Lạc Thanh Chu cùng ánh mắt nàng chạm vào nhau, lại bỗng nhiên cảm thấy một cỗ sát khí lạnh lẽo đánh tới.
Bách Linh giới thiệu nói:
- Nàng gọi Hạ Thiền, là thị nữ vị đại tiểu thư kia, nói đúng hơn là hộ vệ. Nàng chưa hề tập võ, nhưng trời sinh có được kiếm thuật cực cao, xuất kiếm tức giết người, một kiếm tức phong hầu. Bảo kiếm trong ngực nàng lai lịch cũng không nhỏ, cho dù là Võ sư đầu đồng thiết sắt, dưới kiếm của nàng cũng chỉ cần một chiêu là bại. Cô gia, người cũng nên cẩn thận, sau này nhìn thấy nàng, phải đi đường vòng. Thực sự tránh không khỏi, nhất định phải cúi đầu nhận sợ, đừng nhìn thẳng vào nàng, càng không nên chọc giận nàng. Nếu không, mạng nhỏ khó giữ.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lập tức cảm giác cổ mát lạnh, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Bách Linh cười mỉm mà nhìn hắn nói:
- Cô gia, nàng xinh đẹp không?
Lạc Thanh Chu không dám nhìn loạn, đành phải nhìn nàng nói:
- Ừm.
Nhưng xinh đẹp nhất, đương nhiên là thiếu nữ áo trắng đứng ở đầu thuyền dung mạo như thiên tiên kia.
Thiếu nữ kia cho dù là dung nhan, hay là khí chất, đều đẹp không giống phàm nhân.
Hắn chưa từng tưởng tượng qua, thế gian này lại còn có người đẹp đến tận cùng như vậy, làm cho người ta hít thở không thông.
Thế giới này, quả nhiên đặc sắc.
- Vậy cô gia cảm thấy, là ta xinh đẹp, hay là Hạ Thiền kia xinh đẹp?
Bách Linh đột nhiên cười hỏi.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lời nói thành thật phát ra:
- Đều rất xinh đẹp, phong cách khác biệt mà thôi.
Bách Linh chớp mắt cười nói:
- Cô gia phải chọn một nha.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy chọn ngươi đi. Nàng ta xem ra quá lạnh lùng, mà sát khí lại rất nặng, vẫn là ngươi tương đối tốt.
Bách Linh “Phốc phốc” cười một tiếng, rất vui vẻ mà nói:
- Cô gia miệng thật ngọt, không uổng công người ta tối hôm qua ở ngoài cửa gác đêm.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật:
- Tối hôm qua?
Bách Linh cười nói:
- Đúng vậy, ta là sợ cô gia và tiểu thư đều là lần đầu tiên, không biết động phòng, cho nên liền canh giữ ở ngoài, canh một đêm đó.
Lạc Thanh Chu há to miệng, gương mặt lập tức nóng lên:
- Vậy tối hôm qua. Ngươi…
Bách Linh cười hì hì nói:
- Cô gia đừng ngại ngùng, ta là thị nữ của tiểu thư. Thật ra dựa theo quy củ, ta phải vào phòng canh giữ ở bên giường. Từ bà bà đã dạy ta rất nhiều, tối hôm qua còn thúc giục ta thật lâu, nói ta đi vào giường nhìn xem, sợ cô gia và tiểu thư không biết động phòng sẽ bị thương nha.
Lạc Thanh Chu:...
Má ơi, quy củ này quá biến thái!.
Người mới động phòng, còn phải có người ở bên cạnh nhìn xem, chỉ đạo bất cứ lúc nào?
- Nhưng xem ra Từ bà bà lo lắng quá rồi, cô gia biết tất cả mọi chuyện, trước kia khẳng định không ít lần đi nơi bướm hoa?
Bách Linh cười như không cười nói.
Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức run lên, lập tức phủ nhận:
- Ta chưa hề đi qua những chỗ đó.
Nếu có đi qua, hắn cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận.
Nha đầu này nói nói liền bắt đầu thăm dò hắn, còn không phải theo lệnh tiểu thư nhà nàng, thậm chí là vị phu nhân kia tới sao?
Tiểu Điệp cũng rối rít ở bên cạnh chứng minh giúp hắn:
- Bách Linh tỷ tỷ, công tử nhà ta mỗi ngày đều ở nhà đọc sách, chưa hề đi qua những chỗ đó, nô tỳ thề.
Mắt Bách Linh sáng lên, không nói thêm nữa, nở nụ cười xinh đẹp nói:
- Cô gia, đi thôi, còn phải đi kính trà Lão Gia phu nhân nữa.
Chủ tớ hai người đi theo phía sau nàng, rời khỏi bờ hồ.
Lạc Thanh Chu lại quay đầu nhìn thoáng qua mặt hồ cách đó không xa.
Thuyền lá nhỏ kia và người trên thuyền đều đã đi xa, dần dần mơ hồ giữa làn sương sớm.
Thấp thoáng như mộng như ảo.
Trở lại tiểu viện.
Trong phòng trống trơn, yên tĩnh như lúc ban đầu.
Tần gia đại tiểu thư vẫn chưa trở về.
Bách Linh tìm trong phòng một vòng, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nói:
- Kỳ lạ, tiểu thư sao vẫn chưa về?
Lập tức nói:
- Cô gia, người chờ, ta ra ngoài tìm xem.
Dứt lời, nàng vội vàng rời khỏi.
Lạc Thanh Chu đứng ở tiểu viện, nghĩ đến một lúc nữa có thể nhìn thấy bộ dáng tân nương tử, lại bắt đầu thấp thỏm khẩn trương lên.
Vào phòng.
Nhìn tân phòng tối hôm qua cùng Tần gia đại tiểu thư ân ái triền miên, ngửi ngửi mùi thơm lưu lại trong phòng, trong lòng hắn âm thầm khuyên bảo chính mình: cho dù thế nào, đều phải chịu trách nhiệm với nương tử kia. Mặc kệ đối phương xấu đẹp, hắn tuyệt đối không thể ghét bỏ.
Đương nhiên, hắn cũng không có tư cách ghét bỏ.
Đang miên man suy nghĩ, phía ngoài trong tiểu viện đột nhiên truyền đến giọng Tiểu Điệp có chút run rẩy:
- Cô. Cô gia, mau ra đây.
Trong lòng Lạc Thanh Chu giật mình, lập tức sửa sang lại một chút, bước nhanh ra ngoài.
Nhưng khi hắn đi ra phòng, nhìn thấy người vừa vào tiểu viện đột nhiên chấn động trong lòng, chết trân tại chỗ, cả trái tim đang đập cũng giống như ngừng lại!
Áo trắng như tuyết, tóc xanh như suối, mặt mày như vẽ, lượn lờ như tiên.
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 25
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương tiếp
Loading...