Bảy giờ tối, những chiếc đèn cảm ứng lần lượt bật sáng rồi lại tắt dần, từ tầng một lên đến tầng sáu.
Thương Tòng Châu tay xách hai hộp quà lớn, bước chân ổn định, hơi thở đều đặn, từng bước leo lên tầng sáu.
Vì tính chất công việc, nhiều bậc trưởng bối của cha mẹ anh đều sống trong các khu tập thể cũ do nhà nước phân, không có thang máy. Mỗi dịp lễ Tết, Thương Tòng Châu thường mang theo đủ loại quà cáp, lần lượt ghé thăm từng người.
Anh gõ cửa. Vài giây sau, bên trong vang lên giọng nói quen thuộc: "Ra xem thử có phải Tòng Châu đến không?"
Khoảng nửa phút sau Giang Ngũ Nhất mới thong thả ra mở cửa.
Thương Tòng Châu nghĩ mình sẽ được chào đón bằng nụ cười vui vẻ, ai ngờ gương mặt cậu mợ lại đầy vẻ tiếc nuối dù vẫn nở nụ cười.
"Cậu à, thấy cháu mà có vẻ không vui lắm nhỉ?" Anh đặt quà lên bàn trà, nửa đùa nửa thật.
Hoa Liên Dung nói: "Trò cưng của ông ấy vừa rời đi, không ở lại không ở lại ăn tối. Bảo sao tâm trạng chẳng tụt dốc."
Thương Tòng Châu nhớ mang máng từng nghe Hoa Liên Dung nhắc đến cô học trò đó. Xuất thân bình thường nhưng lại rất nỗ lực và có năng khiếu. Giang Ngũ Nhất vốn ghét việc học sinh dùng danh tiếng mình để làm việc bên ngoài, vậy mà lại phá lệ vì cô ấy—tự tay viết thư giới thiệu, còn giúp liên hệ trường du học.
Ông còn tiếc rẻ: "Nếu tính cách hoạt bát hơn chút, để dì út của cháu dẫn dắt thì tương lai chắc chắn còn rộng mở hơn nữa."
Dì út của Thương Tòng Châu từng được cư dân mạng ca tụng là "nữ phiên dịch viên ngoại giao xinh đẹp nhất".
Một từ vừa được nhắc đến khiến ánh mắt anh chợt tối lại.
Nhưng rất nhanh, anh lấy lại vẻ bình thản, giọng điềm đạm: "Nếu có cơ hội, cháu cũng muốn gặp thử học trò giỏi đó của cậu."
Giang Ngũ Nhất nói ngay: "Trưa ngày Quốc tế Lao động cháu rảnh không? Cậu hẹn các học trò ăn cơm, cô bé đó cũng tới, hai đứa tiện gặp nhau."
Hoa Liên Dung hớn hở phụ họa: "Đúng đó, con bé đó xinh xắn lắm."
Ánh mắt Thương Tòng Châu đảo qua gương mặt hai người, nhẹ nhàng mà lạnh nhạt.
Thoạt nhìn anh có vẻ không tức giận, trong mắt còn phảng phất nét cười vậy mà lại khiến hai người kia chột dạ, không tự nhiên.
Cả hai vội vàng đánh trống lảng, mời anh vào ăn cơm.
Thương Tòng Châu nửa cười nửa không: "Cậu mợ bát đầu chuyển sang nghề mai mối từ khi nào vậy?"
Giang Ngũ Nhất ho nhẹ, chữa ngượng: "Con bé thật sự tốt."
Hoa Liên Dung tiếp lời: "Đúng rồi, nó độc thân, cháu cũng độc thân, trùng hợp chưa?"
Giang Ngũ Nhất: "Ừ, đúng là quá trùng hợp."
Hoa Liên Dung: "Cậu mợ không nhìn sai người đâu. So với mấy tiểu thư danh giá mà các chú bác giới thiệu cho cháu, nhân cách cô bé này tốt hơn nhiều. Không nhiều tài nhưng cũng chẳng dễ dãi."
