Khi Chung Thư Ninh tỉnh lại lần nữa, cô đang nằm trên giường bệnh, có y tá đang đi kiểm tra các phòng. Cô ấy cầm nhiệt kế đo thân nhiệt cho cô: “Thân nhiệt của cô đã trở lại bình thường rồi. Trước đó ở phòng cấp cứu truyền dịch, cô sốt đến mức ngất xỉu đó.”
“Vậy sao?” Chung Thư Ninh mỉm cười cảm ơn cô ấy.
Trong đầu cô hiện lên một góc nghiêng mơ hồ…
“Không có gì đâu, hôm nay vẫn phải tiếp tục truyền dịch, chân của cô cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Cảm ơn cô nhé.”
“Vài ngày nữa ông Lữ Bồi An sẽ đến bệnh viện chúng tôi khám đó.” Y tá nói.
“Lữ Bồi An?” Chung Thư Ninh lẩm nhẩm cái tên này: “Là vị bác sĩ giỏi về xương khớp phải không? Không phải là ông ấy đã nghỉ hưu rồi sao?”
“Chính vì nghỉ hưu nên mới có thời gian đến mấy bệnh viện như chỗ chúng tôi để khám, hướng dẫn công việc đó. Nếu chưa nghỉ, muốn gặp ông ấy còn khó hơn lên trời, lấy số khám của ông ấy còn khó nữa kìa.” Y tá cười nói: “Lúc ông ấy đến khám, cô có thể tranh thủ đến xem thử, nhờ ông ấy điều trị cho cũng tốt mà.”
Chung Thư Ninh gật đầu, liếc nhìn chân phải của mình.
Năm đó cô bị thương ngoài ý muốn nhưng không chữa khỏi, vốn dĩ cũng định lên Thủ đô để khám.
Nhưng khi đó bác sĩ điều trị chính đã nói rất rõ ràng với cô: Đừng nói là Lữ Bồi An, cho dù Hoa Đà sống lại, chân cô cũng không thể hồi phục được.
Hơn nữa, lúc ấy Lữ Bồi An đã nghỉ hưu, cô làm gì có năng lực mà liên hệ được với ông ấy.
Khoảng thời gian đó, cô suy sụp tinh thần, may mà có Chu Bách Vũ luôn bôn ba lo liệu, tìm bác sĩ, lại còn chăm sóc cô tận tình.
Từ nhỏ đến lớn, chẳng có mấy ai đối xử thật lòng với cô nên cô rất cảm động. Thêm vào đó là sự tác hợp của bố mẹ nuôi, cô hiểu rõ, xưa nay chuyện hôn nhân của mình vốn không phải do mình quyết định, thế là hai người đến với nhau.
Ban đầu mọi chuyện đều ổn, cho đến khi cô nhiều lần từ chối gần gũi thân mật với Chu Bách Vũ, cũng không muốn ra ngoài qua đêm cùng anh ta.
Cộng thêm việc Chung Minh Nguyệt quay về…
Tất cả đều thay đổi.
Y tá lại dặn dò thêm vài câu mới rời đi. Đầu óc của Chung Thư Ninh vẫn còn mơ màng, cô cầm điện thoại lên thì phát hiện đã hơn 10 giờ sáng hôm sau. Đêm qua…
Hạ Văn Lễ?
Là anh ấy sao? Hay là do ký ức của cô bị lẫn lộn?
Cô không có thời gian để nghĩ nhiều, vì điện thoại của cô đã bị bố mẹ nuôi gọi đến sắp nổ máy. Không biết từ lúc nào điện thoại bị chuyển sang chế độ im lặng, khiến cô không nhận được cuộc gọi nào.
Đúng lúc này, Chung Triệu Khánh lại gọi điện tới. Cô vừa nhấn nút nghe, chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã là một tràng mắng như tát nước vào mặt:
“Không nghe điện thoại? Chung Thư Ninh, lá gan của mày đúng là càng ngày càng lớn rồi đó, dám cả đêm không về nhà, mày đi đâu hả?”
“Con đang ở bệnh viện.”
“Bớt nói nhảm đi! Nói thật cho tao biết, rốt cuộc mày đã làm gì?”
“Con thật sự đang ở bệnh viện, nếu bố không tin thì có thể đến kiểm tra.”
“Bệnh viện?” Giọng của mẹ nuôi Lưu Huệ An vang lên, bà ta đã nhận lấy điện thoại: “Thư Ninh à, sao con lại đến bệnh viện? Không khỏe à?”
“Đau chân.”
“Sao con đau chân mà không nói gì cả? Bây giờ ổn chưa?”
“Ổn rồi.”
Chung Thư Ninh cảm thấy buồn cười. Cái chân này của cô là bệnh cũ, người xung quanh đều biết nhưng chẳng ai thực sự để ý đến cô mà thôi.
