Chung Thư Ninh lạnh lẽo trở về phòng, trên giường đã đặt sẵn lễ phục và một bộ trang sức.
Cô khẽ cười tự giễu, cười bản thân vô dụng, vậy mà lại để người ta nắm thóp dễ dàng như thế.
Dù có bị làm khó đến đâu, cô cũng không sợ.
Nhưng vì sao họ lại phải lôi kéo người vô tội vào?
Chẳng lẽ cả đời này của cô… chỉ có thể như vậy sao?
Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Những ngày sau đó, tâm trạng của Chung Minh Nguyệt không hề tốt một chút chút nào. Lưu Huệ An đưa cô ra ngoài giải khuây, còn Chung Triệu Khánh thì bận rộn xử lý chuyện công ty.
Chung Thư Ninh đau chân nên xin nghỉ ở nhà, ngược lại được yên tĩnh.
Chẳng bao lâu, ngày nhà họ Chu tổ chức tiệc cũng tới, trùng với ngày ông Lữ Bồi An khám bệnh.
Người đến khám rất đông, Chung Thư Ninh dậy từ sớm để đi lấy số, mà đợi đến lượt cô thì cũng phải đợi đến chiều mới gặp được ông ấy.
Khi cô cầm bệnh án bước vào phòng khám thì thấy một vị bác sĩ tóc bạc trắng, bên cạnh còn có hai bác sĩ trẻ đang ngồi, phụ trách ghi chép.
“Chào bác sĩ Lữ ạ.” Chung Thư Ninh lễ phép nói.
Lữ Bồi An đẩy gọng kính trên sống mũi, chăm chú quan sát cô: “Ngồi đi.”
“Cảm ơn bác sĩ, đây là bệnh án của cháu ạ.” Chung Thư Ninh đưa bệnh án qua.
Ông ấy chỉ lật xem qua vài trang, rồi bảo cô xắn ống quần lên và đặt chân phải lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh để tiện kiểm tra.
“Sao cháu lại bị thương?” Ông ấy vừa hỏi, vừa dùng ngón tay ấn vào bắp chân và mắt cá chân bên phải của cô để kiểm tra.
Chung Thư Ninh cắn môi: “Cháu bị tai nạn ạ.”
“Nhảy múa phải không?” Nhìn vào độ mài mòn ở bàn chân là đoán được ngay.
Chung Thư Ninh gật đầu.
Lữ Bồi An lại hỏi: “Lúc điều trị phục hồi, cháu không phẫu thuật à?”
“Vâng, bác sĩ nói phẫu thuật cũng không có tác dụng.”
“Đúng là nói bậy bạ!” Lữ Bồi An đột nhiên cao giọng quát, khiến Chung Thư Ninh giật nảy mình. Ngay cả hai bác sĩ trẻ đang ghi chép cũng bị dọa đến run tay.
“Ngài Lữ, có chuyện gì vậy ạ?” Một bác sĩ trẻ lên tiếng hỏi.
“Nếu năm đó, chân của con bé ấy kịp thời phẫu thuật thì đã sớm hồi phục như bình thường rồi. Đây đâu phải bệnh gì nghiêm trọng! Dù không phải chuyên gia hay bác sĩ chỉnh hình cũng nhìn ra được! Là cái tên lang băm nào bảo cháu không thể chữa trị…”
Chung Thư Ninh chỉ cảm thấy tai mình ong ong, những lời sau đó của ông ấy, cô không nghe lọt được câu nào.
Năm đó bị thương, đi lại khó khăn, bố mẹ nuôi từng giúp cô tìm rất nhiều bác sĩ, Chu Bách Vũ cũng nói sẽ liên hệ chuyên gia chỉnh hình trong và ngoài nước. Những bác sĩ đó…
Đều nói không chữa được.
Phẫu thuật không có ý nghĩa gì, thậm chí còn có khả năng để lại di chứng.
Cô cũng từng chạy qua rất nhiều bệnh viện, kết quả nhận được đều giống nhau. Vì vậy, cô từ bỏ phẫu thuật, cũng từ bỏ luôn giấc mơ múa.
Cô không còn tham gia bất kỳ cuộc thi nào, chấm dứt sự nghiệp chuyên nghiệp. Cũng từ đó mà cuộc đời của cô hoàn toàn rẽ sang một con đường khác.
