Thiếu nữ này mặc dù nói mình là thị nữ, nhưng lại tự xưng “Ta” , cũng không tự xưng “Nô tỳ” , mà những nha hoàn kia đối với nàng đều vô cùng tôn kính, chắc chắn thân phận trong phủ không hề tầm thường.
Hắn cũng không dám chủ quan.
Hơi chút trầm ngâm, hắn liền thì thầm:
- Trăm núi ngàn sông tùy ý dời, Trên rừng dưới biển đi muôn nơi, Lồng vàng khóa ngọc tuy cao quý, Chỉ muốn tự do giữa đất trời.
Còn tốt, trí nhớ vẫn còn xài được.
Tốt xấu gì cũng là tú tài, thơ từ cơ bản không làm khó được hắn.
Bách Linh nghe, con ngươi lấp lóe, cười nói:
- Cô gia đang lấy vật nói người sao, cảm thấy mình tới ở rể, tựa như là con chim bị khóa trong lồng à?
Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:
- Chỉ là thuận miệng đọc thôi, không có ý gì khác.
Bách Linh cười cười, cũng không có hỏi nhiều nữa, lại nói:
- Cô gia, hôm trước Nhị tiểu thư ra ngoài du ngoạn, có được một câu đối, sau khi trở về trầm tư suy nghĩ, nhưng lại không biết làm như thế nào đối lại, cô gia có thể giúp một tay đối lại được không?
Ánh mắt Lạc Thanh Chu giật giật, nói:
- Vậy ta thử một chút.
Bách Linh cười ngọt ngào, thanh thúy thì thầm:
- Mái tranh thấp, cỏ xanh trên suối. Trong cơn say, giọng Ngô trêu vang, lão phu thê nhà ai tóc bạc màu?
Trong lòng Lạc Thanh Chu thầm nghĩ: Quả nhiên là đang cố ý thử ta. Bài thơ này trên sách có, vừa rồi nàng nói vị Nhị tiểu thư kia yêu thích thơ từ, há có thể không biết bài thơ nổi danh này?
Hắn đáp:
- Con trai cả, cuốc đất suối đông, trong nhà chính, con hai bện lồng gà. Tiểu nhi lười biếng, suối nguồn nằm lột đài sen.
Bách Linh lập tức vỗ tay, cười mỉm khen:
- Cô gia quả nhiên lợi hại.
Lạc Thanh Chu quyết định cũng thăm dò nàng:
- Bách Linh cô nương, ngươi vừa rồi nói Nhị tiểu thư Nhị công tử và những người khác, còn không có nói tới tiểu thư nhà ngươi đâu? Nàng thích gì?
Bách Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu cười nói:
- Ta cũng không biết nữa.
Không phải không biết, là không muốn nói mà thôi.
Lạc Thanh Chu thấy vậy, cũng không có miễn cưỡng nữa, nhưng trong lòng càng không yên hơn.
Loại chuyện này hẳn là không có cái gì đáng giấu diếm.
Chẳng lẽ thật là đồ ngốc, cũng không thích gì, chỉ thích chảy nước miếng?
Nghĩ đến đêm nay động phòng, lúc hắn và tân nương tử triền miên ân ái, tân nương tử kia vừa cười ngây ngô, vừa chảy nước miếng, tim hắn lập tức đập nhanh hơn.
Đi vào cổng vòm trước.
Bên trên đề bốn chữ lớn “Nguyệt Dạ Thính Vũ” .
Xuyên qua cổng vòm, không ngờ là một vườn hoa càng lớn hơn.
Cách đó không xa cũng có một hồ nước sương mù mờ mịt.
Giữa hồ không chỉ có sen hồng lá xanh, còn có một lầu các có chút lịch sự tao nhã.
Mặt hồ không đóng băng.
Ven hồ có thuyền.
Nếu muốn đi tới lầu các, chỉ có thể đi thuyền tới.
Bách Linh cười giới thiệu:
- Đó là Thưởng Nguyệt lâu, Nhị tiểu thư thường xuyên mang bằng hữu đến đó đọc sách ngắm trăng.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Đại tiểu thư có đi không?
Bách Linh cười nói:
- Ngẫu nhiên cũng sẽ đi.
Cũng không lộ ra quá nhiều.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Vậy ta có thể đi không?
Bách Linh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Chắc không thể.
Cũng không giải thích.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Hắn có ý thức tự mình hiểu lấy.
Thân ở rể, trong phủ có rất nhiều nơi không được đi.
Huống chi nơi đó là nơi Nhị tiểu thư tiếp khách.
Đi dọc theo bờ sông trong chốc lát, hắn đột nhiên hỏi:
- Bách Linh cô nương, ngươi vừa rồi nói, Nhị công tử gần đây cũng đang chuẩn bị thi vào học viện Long Hổ? Học viện Long Hổ rất lợi hại phải không?
Trong trí nhớ không có bất kỳ tư liệu nào liên quan tới học viện Long Hổ.
Lạc Ngọc vì thi vào học viện Long Hổ, mỗi ngày đều đang khắc khổ tu luyện, hình như rất có lòng tin có thể thi đậu.
Đám người Thành Quốc phủ cũng ôm kỳ vọng cực lớn với hắn.
Đại phu nhân càng vì chuyện dùng hết tâm tư.
Lạc Thanh Chu cũng rất muốn tìm hiểu về học viện này.
Bách Linh nói:
- Đương nhiên lợi hại, học viện Long Hổ của Ngọc Kinh là chỗ rất nhiều võ giả đều tha thiết mơ ước muốn thi đậu, rất nhiều võ giả lợi hại của Đại Viêm chúng ta đều học ở chỗ đó, nghe nói lão sư giảng bài cấp bậc thấp nhất cũng đại võ sư. Mặc Thành chúng ta sang năm cũng chỉ có ba danh ngạch, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, trong đó hai danh ngạch đã định ra, còn danh ngạch cuối cùng, Mặc Thành rất nhiều võ giả đều đang tranh đoạt.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị công tử có hi vọng đạt được danh ngạch cuối cùng không?
Bách Linh nhẹ gật đầu:
- Rất có hi vọng. Nhị công tử thiên phú rất tốt, lại còn khắc khổ, nghe nói đã đến cảnh giới luyện cốt.
Võ giả sơ cấp là võ sinh.
Võ sinh chia làm luyện da, luyện thịt, luyện gân, luyện cốt, luyện tạng.
Lạc Thanh Chu thấy qua những kiến thức này trên quyển bí tịch kia.
Không biết Lạc Ngọc bây giờ đã đến cảnh giới nào.
Đối với danh ngạch cuối cùng kia, Lạc Ngọc khẳng định là nhất định phải có, hiện tại Tần gia Nhị công tử Tần Xuyên cũng nhất định phải có.
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 20
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương tiếp
Loading...