Thương Tòng Châu nhìn hai người trước mặt như đang diễn tuồng, tung hứng nhịp nhàng.
Anh khẽ bật cười: "Thôi, thời điểm này cháu chưa muốn yêu đương."
Hoa Liên Dung nhún vai, định nói tiếp nhưng Thương Tòng Châu đã lạnh nhạt lên tiếng: "Đừng làm phiền người ta."
Ánh mắt anh dần lạnh lại, quanh người như phủ một lớp sương mỏng, vừa lạnh lẽo vừa xa cách.
Hoa Liên Dung và Giang Ngũ Nhất liếc nhìn nhau, như sực nhớ điều gì đó, vội chuyển chủ đề, không nhắc lại chuyện kia nữa.
Giờ cao điểm, đường phố kẹt cứng, Thư Ngâm mất gần một tiếng mới về đến nhà.
Lúc cô bấm chuông đã gần tám giờ tối.
Trần Tri Nhượng mở cửa.
Anh ấy vẫn mặc bộ vest đi làm, vai rộng lưng thẳng, thân hình mang nét đẹp lạnh lùng đầy chuẩn mực. Thời gian đã khắc dấu lên khuôn mặt anh—vóc dáng gầy đi, đường nét ngũ quan sắc sảo, sống mũi cao nổi bật với cặp kính. Ánh mắt anh ấy sau lớp kính lạnh lẽo và trầm mặc.
"Đến rồi." Vẫn giữ thói quen ít nói.
"Ừm, xin lỗi, kẹt xe quá nên em đến trễ chút." Thư Ngâm giải thích.
Cô cũng không thay đổi mấy.
Mỗi lần đối diện với Trần Tri Nhượng, sống lưng cô đều lạnh toát. Căng thẳng như đang đi trên lớp băng mỏng.
Anh ấy thản nhiên nói: "Tôi biết, nghe đoạn tin nhắn thoại em gửi cho Tinh Tinh rồi."
Thư Ngâm theo anh bước vào nhà.
Căn hộ của Trần Tri Nhượng giống hệt anh, với ba màu đen, trắng, xám chủ đạo. Gọn gàng mà tinh tế. Mỗi món trang trí đều tinh xảo, có giá trị cao.
Thẩm Dĩ Tinh đã ngồi ở bàn ăn, vẫy gọi: "Lại đây mau, anh mình nấu nhiều món lắm, còn có món sườn chua ngọt cậu thích nữa!"
Thư Ngâm vô thức nhìn Trần Tri Nhượng.
Anh ấy điềm đạm hỏi: "Em thích ăn sườn chua ngọt à?"
Không phải nấu cho cô.
Chỉ là trùng hợp.
Thư Ngâm khựng lại: "Ừm... ăn cũng ngon."
Anh vẫn giọng bình thản: "Vậy ăn nhiều một chút."
Thư Ngâm lễ phép đáp: "Dạ, cảm ơn anh."
Anh ngồi đối diện cô, ánh mắt nhẹ lướt qua Thư Ngâm rồi lập tức thu lại. Không biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ dùng bữa.
Hai ngày nữa là mùng 1 tháng 5.
Thẩm Dĩ Tinh hỏi anh trai: "Anh ơi, anh có nghỉ lễ không?"
Ba của Trần Tri Nhượng là chủ tịch hội đồng quản trị Ngân hàng Đầu tư châu Á – Thái Bình Dương. Sau khi tốt nghiệp, anh cũng vào làm ở đó theo sắp xếp của gia đình.
Anh đáp: "Nghỉ, nhưng có dự án cần xử lý, phải tăng ca."
Nụ cười vừa mới hé trên môi Thẩm Dĩ Tinh lập tức sụp xuống: "Lại làm việc..."
