Thư Ngâm bỗng chốc hiểu ra.
Vương Xuân Linh nào có bị bệnh?
Bà đang giả bệnh lừa Thư Ngâm về nhà.
Lừa cô về nhà để xem mắt.
Vương Xuân Linh thấy sắc mặt cô lạnh đi liền kéo mạnh cô lại, hạ giọng nói: "Có nhiều người ở đây, con cho mẹ chút thể diện đi."
Lại là thể diện.
Con cái phải trả giá cho thể diện của cha mẹ, còn cha mẹ thì không bao giờ đặt mình vào vị trí của con cái để suy nghĩ.
Thư Ngâm dù sao cũng mềm lòng, cố gắng nở nụ cười, chào hỏi người đàn ông trước mặt.
"Chào anh."
"Chào cô, tôi là Hứa Quân Hào."
"Thư Ngâm."
"Tôi biết tên cô, Thư Ngâm, tên cô rất hay." Người đàn ông đối diện đứng dậy, khen ngợi xong lại tỏ ra ngại ngùng, gãi đầu có chút bối rối.
"Quân Hào nó vậy đấy, nhút nhát lắm." Một dì ngồi bên cạnh lên tiếng.
Hứa Quân Hào gọi bà: "Dì út..."
"Được rồi, được rồi, dì không nói nữa, hai đứa cứ trò chuyện đi, chúng ta đi đánh mạt chược, nhường chỗ cho người trẻ mấy đứa."
Nói xong những người ngồi trên ghế sofa đều rời đi.
Vương Xuân Linh chui vào bếp: "Sắp đến giờ ăn tối rồi, Tiểu Hứa à, cháu ở lại ăn tối rồi hãy về."
Hứa Quân Hào nhìn Thư Ngâm.
Ánh nắng mùa đông yếu ớt, chiếu lên mặt Thư Ngâm khiến nó trắng bệch không chút huyết sắc.
Giọng cô không chút ấm áp, nói: "Ăn tối xong rồi hãy về."
Tưởng cô sẽ đuổi người đi, không ngờ cô lại buông lời giữ người.
Vương Xuân Linh nghĩ thầm, không lẽ Thư Ngâm thích Tiểu Hứa này rồi?
Bà thừa thắng xông lên: "Ngâm Ngâm à, Tiểu Hứa tốt nghiệp Đại học Sư phạm Bắc Kinh đó, bây giờ đang dạy toán ở trường Trung học Phụ thuộc — trường cũ của con đó. Nó chỉ lớn hơn con một tuổi thôi, chắc hai đứa có nhiều điểm chung lắm!"
Hứa Quân Hào ngạc nhiên: "Trường Phụ thuộc là trường cũ của cô sao?"
Vẻ mặt Thư Ngâm lạnh nhạt: "Ừm."
Hứa Quân Hào nói: "Cũng là trường cũ của tôi. Tôi tốt nghiệp năm 2015."
Thư Ngâm: "Tôi năm 2016."
Hứa Quân Hào: "Vậy cô phải gọi tôi một tiếng 'đàn anh'."
Thấy hai người bắt đầu trò chuyện, Vương Xuân Linh mừng ra mặt, đúng lúc rời đi.
"Không chừng chúng ta còn gặp nhau rồi ấy nhỉ? Tôi—"
Liếc thấy Vương Xuân Linh đã vào bếp, Thư Ngâm ngắt lời Hứa Quân Hào: "—Chúng ta đổi chỗ nói chuyện được không?"
Hứa Quân Hào khựng lại một chút, nói: "Được."
Vương Xuân Linh và Thư Chí Quốc kiên quyết để lại cho cô một căn phòng, nhưng Thư Ngâm chưa bao giờ ngủ ở đây một đêm nào.
Cô bước vào, để cửa mở, không đợi Hứa Quân Hào mở lời, Thư Ngâm nói thẳng: "Xin lỗi, đã lâu rồi tôi không về nhà, bố mẹ tôi không hiểu rõ chuyện của tôi cho lắm."
Hứa Quân Hào ngơ ngác: "Ý cô là sao?"
Giọng Thư Ngâm nhàn nhạt: "Tôi đã kết hôn rồi."
