Nhà họ Chung.
Sau khi về đến nhà, Chung Minh Nguyệt an ủi bố mẹ: “Bố mẹ à, bố mẹ đừng giận chị nữa… Mọi chuyện đều là lỗi của con. Nếu không phải con không kiểm soát được tình cảm của mình thì cũng sẽ không thành ra thế này.”
“Chuyện này không liên quan đến con!” Chung Triệu Khánh nghiến răng, cố nén giận.
Lưu Huệ An vỗ nhẹ vai con gái: “Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi.”
Chung Minh Nguyệt ngoài miệng nói đừng để bụng nhưng trong lòng thì vui như nở hoa.
Ngay khi cửa phòng ngủ khép lại, cô ta lập tức bật cười thành tiếng.
Bảo sao đám người giúp việc trong nhà ai cũng khinh thường cô, cơ hội đưa tới tận tay còn không biết nắm, cái con Chung Thư Ninh này…
Đúng là vô dụng!
…
Còn Chung Thư Ninh thì bị Chung Triệu Khánh gọi thẳng vào thư phòng. Cô vừa bước vào, đã bị ông ta quát như sấm:
“Chung Thư Ninh, rốt cuộc mày muốn gì hả?” Ánh mắt ông ta lạnh lẽo, nhìn cô chằm chằm: “Trước mặt bao nhiêu người như vậy, không thèm giữ mặt mũi cho hai nhà, thôi thì cũng đành… Nhưng mày còn dám giơ tay đánh người? Mày muốn tạo phản à?”
Chung Thư Ninh đáp với giọng bình tĩnh: “Chính bố mẹ bảo con hủy hôn. Con đã làm đúng như mong muốn của mọi người rồi.”
“Mày còn dám cãi lời tao à?” Chung Triệu Khánh cười khẩy: “Dựa vào việc có người chống lưng cho mày à? Hay nghĩ rằng nhà họ Chu đã chọn mày, nên tao không dám làm gì mày?”
“Các người nói Chung Minh Nguyệt thích, thì để cô ta gả đi là được.”
“Mày…”
Chung Triệu Khánh thấy đầu mình ong ong cả lên.
Ông ta cho rằng Chung Thư Ninh cố ý khiêu khích. Rõ ràng cô biết rõ tình hình bây giờ, nhà họ Chu không thèm Chung Minh Nguyệt, vậy mà cô còn nói mấy câu châm chọc như dao cứa vào tim ông ta.
“Đồ vong ân phụ nghĩa!”
“Chung Thư Ninh, đừng tưởng Hạ Văn Lễ nói vài lời giúp mày, là mày có thể muốn làm gì thì làm!”
“Nhà họ Chu, dù mày không muốn cưới thì cũng phải cưới!”
Đối diện với cơn giận bốc lên ngùn ngụt của ông ta, vẻ mặt của Chung Thư Ninh vẫn rất bình thản: “Con đã nói rồi, không cưới.”
“Đồ mất dạy! Hôm nay mày gan to tày trời rồi, dám nói chuyện kiểu đó với bố mày?”
Trước giờ Chung Thư Ninh có đôi chút kiêu ngạo, thỉnh thoảng cũng phản bác đôi câu, nhưng chưa từng thẳng mặt đối đầu như hôm nay.
“Thư Ninh, con sao vậy?” Lưu Huệ An ở bên cạnh cũng thấy hôm nay con gái rất lạ.
Bình thường…
Cô dễ đối phó lắm mà!
Chung Thư Ninh nghiến chặt răng, gắng sức đè nén cảm xúc. Sau vài hơi thở sâu, cô cố gắng giữ giọng không run rẩy:
“Năm đó, thật ra chân con có thể chữa khỏi, đúng không?”
Vợ chồng Chung Triệu Khánh hoàn toàn không ngờ cô lại đột ngột nhắc đến chuyện đó, cả hai đều sững sờ.
“Chu Bách Vũ nói… tất cả đều do bố mẹ bày ra. Rốt cuộc là vì sao?”
Chung Thư Ninh đỏ hoe cả mắt, giọng run lên vì tức: “Bao nhiêu năm qua, bố mẹ bảo gì con làm nấy. Con còn chưa đủ nghe lời sao?”
“Phá hủy cuộc đời con, chôn vùi hết mọi thứ của con… Chính là điều bố mẹ muốn à?”