“Được rồi, nếu không sao thì về nhà sớm đi, có chuyện muốn nói với mày.” Chung Triệu Khánh nói xong thì cúp máy luôn.
…
Nhà họ Chung.
Khi Chung Thư Ninh truyền dịch xong và trở về nhà, trời đã tối sầm. Mùa mưa âm u, lúc nào trời cũng tối sớm hơn bình thường.
Người giúp việc nói với cô, Chung Triệu Khánh dặn sau khi cô về thì đến thư phòng tìm ông ta.
Sau chuyện ầm ĩ tối qua, nhà họ Chung cũng rối như canh hẹ.
Mọi người nghe nói Chung Triệu Khánh và Chung Minh Nguyệt bị Hạ Văn Lễ làm cho bẽ mặt trước đám đông, ai nấy cũng cố tình xa lánh nhà họ Chung vì muốn lấy lòng nhà họ Hạ.
Chung Triệu Khánh tức đến phát điên.
Trong lòng ông ta oán trách Chung Thư Ninh là người xúi quẩy.
Nhưng giờ đây Chung Thư Ninh đã gây được ấn tượng trước mặt Hạ Văn Lễ, tạm thời ông ta không dám làm khó cô quá mức.
Nhà họ Chu cũng gọi điện sang, bố của Chu Bách Vũ - ông Chu Dịch Học nói thẳng: “Bách Vũ tuyệt đối sẽ không cưới Chung Minh Nguyệt, Chung Thư Ninh mới là con dâu mà nhà chúng tôi đã chọn. Các người đừng để Minh Nguyệt làm ra mấy chuyện khiến người ta hiểu lầm.”
Vợ chồng Chung Triệu Khánh tức đến phát điên.
Trước kia, lúc Chung Minh Nguyệt được tìm về, cũng là nhà họ Chu ngầm đồng ý để con bé thân thiết với Chu Bách Vũ, bây giờ lại nói mấy lời này, chẳng khác nào nói con gái nhà họ bám lấy người ta.
“Nhà họ Chu đúng là chẳng ra gì, họ định hy sinh con gái mình vì lấy lòng Hạ Văn Lễ sao!”
Khắp nơi đều nóng rực, Chung Triệu Khánh tức đến mức huyết áp tăng vọt.
“Minh Nguyệt mà biết chắc chắn sẽ buồn lắm, hôm nay con bé khóc cả ngày, em phải dỗ mãi mới ngủ được.” Lưu Huệ An cũng cuống lên, đi tới đi lui trong nhà.
Chung Minh Nguyệt thấy mất mặt, cả ngày không dám ra ngoài, trốn trong phòng mà lau nước mắt.
Cô ta còn nói muốn quay lại căn nhà cũ, Lưu Huệ An vừa xót xa vừa sốt ruột.
“Cái tên Hạ Văn Lễ này cũng thật là, bình thường muốn gặp một lần còn khó như lên trời, vậy mà tối qua lại trùng hợp như thế. Bao nhiêu người tìm mọi cách còn chưa chắc gặp được.”
Lưu Huệ An thở dài: “Ai mà biết con nhóc đó gặp vận may kiểu gì chứ?”
Chung Triệu Khánh đang định lên tiếng thì cửa thư phòng bị gõ.
Chung Thư Ninh đứng ngoài cửa.
Lưu Huệ An vội vàng thay đổi sắc mặt, nở nụ cười: “Thư Ninh, chân con sao rồi?”
“Cũng ổn rồi.”
“Phải rồi, hôm qua con gặp ngài Hạ ở đâu vậy? Hai đứa… quen nhau lắm à?” Lưu Huệ An dò hỏi.
“Chỉ là tình cờ gặp, hoàn toàn không quen.”
“Vậy sao cậu ta lại biết con?”
“Trước đây, con từng theo Chu Bách Vũ tham dự sự kiện, từng gặp qua một lần.”
“Chỉ gặp một lần mà cậu ta nhớ được con?” Lưu Huệ An nhướng mày, có vẻ không tin.
“Có lẽ trí nhớ của ngài Hạ rất tốt.”
Chung Triệu Khánh lạnh lùng hừ một tiếng: “Nghĩ cũng biết là tình cờ thôi. Một người như ngài Hạ, ai muốn gặp là gặp được chắc?”
Khóe môi cô khẽ nhếch lên. Người khác gặp được anh thì là chuyện đương nhiên, đến lượt cô thì lại thành may mắn trời cho.
Ai nấy đều cho rằng cô không xứng, không xứng có được điều gì tốt đẹp, thậm chí là…
Không xứng để quen một người như Hạ Văn Lễ.
“Còn cười à, giờ mày hài lòng chưa?” Chung Triệu Khánh hừ một tiếng: “Gặp được Hạ Văn Lễ lại không nói một lời, để mặc bọn tao mất mặt, khiến Minh Nguyệt bị bêu xấu, còn mày thì vẫn có thể gả vào nhà họ Chu. Đây chính là kế hoạch của mày đúng không?”