Biểu cảm trên mặt Hứa Quân Hào sụp đổ, hơn nửa phút sau, anh ta tìm lại được giọng nói của mình: "Cô đùa tôi đấy à? Không muốn xem mắt cô có thể nói thẳng, không cần phải dùng lý do này để từ chối tôi. Ai lại kết hôn mà không nói cho bố mẹ mình chứ?"
Người trí thức được giáo dục quả nhiên khác biệt, anh ta phân tích có lý có lẽ: "Dì Vương cũng nói với tôi trước đây đã giới thiệu cho cô vài người đàn ông, cô thậm chí còn không gặp mặt đã từ chối họ. Tôi hy vọng cô đừng quá từ chối chuyện xem mắt, cũng đừng quá áp lực, xem mắt chẳng qua là một cách để quen biết người mới, không phải tôi và cô xem mắt rồi hai chúng ta nhất định phải kết hôn."
Chẳng trách Vương Xuân Linh lại dùng cách này để lừa Thư Ngâm về nhà.
Hứa Quân Hào hiển nhiên là lựa chọn con rể hoàn hảo trong mắt mẹ cô.
Có học vấn, có công việc, nói chuyện lịch sự, lễ phép.
Có lẽ là vì anh ta quá đàng hoàng, khiến lời từ chối của cô có chút ngượng ngùng khó nói.
"Tôi không đùa với anh đâu, Hứa... thầy," Cô không nhớ tên anh ta, chỉ nhớ anh ta là giáo viên, hơi thở cô lẫn với sự mệt mỏi: "Tôi đăng ký kết hôn cách đây không lâu, là kết hôn bí mật, tạm thời chưa nói với bất kỳ ai."
Hứa Quân Hào không tin, nhưng anh ta cũng không tin lại có người lại lấy chuyện kết hôn ra làm lá chắn.
Trong sự nghi ngờ.
Lồng ng.ực Thư Ngâm nghẹn một hơi khí đục, cô nói: "Anh hơn tôi một khóa, vậy anh chắc hẳn biết Thương Tòng Châu chứ."
Hứa Quân Hào: "Biết, cậu ấy học cùng lớp với tôi."
Thư Ngâm: "Anh ấy là chồng tôi."
Hứa Quân Hào đứng đơ ra mất một lúc.
Vẻ mặt anh ta rất "đắt giá", từ kinh ngạc, mơ hồ, sững sờ, cho đến cuối cùng thậm chí còn ẩn chứa một chút khinh bỉ.
"Đùa gì vậy? Cậu ấy là chồng cô á?"
Sao Thư Ngâm lại không nhận ra sự chế giễu trong mắt anh ta chứ?
Người ta thường thêm một từ sau từ "xem mắt", đó là "thị trường" – thị trường xem mắt.
Vì vậy xem mắt không khác gì làm ăn kinh doanh.
Người đi xem mắt luôn phải xem xét đối phương có phù hợp hay không. Từ học vấn, chiều cao, ngoại hình, v.v. đều nằm trong phạm vi khảo sát, nếu phù hợp mới có cơ hội tìm hiểu sâu hơn. Đây là ngưỡng cửa.
Và trong thị trường này, Thương Tòng Châu là sản phẩm cao cấp đặt trong cửa hàng xa xỉ ở trung tâm thương mại, phiên bản giới hạn toàn cầu.
Còn về Thư Ngâm.
Nói hay thì là phiên dịch viên tự do, nói khó nghe thì sao? Là người thất nghiệp không có công việc cố định, không có thu nhập ổn định. Gia cảnh bình thường, thứ đáng giá nhất có lẽ là học vấn của cô.
Nhưng ở Nam Thành phồn hoa, sinh viên tốt nghiệp đại học trọng điểm thì nhiều vô kể.
Thư Ngâm giống như một bộ quần áo được trưng bày trên quầy hàng tạm thời ở hành lang trung tâm thương mại.
Hơn hàng chợ một bậc, nhưng không thể đặt vào tủ kính.
Nói một cách đơn giản – chưa đủ tốt so với người trên, nhưng lại khá hơn người dưới.
Người không cùng thế giới sao có thể ở bên nhau được?