Bác sĩ không có lý do gì để lừa cô. Vậy thì người sai chính là… bố mẹ nuôi và Chu Bách Vũ.
Ở Thanh Châu, họ có đủ khả năng làm được điều đó!
Vậy mà khi đó cô còn cảm động vì trong quãng thời gian bị thương, bố mẹ nuôi đối xử với cô cũng không tệ, Chu Bách Vũ lại càng tận tình chăm sóc.
Kết quả, tất cả đều là giả dối.
Thì ra, họ chưa từng nghĩ sẽ để cô quay trở lại sân khấu.
Ngược lại, còn lợi dụng chấn thương lần đó để đạt được mục đích riêng.
Chu Bách Vũ như ý mà quen cô, đính hôn với cô; nhà họ Chung như ý mà kết thông gia với nhà họ Chu.
Vốn dĩ cuộc đời cô không nên như thế này!
Tại sao lại như vậy?
Một luồng lạnh lẽo tràn về từ khắp nơi bao trùm cả người cô cô.
Quá đáng sợ.
Đáng sợ đến mức khiến cô run rẩy không ngừng.
Cô biết bố mẹ nuôi không thực sự yêu thương mình, biết có lẽ Chu Bách Vũ thích cô chỉ vì ngoại hình xinh đẹp nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, để đạt được mục đích, con người ta có thể độc ác đến mức ấy.
Chung Thư Ninh bước ra khỏi bệnh viện trong trạng thái mơ hồ, bầu trời mùa mưa ẩm ướt phủ một màu xám xịt, giống hệt như cuộc đời cô…
Mây dày che kín mặt trời, ngay cả một tia sáng cũng không thấy đâu.
Cô quên cả việc lấy lại bệnh án.
Là người của Lữ Bồi An chạy theo gọi cô lại.
“Cảm ơn anh, làm phiền rồi.” Chung Thư Ninh cố gắng nặn ra một nụ cười nơi khóe miệng.
Nụ cười ấy mong manh như một đóa hoa dễ vỡ trong gió.
“Thầy Lữ nói, nếu cô muốn phẫu thuật, có thể liên hệ với ông ấy. Vì chân cô để lâu quá, không thể đảm bảo cô có thể quay lại sân khấu nhưng ít nhất… vào những ngày mưa sẽ đỡ đau hơn.”
Chung Thư Ninh nói lời cảm ơn, rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, từng động tác đều chậm rãi, nặng nề. Ngay cả không khí hít vào cũng khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Người xe qua lại tấp nập, mà cô thì như một hồn ma lang thang giữa thế gian…
Không nơi nương tựa, không biết đi đâu về đâu.
Mà lúc này, bên kia đường, có người vẫn lặng lẽ đứng đó nhìn cô từ rất lâu rồi.
Trần Tối khẽ thở dài: “Sếp à, phơi bày chuyện này với cô ấy… e rằng quá tàn nhẫn rồi.”
Ánh mắt Hạ Văn Lễ như muốn khóa chặt lấy Chung Thư Ninh: “Tôi đã đợi quá lâu rồi, thật sự không muốn đợi thêm nữa.”
Nếu cơn mưa này là điều không thể tránh khỏi, vậy thì cứ để nó đến dữ dội và cuồng nhiệt hơn nữa đi.
…
Tới khi trời sầm tối, điện thoại rung lên.
Chung Thư Ninh mở ra nhìn, là cuộc gọi của Lưu Huệ An.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“A lô, mẹ ạ?”
“Con đang ở đâu thế? Tiệc bên nhà họ Chu sắp bắt đầu rồi, con mau đến đi.”
Chung Thư Ninh đáp lời nhưng trong đầu lại rối như tơ vò. Cô muốn đến đó để hỏi cho rõ, tại sao họ lại đối xử với cô như thế?
Không mặc lễ phục, không đeo trang sức, cô cứ thế xông thẳng tới khách sạn nơi tổ chức tiệc nhà họ Chu. Nhân viên phục vụ dẫn cô tới trước cửa phòng riêng.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra…
Cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe mấy tiếng “bụp bụp…” vang lên bên tai, những dải pháo giấy sặc sỡ rực rỡ bắn thẳng về phía cô…
Cô theo phản xạ nheo mắt lại. Đến khi cô lấy lại tinh thần thì đã thấy chính giữa phòng riêng, nơi cửa hướng thẳng vào được bao quanh bởi vô số bóng bay và hoa tươi.