Cô ấy lại quay sang Thư Ngâm, chắc chắn: "Chắc cậu được nghỉ mà, tụi mình đi chơi Trường Sa đi?"
Thư Ngâm nghĩ ngợi rồi nói: "Sau ngày mùng 3 mình mới rảnh."
"Thế còn trước ngày mùng 3?"
"Ngày mùng 1 là tiệc sinh nhật thầy Giang, mình phải tham dự. Mùng 2 mình định về nhà."
Thẩm Dĩ Tinh như vừa nhớ ra: "Mình cũng lâu lắm rồi chưa về, thế mình cũng về luôn. Anh, anh có về không?"
"Có thời gian thì về."
Anh hỏi lại: "Không đi cùng Đoạn Hoài Bắc à?"
Thẩm Dĩ Tinh cười gượng: "Anh ấy đi châu Âu dự hội thảo mất gần một tháng rồi. Cũng may em nhìn người chuẩn, chọn được anh bạn trai cống hiến cho ngành vật lý nước nhà."
Trần Tri Nhượng chỉ khẽ cười, không nói gì.
Thư Ngâm cũng bật cười theo.
Thẩm Dĩ Tinh đặt vé máy bay, Thư Ngâm thì lên điện thoại đặt phòng khách sạn.
Trần Tri Nhượng bỗng nói: "Anh có đặt một phòng dài hạn ở khách sạn Park Hyatt. Hai đứa có thể ở đó."
Thư Ngâm khựng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nghiêng mặt, thần sắc điềm nhiên.
Thẩm Dĩ Tinh làm trò, chế lại lời bài hát: "Trên đời này chỉ có anh trai tốt, có anh như báu vật~"
Trần Tri Nhượng bật cười: "Dở lắm, đừng hát nữa."
Trước mặt Thẩm Dĩ Tinh, anh không lạnh lùng như thường lệ. Ánh mắt có phần ấm áp hiếm thấy.
Sau bữa tối, Thư Ngâm về nhà. Thẩm Dĩ Tinh thì lười đi bộ mười mấy mét, quyết định ngủ lại nhà anh trai.
Thư Ngâm còn đang làm nốt bản dịch sắp hoàn thành. Sau khi tắm rửa, cô thức đêm hoàn thành nốt công việc.
Mỗi lần bước vào trạng thái làm việc, đồng hồ sinh học của cô thường bị đảo lộn. Hai đêm liền cày thâu đêm, đến mức quên cả cài báo thức.
Sáng mùng 1, cô choàng tỉnh.
Nhìn đồng hồ đầu giường—đã mười giờ.
Tiệc trưa của thầy Giang diễn ra lúc mười một giờ.
Cô vội vàng rửa mặt, trang điểm nhẹ rồi chạy xuống thang máy.
Cửa thang vừa mở ra, cô lập tức chạm mắt với một người quen thuộc.
Vài giây im lặng.
Ánh mắt Trần Tri Nhượng vẫn bình thản: "Không vào à?"
"...À." Thư Ngâm bước vào thang máy.
Không gian hẹp, ánh sáng dịu, thang máy lao xuống.
Cô không giỏi bắt chuyện, bèn ngập ngừng hỏi: "Anh đi làm à?"
"Có cuộc họp." Anh cúi mắt xuống. Qua lớp kính mỏng, ánh nhìn càng thêm lạnh: "Còn em?"
"Em đi ăn ở Park Hyatt."
Khách sạn Park Hyatt, tầng 63—phòng tiệc cao cấp nhất.
Căn phòng quen thuộc ấy—
Năm đó, khi Trần Tri Nhượng nhận được học bổng từ Stanford, mẹ anh cũng tổ chức một bữa tiệc mừng ở chính nơi đó.
Trong thoáng chốc,
Những ký ức nhẹ nhàng rơi xuống đầu cô như cơn mưa bụi không tên.
"Tiện đường, tôi đưa em đi."
Cửa thang máy mở ra, Trần Tri Nhượng bước ra trước.