Thư Ngâm mấp máy môi, nhưng cô nhận ra chuyện của mình và Thương Tòng Châu không phải ba lời hai tiếng là có thể nói rõ.
Bụi bay lượn, trong im lặng, Hứa Quân Hào rời khỏi phòng cô, đi về phía bếp.
Giọng Vương Xuân Linh rất lớn: "Cái gì? Đi rồi sao?"
"Thư Ngâm, con tiễn Tiểu Hứa đi chứ!"
Không biết Hứa Quân Hào đã nói gì, Vương Xuân Linh tức giận đi đến trước mặt Thư Ngâm: "Con nói gì với Tiểu Hứa vậy? Không phải nó đã đồng ý ở lại ăn tối sao, sao lại đi rồi?"
"Con nói với anh ấy là con kết hôn rồi."
"Cái gì?" Giọng Vương Xuân Linh vang vọng như muốn làm rung trần nhà: "Con kết hôn ở đâu, con kết hôn với ai, con kết hôn mà mẹ không biết?"
"Chỉ là kết hôn với một người đàn ông thôi."
"Thư Ngâm!" Vương Xuân Linh tức đến mức những thớ thịt chảy xệ trên mặt bà rung lên: "Bây giờ con có thể bịa ra bất kỳ lý do nào cũng được sao?"
"Con không bịa, con cũng không lừa mẹ." Thư Ngâm nhàn nhạt nói: "Con phải về nhà."
"Về nhà gì? Đây không phải nhà của con sao?"
"..."
"Là nhà con, là căn nhà mà con chưa từng ngủ một đêm nào, là căn nhà ngay cả bàn học cũng bám đầy bụi, là căn nhà mà con vừa vào đã thấy cả đống người lạ ngồi trong đó, là căn nhà mà một năm con về một lần, chào đón con không phải sự quan tâm hỏi han của bố mẹ mà là buổi xem mắt."
"Mẹ ơi, mẹ xem đây có giống nhà của con không?"
Cô nhắm chặt mắt, rồi mở ra, sự bất lực tràn ngập trong ánh mắt cô, trong mắt Vương Xuân Linh, đó là sự chế giễu không thể cứu vãn.
Đáp lại cô, là tiếng "bốp—"
Đau.
Đau thấu xương.
Một cái tát rất mạnh giáng xuống mặt Thư Ngâm.
Mặt cô bị đánh lệch sang một bên, cơ thể không kiểm soát được mà chao đảo, suýt nữa không đứng vững.
Không biết đã im lặng bao lâu.
Sau khi tát xong, Vương Xuân Linh như bừng tỉnh, vẻ mặt bà hiện lên sự tự trách. Nhưng ván đã đóng thuyền, cái tát đã giáng xuống rồi, tự trách cũng vô ích.
Bà đau lòng hỏi: "...Đau không? Mẹ không cố ý đâu, Thư Ngâm, con có thể suy nghĩ đến cảm nhận của mẹ một chút không? Đây chính là nhà của con mà, mẹ là mẹ của con. Nếu con là mẹ, con nghe thấy những lời con gái mình nói trong lòng con có dễ chịu không?"
Cảm giác đau rát lan rộng trên khuôn mặt.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, hoàng hôn tới đặc biệt nhanh.
Trời tối sầm lại, Thư Ngâm hơi cúi đầu, mặt cô ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.
Cô hít sâu vài lần, hơi nước trong mắt dâng trào như sóng cuộn đều được cô giữ lại trong khóe mắt, không để chúng rơi xuống.
"Vâng, là lỗi của con." Thư Ngâm với tư thế ngoan ngoãn, phục tùng, là một cô gái ngoan hoàn hảo: "Vậy còn mẹ, mẹ không có lỗi sao?"
Cô luôn cúi đầu, không nhìn Vương Xuân Linh.
Ngay cả phản kháng cũng nhẹ nhàng, khẽ khàng.
"Lừa con nói mẹ bị bệnh, mẹ biết con lo lắng đến mức nào không?"
"Con đã nói rất nhiều lần là con không cần mẹ giới thiệu đối tượng xem mắt, mẹ có nghe lời con lần nào chưa?"
