Sự Rung Động Có Chủ Ý

Chương 3



Lúc này, trong phòng riêng, tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào chiếc áo khoác kia, không khí trở nên căng thẳng trong chốc lát.

Cho đến khi Chung Minh Nguyệt cười nói: “Vốn dĩ em còn lo cho chị, trời mưa không có ai đón, sợ chị bị ướt mưa. Xem ra là em lo xa rồi.”

“Anh ra ngoài một lát!” Chu Bách Vũ đột ngột đứng dậy, sắc mặt lạnh lẽo, rời khỏi phòng riêng.

“Anh Bách Vũ?”

Chung Minh Nguyệt cũng vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, đuổi theo anh ta.

Chung Thư Ninh suýt nữa thì tức cười. Rốt cuộc người nên tức giận là ai chứ?

Chung Triệu Khánh lại chỉ vào một chỗ ngồi không xa: “Con ngồi đi. Nhân lúc hai đứa nó ra ngoài, bố và mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Cô gật đầu và ngồi xuống.

“Thư Ninh này, vốn dĩ con và Chu Bách Vũ đến với nhau là do bố mẹ mai mối cho một cuộc hôn nhân thương mại. Mẹ biết lúc đó con không hề muốn, bố mẹ cũng thấy áy náy với con lắm.” Lưu Tuệ An cười với cô.

“Mẹ à, sao đột nhiên mẹ lại nói với con những chuyện này ạ?”

Chung Thư Ninh không ngốc nghếch, cô đoán ra ý của bố mẹ nuôi.

“Chúng ta không thể làm lỡ dở cả đời con vì chuyện này được, hay là… con chủ động hủy hôn đi!”

Chung Thư Ninh khẽ cúi đầu, không nói gì.

“Hẳn là con đã nhìn ra, Minh Nguyệt rất thích cậu ấy. Con bé lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm, đã chịu không ít khổ cực. Con ở nhà chúng ta bao năm qua, ăn mặc, chi tiêu, chúng ta chưa bao giờ bạc đãi con, cho con đi học múa, cũng coi như dốc hết sức lực rồi.” Lưu Tuệ An nói với giọng đầy tâm huyết.

“Hơn nữa…”

“Con cũng không thiếu người theo đuổi, lại không thích Chu Bách Vũ, chi bằng con tác thành cho em gái đi.”

Nói xong, bà ta liếc mắt nhìn sang chiếc áo khoác.

Lưu Tuệ An quen dùng đồ tốt, đương nhiên bà ta chỉ liếc mắt là nhận ra chiếc áo khoác này có giá không hề nhỏ.

Chung Thư Ninh mím môi: “Mẹ à, sao mẹ lại biết con không thích anh ta…”

“Con tưởng chúng ta đang bàn bạc với con chắc!” Chung Triệu Khánh nhíu mày.

“Mẹ nói thật cho con biết, là Chu Bách Vũ thích con nên nhà họ Chu mới miễn cưỡng đồng ý hôn sự này. Nhà họ luôn coi thường con, dù con có gả qua đó cũng không có ngày nào được yên lành.”

“Vậy tại sao bắt buộc phải là con chủ động hủy hôn?” Chung Thư Ninh hỏi ngược lại.

Vẻ mặt của cặp vợ chồng họ Chung đều không được tự nhiên.

Cô rất thông minh, đương nhiên biết: Chu Bách Vũ thích cô, rất có khả năng anh ta sẽ không chủ động hủy hôn. Chung Minh Nguyệt cứ dây dưa với anh ta như vậy, khó tránh khỏi bị nói là xen vào mối quan hệ của người khác.

Vậy nên, bắt buộc phải là Chung Thư Ninh chủ động hủy hôn.

“Con còn hỏi tại sao này tại sao kia làm gì? Bảo con hủy hôn thì hủy đi!” Chung Triệu Khánh lạnh lùng nói: “Sao nào, nuôi con bấy nhiêu năm nay, con cảm thấy cánh mình cứng rồi, không nghe lời nữa à?”