Chung Triệu Khánh bỗng vung tay, chụp lấy lư hương bằng mã não bên cạnh ném về phía cô.
Cô tránh được, lư hương đập vào tường hành lang sau lưng, vỡ tan từng mảnh!
Tàn hương vương vãi khắp sàn, mùi trầm hương lan tỏa trong không khí.
“Đồ mất dạy! Việc chúng ta làm, đến lượt mày truy hỏi à?”
Lưu Huệ An sợ quá hét lên, vội nhào tới ngăn chồng lại nhưng chẳng phải vì lo cho Chung Thư Ninh, mà là:
“Minh Nguyệt đang nghỉ trong phòng, mấy ngày nay con bé mất ngủ suốt, anh đừng làm ồn tới nó.”
Chung Thư Ninh nhìn chằm chằm lư hương vỡ nát dưới chân, rồi bật cười.
Nụ cười đầy khinh thường, lạnh nhạt mà không sợ hãi.
Chung Triệu Khánh tức đến mức cả người run bần bật, cô còn dám cười nhạo ông ta sao?
“Mày cút đi cho tao!”
“Mày ăn của tao, mặc của tao, xài đồ của tao, tao bỏ tiền cho mày đi học ba-lê, mày thật sự tưởng mày là thiên nga trắng à? Tao muốn xem, rời khỏi cái nhà này rồi thì mày còn lại cái gì!”
“Nếu không có tao, mày có được ngày hôm nay không? Tao hủy hoại cuộc đời mày à? Nếu không phải vì mày, nhà họ Chung tụi tao cũng đâu đến nông nỗi này…”
“Triệu Khánh!” Lưu Huệ An cắt lời ông ta.
Chung Triệu Khánh đổi giọng, cười mỉa: “Cái gọi là cuộc đời của mày là do tao cho!”
“Tao muốn lấy lại lúc nào thì lấy!”
“Chỉ hy sinh một cái chân thôi, có phải què cụt không đi được đâu.”
Chung Thư Ninh siết chặt hai tay, nhìn thẳng vào Chung Triệu Khánh, không sợ cũng chẳng né tránh: “Trong mắt ông, chỉ là… một cái chân thôi sao?”
“Mày dám hỏi ngược lại tao à?”
Chung Triệu Khánh cảm thấy quyền làm chủ của mình bị thách thức!
“Lúc đó, lẽ ra tao không nên nhận nuôi mày! Loại người như Hạ Văn Lễ thấy mày đáng thương mới ra tay giúp đỡ, mày lại thật sự tưởng mình là cái thá gì, dám cãi lại tao?”
“Mày tưởng mày là ai? Cút khỏi nhà họ Chung cho tao!”
“Triệu Khánh à.” Lưu Huệ An ngăn lại: “Muộn thế này rồi, bên ngoài còn đang mưa, anh nói linh tinh gì vậy.”
“Bảo nó cút!”
Ở trong nhà, lời của Chung Triệu Khánh là mệnh lệnh.
Mà Chung Thư Ninh đã hiểu rõ từ lâu, một khi đã xé toang mặt nạ thì sẽ không còn đường quay lại, cô không thể tiếp tục ở lại cái nhà này nữa.
Cái nơi này…
Vốn dĩ đã chẳng thuộc về cô!
Trước khi cô rời đi, Chung Triệu Khánh còn dặn người làm kiểm tra hành lý của cô.
“Chỉ cần là đồ của nhà này, mày đừng hòng mang đi dù chỉ một thứ!”
“Bố, mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
Chung Minh Nguyệt chưa ngủ, nghe thấy tiếng động thì đi từ trong phòng ra, cô ta thấy bố mẹ và người giúp việc đều đang tụ tập trước cửa phòng Chung Thư Ninh, dưới đất là quần áo bị lôi ra vứt tứ tung, trong lòng lập tức đoán ra chuyện gì đang xảy ra.
“Minh Nguyệt, chuyện này không liên quan đến con. Con đừng xen vào.” Chung Triệu Khánh lạnh lùng hừ một tiếng.
“Lục sạch phòng nó cho tôi, xem có thiếu món nào không!”