"Mẹ luôn muốn con thi viên chức làm giáo viên, tại sao? Con có nói là con thích làm giáo viên sao? Hay là vì mẹ thấy có một đứa con gái làm giáo viên thì rất vẻ vang, rất có thể diện?"
Trong quá khứ, có quá nhiều khoảnh khắc tủi thân.
Rõ ràng Thư Ngâm là đứa con duy nhất trong nhà, nhưng cô hiếm khi được cha mẹ cưng chiều.
Khi đi học, chỉ cần thành tích cô đi xuống, đón chờ cô không phải là lời an ủi mà là vô số lời trách móc.
Trách cô không cố gắng, trách cô không nghiêm túc. Họ là những bậc cha mẹ chỉ nhìn vào kết quả.
Đến khi học đại học, biết Thư Ngâm đi làm thêm kiếm tiền, họ liền cắt luôn tiền sinh hoạt của Thư Ngâm.
Khi Thư Ngâm muốn mua nhà, ba mẹ cô không đồng ý cả vạn lần, nếu không phải bà nội lén lấy hộ khẩu của cô ra, có lẽ cả nhà cũng không mua được. Bởi vì trong mắt ba mẹ Thư Ngâm sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, chồng tương lai của cô sẽ chuẩn bị nhà mới, một cô gái nhỏ như cô mua nhà làm gì?
Thương Tòng Châu từng hỏi Thư Ngâm làm con dâu của ba mẹ anh có quan trọng hơn làm vợ của anh không?
Thực ra cả hai đều quan trọng như nhau.
Bởi vì Thư Ngâm từ nhỏ đến lớn đã được nhồi nhét những quan niệm rằng—
"Con phải học làm việc nhà, sau này kết hôn phải nấu cơm cho chồng, con không biết nấu ăn, hai đứa làm sao mà sống được? Mẹ chồng sẽ nói con đấy."
"Phòng con sao mà bừa bộn thế này, nếu bạn trai con mà thấy chắc chắn sẽ chê cười con đấy."
"Kết hôn rồi chắc chắn phải sinh con chứ, ít nhất phải hai đứa, không sinh con thì mẹ chồng chắc chắn sẽ không vui. Bây giờ quan hệ mẹ chồng nàng dâu căng thẳng lắm đấy."
Thư Ngâm thật sự rất muốn hỏi ngược lại mẹ cô một câu: "Mẹ rốt cuộc là đang nuôi con gái cho mình, hay là đang nuôi con dâu cho người khác?"
Thế nên những lời "giáo huấn" kéo dài năm này qua năm khác đã tạo nên tính cách nhạy cảm, đa nghi của Thư Ngâm, tạo nên tính cách thích làm hài lòng người khác của cô.
Cô phải làm hài lòng tất cả mọi người, ngoại trừ chính mình.
Nghe lời Thư Ngâm nói, biểu cảm trên mặt Vương Xuân Linh có sự kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là sự tổn thương.
"Mẹ là mẹ của con, mẹ còn hại con được sao? Mẹ bảo con làm giáo viên là vì công việc giáo viên rất an nhàn và ổn định! Mẹ bảo con xem mắt – ai mà không kết hôn chứ? Xem mắt sớm sẽ gặp được những chàng trai có điều kiện tốt, đợi con lớn tuổi sẽ gặp toàn là những đồ thừa thãi bị người ta chọn xong rồi!"
Nếu là trước đây Thư Ngâm chắc chắn sẽ hỏi ngược lại một câu kết hôn có gì hay ho đâu.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Thư Ngâm chịu đựng cơn đau trên mặt, mỗi lần nói một câu, khóe môi kéo theo làn da mặt, đau rát.
Cô nói: "Con thật sự đã kết hôn rồi, con đã đăng ký kết hôn tháng trước."
Ánh mắt Vương Xuân Linh sắc bén: "Kết hôn với ai? Con kết hôn mà không dẫn người đàn ông đó về nhà cho mẹ và ba con gặp mặt sao? Thư Ngâm, trong mắt con rốt cuộc có ba mẹ hay không?"
Thư Ngâm nói: "Gặp hay không gặp cũng không ảnh hưởng đến việc con kết hôn với anh ấy."