“Đừng quên bây giờ con có tất cả mọi thứ đều là ai cho!”

“Bố cho con được thì cũng có thể khiến con trắng tay.”

“Triệu Khánh!” Lưu Tuệ An nhíu mày. 

“Anh nói chuyện tử tế với con bé đi, từ trước đến nay Thư Ninh luôn là đứa trẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãn mà.”

“Anh chỉ muốn nói cho nó biết, trên đời này chẳng có tình yêu đích thực nào cả. Dù con có được như ý gả vào nhà họ Chu, không có nhà chúng ta làm chỗ dựa, nhà họ Chu có coi con ra gì không? Bây giờ Chu Bách Vũ thích con, có thể đảm bảo sẽ che chở cho con cả đời sao?”

Chung Triệu Khánh tiếp tục nói: “Sau này con muốn gả cho ai, chúng ta sẽ cho con một khoản hồi môn hậu hĩnh, cho dù người đàn ông đó không đáng tin cậy, cũng có thể đảm bảo con cả đời ăn mặc sung sướng, không lo thiếu thốn.”

“Người ấy à, điều quan trọng nhất là phải biết đủ!”

Bố mẹ nuôi dùng đủ mọi cách, hết lời khuyên nhủ, nói với cô: “Con đừng quá tham lam!”

“Anh đừng nói nữa, Thư Ninh là đứa trẻ hiểu chuyện, con bé biết phải làm gì mà.” Lưu Huệ An nói.

Chung Thư Ninh thầm cười giễu.

Vốn dĩ bố mẹ nuôi đối xử với cô bình thường, từ khi Chung Minh Nguyệt trở về, có lẽ vì sợ cô ta không vui, họ càng cố gắng thể hiện, thái độ với cô càng thay đổi đột ngột.

“Bố mẹ, con ra ngoài một chút.”

“Đứng lại cho bố, con phải hủy hôn…”

Chung Triệu Khánh hét lên phía sau cô.

Cô quen biết Chu Bách Vũ đã lâu, xác định quan hệ được một năm, đính hôn cũng đã nửa năm, khi chân cô bị thương, anh ta tích cực giúp cô liên lạc bác sĩ, chăm sóc tận tình ở bệnh viện, cô rất cảm động.

Cô không thể nói là không có tí tình cảm nào với Chu Bách Vũ.

Chỉ là, cảm nhận lúc này của cô đã không còn quan trọng nữa.

Hễ là thứ Chung Minh Nguyệt cần, cô đều phải vô điều kiện nhường lại.

Chung Thư Ninh cảm thấy trong phòng riêng ngột ngạt vô cùng, cộng thêm chân đau, cô chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút. 

Cô lại hắt xì mấy cái, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, căng lên khó chịu.

Không ngờ, cô vừa rẽ qua khúc ngoặt đã nhìn thấy Chu Bách Vũ đang nói gì đó với Chung Minh Nguyệt.

Chung Minh Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thích và e thẹn.

Lúc này, Chu Bách Vũ đã nhìn thấy cô qua khóe mắt nhưng cũng không hề né tránh, chỉ đưa tay xoa đầu Chung Minh Nguyệt.

Khóe miệng anh ta nở nụ cười, vẻ mặt đầy cưng chiều.

Hai tay buông thõng bên hông của Chung Thư Ninh bất giác siết chặt lại.

Giây tiếp theo, Chung Minh Nguyệt nhón chân, hôn nhẹ lên môi anh ta.

Cô ta đỏ mặt, xoay người định bỏ đi, lại vô tình chạm phải ánh mắt của Chung Thư Ninh. Cô ta hơi bối rối, gọi một tiếng “chị”, mấp máy môi, dường như muốn giải thích gì đó nhưng lại không biết mở lời ra sao.

Cô ta ngập ngừng mãi mới nói: “Chị à, chị đừng hiểu lầm, em và anh Bách Vũ chỉ là…”

“Chính mắt tôi thấy, chuyện này không thể hiểu lầm được.”