Vốn dĩ Chung Thư Ninh không được cưng chiều, phòng ngủ cũng đơn sơ. Mỗi lần đi dự tiệc đeo trang sức gì, sau khi kết thúc đều bị Lưu Huệ An thu lại. Trong hộp trang sức chỉ còn vài món đồ rẻ tiền, tủ sách thì ngoài sách ra cũng chỉ có vài chai lọ được đóng gói cẩn thận.
Chung Minh Nguyệt từng nghe nói, khi rảnh rỗi không có việc gì làm, Chung Thư Ninh thích tự điều chế hương liệu ở nhà.
Lúc cô ta mới quay về nhà họ Chung, Chung Thư Ninh từng tặng cô ta một túi hương, mùi khá dễ chịu nhưng lại bị Lưu Huệ An lén đem vứt đi.
Chung Triệu Khánh liếc nhìn mấy lọ nhỏ đựng các thứ bên trong, lạnh lùng cười nhạt: “Thứ chẳng ra gì, chỉ biết nhặt rác. Vứt tất cả ra ngoài cho tôi!”
Rác?
Chung Thư Ninh siết chặt hai tay.
Cô nhớ tới mấy thỏi trầm hương mình tự tay điều chế, lư hương đích thân chọn lựa lại bị ông ta tiện tay đập nát.
Giờ thì cả đống hương liệu cô sưu tầm, cũng bị ông ta sai người ném hết ra ngoài cửa. Tiếng chai lọ vỡ vụn chìm trong tiếng mưa rơi lộp bộp.
Đồ đạc của cô cũng bị người giúp việc vứt thẳng xuống đất, ngay cả đồ lót cũng không chừa, bị người ta giẫm lên như đống rác rưởi.
Giống như chính cô vậy, lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ trong cái nhà này.
“Muộn thế rồi, để chị nghỉ ngơi đi ạ. Với lại… con cũng đâu thật sự muốn lấy Châu Bách Vũ, vốn dĩ người đính hôn với anh ấy là chị, có phải con đâu.”
Chung Minh Nguyệt ngoài miệng thì nói vậy nhưng sắc mặt như sắp khóc đến nơi.
Đến kẻ ngốc cũng nhìn ra cô ta thích Châu Bách Vũ.
Trong cái vòng xã giao trước đây của cô ta, căn bản không thể tiếp xúc với kiểu người như anh ta, người vừa giàu có vừa điển trai lại còn dịu dàng chu đáo. Làm sao cô ta có thể không rung động cho được?
Hơn nữa…
Vốn dĩ những thứ này đều thuộc về cô ta!
Một đứa con nuôi như Chung Thư Ninh mà còn có tư cách gả vào nhà họ Chu thì sao cô ta lại không được?
Sắc mặt Chung Triệu Khánh lạnh lùng: “Vốn dĩ là của nó? Nó có cái gì chứ?”
“Là bố cho nó tất cả, ai cho nó cái gan dám quát vào mặt bố?”
“Tất cả mọi thứ nó có bây giờ, đều là bố cho! Vốn dĩ nó chẳng có gì hết!”
Đó là sự thật.
Nhưng rất đau lòng!
Dưới sự thúc giục của hai người giúp việc, Chung Thư Ninh bước qua cánh cổng nhà họ Chung.
“Bố, bên ngoài mưa to lắm…” Chung Minh Nguyệt đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng chị gái dần hòa vào màn mưa.
“Bố chính là muốn cho nó biết, mọi thứ nó có ngày hôm nay là do ai cho! Nếu không phải năm đó bố đưa nó ra khỏi trại trẻ mồ côi, nó có được ngày hôm nay sao? Không dạy dỗ cho nó một trận, sau này nó còn leo lên đầu chúng ta mà ngồi ấy chứ!”
Chung Triệu Khánh nhìn theo bóng dáng Chung Thư Ninh giữa màn mưa, không hề có tí xót xa nào.
Lưu Huệ An vuốt tóc con gái, dịu giọng: “Đi thôi, mẹ đưa con về phòng ngủ.”
Cuối cùng, ngoài bộ quần áo đang mặc trên người và giấy tờ tùy thân, Chung Thư Ninh không được phép mang theo bất kỳ thứ gì.
Ngoại trừ…
Chiếc áo khoác gió của Hạ Văn Lễ!
Thứ duy nhất cô mang theo bên mình… lại là món đồ thuộc về anh.