Vương Xuân Linh tức giận đùng đùng: "Con bị thằng đàn ông đó bỏ bùa rồi!"
Bà mắng: "Thằng đàn ông mà không gặp mặt gia đình đã lừa con kết hôn có thể là cái thứ tốt lành gì? Thư Ngâm, con lớn thế này rồi mà không biết động não sao?"
So với cơn thịnh nộ của bà, Thư Ngâm lại vô cùng bình tĩnh.
Cô run rẩy tay, che mặt, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đong đầy nước mắt: "Dù sao thì con và anh ấy đã kết hôn rồi."
Vương Xuân Linh tức đến run cả người: "Con gọi nó đến đây!"
Bà ấy đột ngột lao vào Thư Ngâm, lục lọi: "Điện thoại của con đâu? Gọi cho thằng đó, bảo nó cút đến gặp mẹ và ba con!"
Vương Xuân Linh rất khỏe, Thư Ngâm né tránh, loạng choạng, cả người ngã xuống đất.
Điện thoại cũng rơi ra khỏi túi.
Đúng lúc điện thoại vang lên tiếng chuông.
Thư Ngâm định lấy, Vương Xuân Linh nhanh hơn cô một bước, nhặt điện thoại lên.
Bà nhìn thấy người gọi đến là Thương Tòng Châu.
Tim Thư Ngâm thắt lại, biểu cảm trên mặt không còn bình thản nữa, lo lắng và hoảng loạn: "Mẹ, mẹ trả điện thoại cho con."
Vương Xuân Linh khóe miệng giật giật: "Đây chính là cái thằng lừa con kết hôn phải không?"
Sau đó, bà không chút do dự nhấn nút nghe.
"Mẹ—!" Đồng tử Thư Ngâm chấn động, cô hét lên khản cả cổ.
Âm thanh xuyên qua màng nhĩ, xuyên qua điện thoại thẳng đến tai Thương Tòng Châu.
Còn chưa đợi Vương Xuân Linh mở lời.
Điện thoại vì hết pin nên tự động tắt nguồn.
Vương Xuân Linh nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, đau lòng tột cùng: "Thư Ngâm, con xem con bây giờ vì một người đàn ông mà cãi nhau với mẹ? Con đừng quên là ai đã mang nặng đẻ đau con mười tháng, ai đã chịu bao cực khổ nuôi con lớn chừng này. Ơn nuôi dưỡng của ba mẹ không bằng một người đàn ông mới quen sao?"
Bà nhìn chằm chằm Thư Ngâm một lúc lâu, sau đó rời đi với vẻ mặt thất vọng tột độ.
Ngay sau đó là tiếng cửa chính mở ra.
Thư Chí Quốc tò mò nói: "Dưới lầu có đậu chiếc BMW mới toanh, nghe nói là xe của Ngâm Ngâm nhà mình hả? Thật không?"
Vương Xuân Linh hừ một tiếng, mỉa mai nói: "Con gái ông kiếm được tiền rồi, phát đạt rồi, không coi bố mẹ ra gì, làm việc thì tùy hứng."
Thư Chí Quốc không hiểu gì: "Sao tự nhiên nóng tính thế?"
Khựng lại một chút, nghi ngờ: "Cãi nhau với Ngâm Ngâm à? Không phải vì chuyện xem mắt đó chứ?"
Vương Xuân Linh bực bội: "Tôi đi nấu cơm tối cho mấy người đây, con bé ở trong phòng, ông hỏi nó đi!"
Bà lẩm bẩm: "Nửa năm trời mới về nhà một lần, vì nó về nhà mà tôi phải tất bật mua đồ ngon thức uống chỉ để nó về nhà được thoải mái. Nuôi nó ăn, dỗ nó uống, cho nó học đại học, kết quả thì sao? Học xong trực tiếp dọn ra ngoài sống, có chủ kiến, có suy nghĩ rồi, đúng là ghê gớm thật. Biết thế này tôi đã không nên cho nó đi học!"
"Không cho con đi học, để hai mươi tuổi con đã kết hôn sinh con phải không?"
Không biết từ lúc nào, Thư Ngâm đã bước ra.
Thư Chí Quốc nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của cô, nửa bên mặt trái in rõ dấu vân tay, vừa kinh ngạc vừa đau lòng: "Ai đánh con vậy?"
