi sắc mặt tốt, có thể nói chuyện cũng không dễ nghe. Cô gia, nhớ kỹ, nhất định phải chịu đựng, đừng tranh cãi, đừng biểu hiện ra thái độ không tốt.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ trước mặt một chút, gật đầu nói:
- Ta biết.
Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền không sâu mà ngọt ngào như con bướm, lung linh phấp phới bay tới trước mặt.
Trong đại sảnh.
Tần Văn Chính đang nhàn nhã uống trà sớm, hỏi chuyện hạ nhân.
Nha hoàn vào nhà, cung kính bẩm báo nói:
- Lão gia, đại tiểu thư cùng cô gia đến thỉnh an ngài.
Tần Văn Chính đặt chén trà xuống, hỏi:
- Phu nhân đâu? Còn chưa tới sao?
Nha hoàn cúi đầu thấp thỏm nói:
- Phu nhân nói người không thoải mái, không tới.
Tần Văn Chính nhíu mày, dừng một lát, khoát tay nói:
- Đi thôi, cho hai người vào đi.
Nha hoàn cáo lui.
Rất nhanh, Lạc Thanh Chu theo Tần gia đại tiểu thư vào đại sảnh.
Nha hoàn bưng nước trà mới rót tới, cung kính đưa tới trước mặt hai người.
Lạc Thanh Chu vừa muốn đưa tay, lại ngừng lại.
Đợi Tần gia đại tiểu thư bên cạnh duỗi cổ tay tuyết trắng ra, cầm lấy chén trà, hắn mới cầm lên.
Hai người đi đến trước mặt Tần Văn Chính.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, thấy người bên cạnh không có động tĩnh, đành phải quỳ xuống trước.
Lập tức khom người nâng chén trà trong tay lên, cung kính nói:
- Phụ thân đại nhân, mời uống trà.
Thiếu nữ bên cạnh vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Tần Văn Chính nhìn nữ nhi mình một chút, đưa tay nhận lấy chén trà trước mặt, nhấp một cái, nói với thiếu niên quỳ gối trước mặt:
- Thanh Chu, ngươi đã nguyện ý gọi ta một tiếng phụ thân, như vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người Tần gia ta. Hôm nay ta chỉ có một câu căn dặn ngươi, tốt với Kiêm Gia, cho dù thế nào, nàng đã là thê tử của ngươi. Bảo vệ nàng, bảo hộ nàng, đừng khiến nàng bị ủy khuất hay tổn thương, ngươi có thể làm được không?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Thanh Chu dốc hết toàn lực.
Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, lại ôn tồn nói:
- Về phần sửa họ, thì không cần. Tần gia chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, hài tử ngươi và Kiêm Gia, cũng có thể theo họ ngươi. Chỉ cần ngươi đối xử tốt với nàng, chuyện gì đều có thể thương lượng.
- Đa tạ phụ thân đại nhân.
Trong lòng Lạc Thanh Chu trào lên một dòng nước ấm.
Tần Văn Chính khoát tay nói:
- Được rồi, ngươi đi xuống trước đi, ta nói mấy câu với Kiêm Gia. Mẫu thân Kiêm Gia hôm nay không thoải mái, ngươi cũng không cần đi kính trà, lần sau đi.
Lạc Thanh Chu không dám lưu lại, đứng dậy cáo từ.
Vừa đi đến cửa, Tần Văn Chính lại nói:
- Đúng rồi Thanh Chu, nghe nói mẫu thân ngươi chôn ở trên núi ngoài thành, mấy ngày nữa đi đốt cho mẫu thân ngươi ít giấy tiền đi. Trăm thiện lấy hiếu làm đầu, ngươi đã lập gia đình rồi nên nói với mẫu thân mình một tiếng.
- Vâng.
Lạc Thanh Chu cung kính lên tiếng, lui ra khỏi đại sảnh.
Tần Văn Chính nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt lấp lóe.
Đợi bóng lưng kia rời khỏi, hắn lẩm bẩm nói:
- Thiếu niên này không kiêu ngạo không tự ti, trầm ổn thong dong, hình như không giống lúc trước. Rốt cuộc cũng chỉ là thư sinh yếu đuối. Thời đại này, thư sinh… haz.
Hắn thở dài một hơi, nhìn về phía nữ nhi.
Lạc Thanh Chu ra đại sảnh, vốn định nói với Bách Linh mấy câu.
Nhưng thấy thiếu nữ lạnh lùng đứng bên cạnh nàng, đành để nói sau.
Thiếu nữ lạnh lùng tên Hạ Thiền này luôn khiến hắn tim đập nhanh có cảm giác nếu không hợp thì sẽ rút kiếm phong hầu.
Vẫn là cách xa chút thì tốt hơn.
Mặc dù trước đó ở bên hồ Bách Linh lừa hắn, cố ý nói tiểu thư nhà mình là Nam Cung Mỹ Kiêu từ Ngọc Kinh tới.
Nhưng chuyện khác, đều là thật.
Đặc biệt là liên quan tới tính cách Hạ Thiền cô nương này.
Cho nên Lạc Thanh Chu cũng không ở lại, lập tức dẫn Tiểu Điệp rời khỏi.
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 27
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương tiếp
Loading...