Chu Bách Vũ mặc bộ vest trắng tinh, ôm bó hoa trong tay, mỉm cười rạng rỡ với cô.
Trong phòng, ngoài Chu Bách Vũ, còn có bố mẹ Chu, vợ chồng Chung Triệu Khánh và Chung Minh Nguyệt, cùng một số bạn bè thân thích. Ngoài ra, còn có cả Hạ Văn Lễ đang ngồi không xa!
Trần Tối liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa…
Bề ngoài có vẻ thờ ơ, ung dung.
Nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi về phía cửa, nhìn chăm chăm vào Chung Thư Ninh, ngón tay đặt trên đầu gối đã siết chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch.
Chung Thư Ninh không phải đứa ngốc, cô đương nhiên nhận ra cái gọi là “tiệc tối”…
Quả thật là màn cầu hôn được Chu Bách Vũ dày công sắp đặt.
“Cô Chung à, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau qua đi chứ.” Có người đẩy nhẹ cô về phía trước.
Trong phòng riêng, mọi người đều đang reo hò náo nhiệt, không khí vô cùng sôi động, chỉ có người nhà họ Chung là mang nụ cười gượng gạo trên mặt. Đặc biệt là Chung Minh Nguyệt, cô ta suýt nữa đã bật khóc nhưng vẫn phải cố nặn ra một nụ cười nơi khóe môi.
“Được rồi, Minh Nguyệt à, không có Chu Bách Vũ, sau này bố sẽ tìm cho con người tốt hơn.” Chung Triệu Khánh thấp giọng an ủi con gái.
Chung Minh Nguyệt cắn chặt môi đến trắng bệch, chỉ khẽ gật đầu không nói gì.
“Thật ra, vốn dĩ con và Bách Vũ còn cơ hội, chỉ là…” Lưu Huệ An nhìn con gái khổ sở, trong mắt đầy đau lòng: “Nhà họ Chu muốn lấy lòng Hạ Văn Lễ, thông qua cậu ta mà chen chân vào giới Bắc Kinh, tất nhiên phải giữ hình tượng tốt trước mặt cậu ta.”
“Cho nên, dù Chu Bách Vũ có muốn hay không, đã đính hôn rồi thì không thể để lại ấn tượng là kẻ bạc tình bội nghĩa trong mắt Hạ Văn Lễ.”
Chung Minh Nguyệt sững người, quay sang nhìn mẹ: “Vậy là… thật ra anh Bách Vũ không muốn cầu hôn?”
Lưu Huệ An vỗ nhẹ vai con gái: “Trước lợi ích của gia tộc, suy nghĩ của cậu ấy không còn quan trọng nữa.”
Chung Minh Nguyệt cắn môi, không nói thêm lời nào.
Lúc này, Chu Bách Vũ đã ôm bó hoa, từ từ bước về phía Chung Thư Ninh giữa tiếng nhạc du dương.
Khi đến gần, anh ta quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung đỏ và mở ra - một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh hiện ra trước mắt mọi người, ánh sáng đèn chiếu vào càng khiến nó rực rỡ chói lòa.
“Thư Ninh à, dạo này xảy ra rất nhiều chuyện, anh biết em đã thất vọng về anh nhưng anh thật lòng rất thích em. Ngay từ lần *****ên nhìn thấy em, anh đã yêu em sâu đậm…”
Âm nhạc dừng lại, Chung Thư Ninh cúi đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Chỉ cần nghĩ đến tất cả những điều tốt đẹp anh ta từng làm, đều được xây dựng trên sự hủy hoại cuộc đời cô, cả người cô như rơi vào hố nước lạnh.
Lạnh đến thấu xương!
“Anh hứa với em, từ giờ trở đi, anh sẽ hết lòng yêu thương em, chăm sóc em, không để em bị tổn thương dù chỉ một chút.”
“Thư Ninh…” Chu Bách Vũ không hề nhận ra vẻ khác thường của cô, ánh mắt vẫn chan chứa tình cảm.
“Lấy anh nhé!”