Thư Ngâm nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng dấy lên cảm giác lạ lẫm.
Cô luôn nghĩ chuyện đưa người đi tiện đường không phải kiểu anh sẽ làm.
Có thể cô đã từng định kiến anh, hoặc có thể trong những năm qua anh đã thay đổi nhiều, trở nên ấm áp hơn.
Năm ngoái cô về nước, khi đó Trần Tri Nhượng vẫn đang làm việc ở tỉnh khác, đến đầu tháng Tư mới được điều động về Nam Thành.
Tính ra, họ đã hơn tám năm không gặp nhau.
Người ta nói, để thay hết tế bào trong cơ thể một người phải mất bảy năm. Có lẽ Thư Ngâm không còn là cô gái tự ti năm xưa nữa, còn Trần Tri Nhượng cũng không lạnh lùng đến tận xương như trước.
Thư Ngâm bước lên ghế phụ bên cạnh Trần Tri Nhượng.
Chiếc xe không có bất cứ món đồ trang trí nào, sạch sẽ, ngăn nắp, như mới lấy ra từ cửa hàng.
Xe vừa rời khu chung cư không lâu thì dừng lại bên đường.
Anh tháo dây an toàn: "Đợi tôi chút."
Rồi anh bước xuống.
Lát sau quay lại, tay cầm một túi giấy, bên ngoài in logo quán cà phê.
Anh lấy ra hai ly cà phê, đưa cho Thư Ngâm một ly: "Em cần tỉnh táo hơn."
Thư Ngâm chậm rãi nhận lấy, tay còn ngẫu nhiên chạm vào mặt, nhỏ giọng: "Trông em có vẻ mệt mỏi lắm sao?"
Cô tưởng mình nói rất nhỏ, không ngờ Trần Tri Nhượng vẫn nghe rõ.
Anh nói: "Không phải mệt mỏi, chỉ là trông thiếu sức sống thôi."
Thư Ngâm đỏ mặt, cắn môi, vẫn lịch sự cảm ơn: "...Cảm ơn anh vì cà phê."
Bàn tay anh đặt lên vô lăng hơi cứng đờ.
Nhưng sự cứng đờ ấy nhanh chóng qua đi.
Cả quãng đường đến khách sạn Park Hyatt im lặng.
Thư Ngâm đang định mở lời thì dường như Trần Tri Nhượng đã đoán trước được, cắt lời: "Có vẻ em rất thích nói 'cảm ơn' với tôi."
Cô im lặng một lúc: "Bởi vì thực sự đã làm phiền anh rồi."
Anh không nói thêm gì nữa.
Thư Ngâm xuống xe, cầm ly cà phê anh đưa vội vã chạy vào khách sạn.
Có lẽ do kỳ nghỉ lễ 1/5, thang máy trong Park Hyatt đông nghịt người. Cô đứng ngoài đám đông, đợi mãi mà không chen vào được chiếc thang nào.
Thời gian trôi nhanh, đã gần 11 giờ.
Một lần nữa, một chuyến thang máy dừng lại, cô bị đám đông phía sau đẩy vào.
Trong điện thoại, các chị khóa học gửi tin nhắn hỏi cô đến đâu rồi, lại rôm rả bàn tán: "Thầy Giang có cháu trai cũng đến, đẹp trai chết đi được." Thư Ngâm dùng một tay trả lời, gõ khá chậm.
Thư Ngâm: [Vậy sao?]
Tin nhắn tiếp tục là lời nói về cháu trai thầy Giang đẹp trai.
[Thật sự rất rất đẹp trai.]
[Thôi, nói chuyện đó làm gì, ấy không quan tâm trai đẹp mà.]
Thang máy dừng ở tầng 63, Thư Ngâm cất điện thoại, len lỏi qua đám người đi ra.
Cô còn nhớ vị trí phòng tiệc, vội chạy theo đường bản thân nhớ mà đi, còn phải tránh để cà phê không đổ ra ngoài.
