Bách Linh nhíu mày nói:
- Hay là nói, cô gia không muốn?
Lạc Thanh Chu không biết nên trả lời như thế nào, đành phải tiếp tục giữ yên lặng.
Bách Linh cười cười, đi tới phía trước.
Trở lại Tần phủ.
Tần Văn Chính đang nghiêm mặt, đứng ở cửa đại sảnh chờ bọn họ.
Thì ra tên sai vặt khiêng lễ vật sớm chạy về trước, bẩm báo chuyện vừa rồi ở Thành Quốc phủ.
Lạc Thanh Chu vốn cho rằng vị Tần Lão Gia này muốn nghiêm khắc răn dạy bọn họ, thậm chí trừng phạt Hạ Thiền.
Nhưng khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn là vị Tần Lão Gia này không ngờ lại mang vẻ mặt ôn hòa an ủi bọn họ một phen, sau đó giận mắng người Thành Quốc phủ không ra gì.
- Thanh Chu, ngươi làm rất tốt, phụ thân không có nhìn lầm ngươi. Lúc nguy hiểm ngươi che chở Kiêm Gia, phụ thân rất vui mừng.
- Lạc Diên Niên kia không ngờ lại ngầm đồng ý phu nhân hắn làm khó các ngươi, uổng cho chức trưởng bối! Chuyện này, Tần gia ta nhớ kỹ!
- Từ nay về sau, các ngươi cũng không cần qua đó, coi như không biết bọn họ.
Lạc Thanh Chu nhìn mắt ông, nghe được trong lòng nói:
- Nãi nãi ngươi Lạc Diên Niên, lão tử rủa nương tử ngươi, tiên sư nhà ngươi, xem thường Tần gia ta, một ngày nào đó, lão tử muốn khiến ngươi hối hận không kịp!
Lạc Thanh Chu: -...
Thì ra phụ thân đại nhân uy nghiêm của nương tử nhà mình, lại có dáng vẻ như vậy...
- Được rồi, các ngươi về nghỉ ngơi đi.
Tần Văn Chính nghiêm trang mắng vài câu, khoát tay, để bọn họ lui ra.
Lạc Thanh Chu cáo lui.
Ở ngoài hành lang tách ra, Bách Linh cười mỉm nhắc nhở:
- Cô gia, đêm nay nhớ kỹ tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn chờ trong phòng nha.
Tần Kiêm Gia vẻ mặt lạnh nhạt.
Hạ Thiền bên cạnh lạnh như băng tuyết, ánh mắt như kiếm.
Lạc Thanh Chu không dám đáp lại, mang theo Tiểu Điệp, yên lặng rời khỏi.
Trở lại tiểu viện.
Hai chủ tớ nói chuyện một chút.
Lạc Thanh Chu vào nhà đọc sách.
Tiểu Điệp chốt cửa sân, đi tìm nha hoàn khác học nữ công và thổi tiêu.
Ánh nắng chiếu qua song cửa sổ, chiếu lên người, ấm áp dễ chịu.
Lạc Thanh Chu xem sách một lúc nghĩ đến buổi sáng vị Vương quản gia kia uy phong lẫm liệt công kích, Hạ Thiền một kiếm xuyên cổ, lập tức lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Vẫn là luyện võ thú vị!
Hắn để quyển sách xuống, khoanh chân ngồi xuống đất, vận chuyển mấy lần nội công tâm pháp.
Đợi rõ ràng cảm thấy trong cơ thể có nhiệt lưu lưu động, đi ra khỏi phòng, đi tới nơi hẻo lánh trong tiểu viện, lại bắt đầu dùng hai cây đại thụ cứng cáp kia đánh đấm rèn luyện da thịt.
Lúc tu luyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Rất nhanh tới buổi trưa.
Tiểu Điệp bưng cơm tới.
Lạc Thanh Chu vội vàng ăn xong.
Đợi Tiểu Điệp thu thập xong rời khỏi, chốt cửa sân, tiếp tục tu luyện.
- Ầm!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Trong tiểu viện, tiếng thân người va chạm thân cây, tiếp tục không ngừng.
Nghe âm thanh thì biết vô cùng dùng sức và mãnh liệt.
Lạc Thanh Chu đánh đấm đầu đầy mồ hôi, toàn thân đau nhức, nhưng vẫn như cũ chưa ngừng.
Thẳng đến da thịt sắp không chịu đựng nổi nữa, dần dần căng cứng, hắn mới dừng lại, vận chuyển nội công tâm pháp.
Sau đó, tiếp tục đánh đấm.
Da hắn từ mềm trở thành cứng rắn, từ cứng rắn biến mềm, như thế lặp đi lặp lại, dần dần cứng cỏi.
Mỗi một tấc da thịt trên cơ thể, đều đang mãnh liệt rèn luyện như vậy, bắt đầu dần dần xảy ra biến hóa.
Vỏ hai cây đại thụ kia đã tróc ra.
Lạc Thanh Chu biết, lúc này mới chỉ là bắt đầu.
Chờ hắn đập nát toàn bộ thân cây, luyện da mới có chút thành tựu.
Trong nháy mắt.
Mặt trời đã rơi xuống chân trời.
Núi xanh thấp thoáng xa xa, ráng chiều mờ ảo, sương khói lượn lờ.
Giống như có một thiếu nữ gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đang nằm ở đó hoạt bát mà ngượng ngùng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu có chút hoảng hốt.
Đêm nay, Tần đại tiểu thư thật sự đến sao?
Mặt trời ngả về tây.
Mặt hồ chiều xuống sóng nước lấp loáng.
Dương liễu rủ xuống bờ, lầu các in bóng, lá xanh nụ hồng, cảnh hồ đẹp không sao tả xiết.
Lạc Thanh Chu tu luyện xong, cũng không lập tức nghỉ ngơi.
Đầy người mồ hôi đi dạo ven hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ.
Rèn luyện cường độ mạnh xong, cũng không thích hợp đứng im.
Nếu không, sẽ khiến tim chịu không nổi.
Thể cốt quá yếu, thậm chí có thể sẽ mất mạng.
Cho nên hắn quyết định đi dạo.
Vỏ hai cây đại thụ trong tiểu viện kia đã tróc ra, tách thành sợi thô.
Đoán chừng qua một thời ngắn nữa, sẽ bong hết ra.
Dù sao cũng là chỗ ở, quá mức dễ thấy.
Cho nên hắn chuẩn bị tìm chỗ khác có cây mà hẻo lánh, chuẩn bị tu luyện cường độ càng cao hơn.
Lần trước tới Nguyệt Dạ Thính Vũ này, hắn phát hiện góc tây bắc có một rừng trúc.
Trong rừng trúc mọc hơn mười cây đại thụ.
Hắn quyết định đi xem một chút.
Nơi này chiếm diện tích cực lớn.
Ngoại trừ hồ nước ra, còn có đường hoa, rừng cây, rừng trúc, giả sơn vân vân…
Hơn nữa nơi này cách tiểu viện hắn ở rất gần.
Cũng sẽ không có người tới.
Chỉ là nghe nói vị Nhị tiểu thư kia thỉnh thoảng sẽ mang theo bằng hữu tới chơi.
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 38
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương tiếp
Loading...