Chung Minh Nguyệt vội bước lên trước: “Chị ơi, chị thật sự hiểu lầm rồi.”

Mặt cô ta đỏ bừng, không thể nghĩ ra được lý do nào hợp lý.

Nhất là dưới ánh nhìn của Chung Thư Ninh, vừa chột dạ vừa bối rối, cô ta cuống đến mức đỏ cả mắt.

“Chỉ là gì?” Chung Thư Ninh hỏi vặn lại.

“Là…”

Chung Minh Nguyệt cắn môi, không tài nào nói rõ được, cuống đến mức sắp khóc.

Chung Thư Ninh chỉ cảm thấy nực cười.

Rốt cuộc ai mới là người ấm ức đây?

Người không biết đầu đuôi ngọn ngành, có khi còn tưởng chính cô - đứa con gái nuôi này, độc ác đi bắt nạt cô chủ thật sự như cô ta.

“Được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi.” Chu Bách Vũ bước lên trước, nhìn Chung Thư Ninh: “Sao em phải ép người quá đáng như vậy?”    

“Tôi ép cô ta cái gì?”

Chu Bách Vũ khẽ cau mày, miễn cưỡng nói: “Minh Nguyệt chỉ cảm ơn anh vì gần đây anh đã chăm sóc em ấy thôi.”

“Đây là lần *****ên tôi nghe nói, cảm ơn một người mà lại cần phải miệng chạm miệng đấy.”

“Thôi đủ rồi, em vừa phải thôi.” Giọng điệu của Chu Bách Vũ rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn, dù sao thì bình thường anh ta muốn hôn Chung Thư Ninh, cô cũng không chịu, chỉ có lúc đính hôn mới được chạm nhẹ vào má cô, vốn dĩ trong lòng anh ta đã có bất mãn.

Chung Thư Ninh nhìn thẳng vào anh ta: “Chu Bách Vũ, chúng ta kết thúc rồi!”

Nghe những lời này, sắc mặt Chu Bách Vũ cứng đờ: “Em có ý gì?”

“Ý là, từ bây giờ, hôn ước của chúng ta chính thức hủy bỏ, anh muốn qua lại với ai cũng không liên quan đến tôi nữa.” Chung Thư Ninh nói xong định rời đi, lại bị Chu Bách Vũ túm chặt lấy cánh tay.

“Chung Thư Ninh, em dám chia tay với anh à?”

“Chị ơi, đều là lỗi của em, anh Bách Vũ thật lòng thích chị mà.” Chung Minh Nguyệt cuống đến mức viền mắt đỏ hoe: “Chị đừng giận, em xin lỗi chị được không?”

“Minh Nguyệt à, em không cần xin lỗi đâu!” Chu Bách Vũ nghiến răng, nhìn về phía Chung Thư Ninh.

“Em qua lại mập mờ với người đàn ông khác, anh còn chưa nổi giận, vậy mà em lại dám đòi hủy hôn với anh? Sao hả? Tìm được mối khác rồi à? Lén lút sau lưng anh đi câu dẫn tên đàn ông hoang nào rồi.”

“Anh ăn nói cho cẩn thận!” Chung Thư Ninh mím chặt môi.

“Chẳng lẽ không phải?”

Chu Bách Vũ cười mỉa: “Vậy em nói cho anh biết, cái áo khoác gió đó là của ai? Không lẽ là của phụ huynh học sinh của em.”

“Là của Hạ Văn Lễ!”

Cái vị của nhà họ Hạ đó ư?

Người mà ngay cả bố anh ta cũng khó mà gặp được, vậy mà cô lại gặp được, lại còn được cho cả áo?

Chu Bách Vũ bị câu nói này của cô làm cho tức đến bật cười: “Chung Thư Ninh, nói dối cũng phải có chừng mực chứ! Anh ta là nhân vật thế nào chứ, chịu nói với em một câu đã là em trèo cao lắm rồi!”

Loading...