Lời Trần Tri Nhượng thoáng hiện trong đầu, cô bất chợt dừng bước, muốn mở điện thoại xem mình trông thế nào, có thật sự mệt mỏi không.
Camera trước bật lên, khuôn mặt cô vì thức khuya nên có chút sưng, không đánh son, môi tái nhợt, trông thiếu sức sống hẳn.
Cô lục túi lấy son, uống một ngụm cà phê trước khi tô.
Cảnh tượng có chút lộn xộn—hai tay cầm điện thoại, cà phê và son.
Cô nhìn quanh, tìm được thùng rác gần góc tường, bước tới định vứt nửa ly cà phê còn mở.
Ngay lúc đó, một người đàn ông từ góc bên kia đi tới, đang gọi điện, cau mày, vội vã không để ý đến người đang ở đó.
Hai người va vào nhau.
"Bịch—" một tiếng.
Cà phê rơi xuống đất, đổ một vũng lớn.
Áo anh cũng bị bẩn một mảng cà phê lớn ở ngực, trông lúng túng và xấu hổ.
Anh vội cúp máy, khi ngắt, có chút bất lực nói: "Tôi đang gặp chút chuyện, lát nữa gọi lại cho cô."
Giọng nói quen thuộc nhưng lại xa lạ, dù gặp chuyện xui xẻo nhưng trong giọng nói không hề than vãn, thậm chí còn pha chút nụ cười nhẹ.
Như thể qua lớp mưa mờ, gió thổi nhẹ, có thể nhìn thấy sự thật.
Không cần gió, chỉ cần cô ngước lên, có thể nhìn rõ người trước mặt.
Thư Ngâm ngẩng đầu.
Ánh mắt anh nhìn xuống.
Hai người nhìn nhau.
Lời xin lỗi bật ra nghẹn ngào, Thư Ngâm đứng lặng người.
Tám năm dài đến mức nào?
Dài đến mức cô gần như quên khuôn mặt anh, quên cả lý do mình từng thích anh, thậm chí tưởng chừng đã quên hoàn toàn.
Nhưng tám năm như chớp mắt trôi qua, thời gian dường như không thay đổi nhiều ở anh.
Anh đứng trước mặt cô, vẫn là chiều cao khiến cô phải ngước nhìn.
Dù trong hoàn cảnh luộm thuộm thế này, anh vẫn toát ra vẻ phong thái, tươi sáng như mây trời sau cơn mưa.
Nét mặt đẹp, đặc biệt là đôi mắt đào hoa, vừa đủ để khiến người ta thấy chút ph.óng đ.ãng mà không quá kiêu ngạo, anh luôn giấu khoảng cách trong sự dịu dàng.
Khoảng cách quá gần, cô ngửi thấy mùi hương đặc trưng của anh, thanh khiết, nhẹ nhàng.
Xua tan mùi cà phê, trực tiếp hướng về cô.
Như định mệnh.
Như định mệnh đẩy họ tái ngộ.
Bất ngờ, không thể tránh né.
Giống như mọi lần trước, dù cô đã tưởng tượng bao nhiêu lần cuộc đối thoại với anh nhưng vẫn không thể diễn ra trôi chảy.
Rồi cô nghe thấy giọng anh: "Lâu rồi không gặp,"
Người cũ gặp lại mới dùng câu "lâu rồi không gặp."
Thư Ngâm khó diễn tả cảm xúc lúc đó, là hồi hộp, là vui mừng, ngạc nhiên... hay là gì khác nữa.
Không ngờ câu tiếp theo của anh phá tan sự bình tĩnh mà cô cố gắng duy trì: "...Thư Ngâm."
Lâu rồi không gặp.
Thư Ngâm.
Cổ họng cô siết lại, lồng ng.ực nhịp lên nhịp xuống, cảm giác khó gọi tên.
Anh... biết tên cô sao?