Vương Xuân Linh giận dữ nói: "Thư Ngâm, con tưởng học hành rồi thì ghê gớm lắm hả? Dám cãi lại mẹ rồi."
Ba mẹ thật mâu thuẫn —
Muốn con cái ở bên ngoài phải tự lập nhưng lại không thể chấp nhận con cái có suy nghĩ độc lập trước mặt mình.
Thư Chí Quốc hoang mang: "Rốt cuộc là cãi nhau cái gì vậy?"
Vương Xuân Linh quay đầu mắng Thư Chí Quốc: "Ông nuôi con gái tốt thật đấy!"
Cơn giận chuyển sang Thư Chí Quốc, vốn đã nghe không hiểu gì, Thư Chí Quốc nổi nóng: "Nói cái gì thế? Con gái là của một mình tôi sao?"
Trong tiếng cãi vã.
Thư Ngâm vô cảm rời đi.
Đằng sau, Thư Chí Quốc gọi cô: "Thư Ngâm—"
Vương Xuân Linh cố ý nâng cao giọng: "Gọi gì? Con gái ông nói rồi, đây không phải nhà nó!"
Thư Ngâm gần như chạy xuống lầu, bước chân hoảng loạn, như thể đang chạy trốn.
Đêm tối mịt mờ, xung quanh là tuyết trắng mênh mông, đèn đường lúc sáng lúc tối.
Trong tiết trời tuyết lạnh giá, đường phố vắng vẻ hiu quạnh. Trong khu chung cư, từng ánh đèn lấp lánh, mùi rau thơm hòa quyện trong không khí ẩm lạnh, gió lạnh thổi qua, bị cơn gió buốt nuốt chửng.
Một mình Thư Ngâm bước về phía trước, cúi đầu vô định.
Ra ngoài vội vàng, giờ cô mới nhận ra mình để quên chìa khóa xe và điện thoại ở nhà.
Một làn gió lạnh thổi qua, buốt giá.
Làm cho chóp mũi cô đỏ ửng.
Không biết đã đi bao lâu, dường như Thư Ngâm cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế công cộng đầy tuyết ở bên cạnh.
Tuyết rơi như thác đổ lên người cô, phủ kín áo, vai, tóc cô.
Trên đầu là một ngọn đèn mờ ảo màu vàng, xuyên qua những cành cây khô héo tạo thành một vòng sáng trên người cô.
Bước chân đang chạy của Thương Tòng Châu bỗng chốc dừng lại.
Anh đã chạy gần hết các con phố gần đó, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng rất giống cô. Toàn thân anh đầm đìa mồ hôi, thở hổn hển đi đến trước mặt cô.
Lông mi ướt sũng như màn mưa, Thư Ngâm nhìn người xuất hiện trước mặt, giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống.
Thương Tòng Châu cúi người, giữ ánh mắt ngang tầm với cô.
Anh không kìm được đưa tay ra, lòng bàn tay hơi lạnh, chạm vào má trái băng giá của cô, run rẩy không kiểm soát.
"Đau không?" Anh hỏi.
Thư Ngâm chớp mắt, nước mắt tuôn trào, lan ra lòng bàn tay anh.
Cô nghẹn ngào hỏi anh: "Sao anh lại ở đây?"
Anh hỏi: "Đau không?"
Cô nói: "Đau."
Anh hít một hơi thật sâu, hơi thở mang theo màn sương trắng.
Dường như tuyết rơi càng lúc càng lớn, vùi lấp cả hai người họ.
Thương Tòng Châu cởi áo khoác ôm Thư Ngâm vào lòng.
Vòng tay anh ấm áp, chiếc áo len mềm mại vỗ về khuôn mặt cô, cô nghe thấy tiếng tim anh đập, và cả tiếng tim anh tan vỡ.
"Sao anh lại xuất hiện ở đây?" Cô hỏi.
"Vì anh nghĩ, em cần anh." Anh nói.
Giống như cảnh phim, sự xuất hiện của anh, đi kèm với cảm giác định mệnh của sự cứu rỗi. Anh là vị thần nhân từ, khiến cô khó mà kháng cự.