“Con muốn nói, nhưng có ai cho con cơ hội không?” Chung Thư Ninh bất lực: “Hơn nữa, con đã nói rồi…”
“Chỉ là chẳng ai tin cả.”
Họ chỉ biết nghĩ cô giỏi nói mồm, tham giàu chê nghèo, cố tình bịa chuyện để trèo cao.
Chung Thư Ninh nở nụ cười chua chát: “Trong mắt bố, con thật đến mức không ra gì vậy sao?”
“Năm đó, mày…”
Lời Chung Triệu Khánh vừa tới miệng lại bị nuốt trở vào, ông ta đổi giọng: “Giờ nhà họ Chu chỉ đích danh muốn cưới mày, chắc mày phải vui lắm nhỉ?”
“Con đã quyết định, sẽ hủy hôn theo đúng ý mọi người rồi.” Chung Thư Ninh nói chắc như đinh đóng cột.
“Nhà họ Chu…”
“Con không lấy!”
Giọng cô chưa bao giờ dứt khoát đến thế!
“Mày nói gì? Không lấy?”
Chung Triệu Khánh tức giận đến mức không kiềm được!
Làm ăn bị phá, danh tiếng con gái ruột bị tổn hại, toan tính đổ bể, ông ta đang vô cùng tức giận.
Thấy Chung Thư Ninh vẫn bình tĩnh điềm đạm như thế, cơn giận của ông ta bốc thẳng lên đầu: “Mày tính toán đủ đường, chẳng phải cũng vì muốn gả vào nhà họ Chu sao? Tao nói cho mày biết, đừng có làm giả vờ!”
“Thôi đi, đừng cãi nữa.” Lưu Huệ An vội đứng ra hòa giải, kéo Chung Thư Ninh ngồi xuống: “Thư Ninh à, mẹ biết, từ lúc Minh Nguyệt trở về, bố mẹ đã lạnh nhạt với con, trong lòng con có ấm ức. Nhưng con cũng phải hiểu cho chúng ta, Minh Nguyệt lưu lạc bên ngoài bao năm, bố mẹ chỉ muốn bù đắp cho con bé, nên mới lỡ quên mất cảm nhận của con.”
“Nhà họ Chu đã nói rất rõ rồi, chỉ cần con…”
“Mẹ, con đã suy nghĩ kỹ chuyện này rồi.” Chung Thư Ninh ngắt lời của bà ta.
Lưu Huệ An chỉ cười nhạt: “Con đừng vì nhất thời tức giận mà đánh cược cả hạnh phúc đời mình. Ai ai cũng biết hai đứa đã đính hôn rồi, đặc biệt là viện trưởng Hách, bà ấy vẫn luôn mong ngóng ngày con kết hôn đấy.”
“Con nỡ làm bà ấy thất vọng sao?”
“Bà ấy thật sự không dễ dàng gì, lại luôn đặc biệt quan tâm con. Bà ấy còn nói để cảm ơn nhà mình đã quyên góp, đến lúc con cưới chồng, sẽ tặng cho con một món quà lớn nữa kìa.”
Hơi thở của Chung Thư Ninh khựng lại.
Đó là cô giáo đã chăm sóc cô khi còn ở trong viện mồ côi, giờ là viện trưởng. Tình cảm giữa hai người rất tốt, vẫn luôn giữ liên lạc.
Lời này của Lưu Huệ An không phải khuyên nhủ mà là uy *****.
Bởi vì hiện tại, nhà họ Chung là mạnh thường quân lớn nhất của trại trẻ mồ côi, mỗi năm đều tài trợ một khoản lớn. Nếu nhà họ Chung ngừng quyên góp… hậu quả không cần nói cũng biết.
“Thư Ninh à, con người sống cả đời dài lắm, đừng cố chấp chỉ vì một phút bốc đồng, con nói có đúng không?” Lưu Huệ An mỉm cười, khẽ vuốt tóc cô: “Vài hôm nữa nhà họ Chu sẽ tổ chức một buổi tiệc tối, mẹ đã chuẩn bị sẵn lễ phục và trang sức cho con rồi.”
Chỉ cần Chung Thư Ninh xuất hiện và diễn một màn tình cảm thân mật với Chu Bách Vũ, tự khắc sẽ dập tắt tin đồn hủy hôn.
Đối với Hạ Văn Lễ, chỉ cần nói chuyện khách sạn hôm đó là hiểu lầm thì sao một người tầm cỡ như anh lại có thể để tâm mãi chuyện nhỏ đó?
Thời gian trôi qua, Chung Minh Nguyệt tự nhiên cũng có thể dần dần gột rửa tai tiếng.
Chung Thư Ninh chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt.