Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~

Chương 2



2

Ô hô, gấp gáp thế này, chắc là do có mỹ nhân trong lòng, nóng ruột lắm đây.

Quá hợp ý tôi rồi!

Tôi lao nhanh ra ngoài thay đồ, người Lâu Thừa cử đến đón tôi đã chờ sẵn trước cửa.

Trên đường đi, cô bạn thân Đào Lý nghe tin tôi sắp ly hôn, liền gọi ngay mười anh trai trẻ, lập một group chat, hẹn tối nay ra ngoài chơi.

Tôi vào nhóm quăng ngay lì xì 1.000 tệ.

Nhận lì xì xong, không biết ai khơi mào, trong nhóm bắt đầu thi nhau khoe cơ bụng. Từng người một, không thể ngừng lại, cả màn hình đầy cơ bụng, khiến tôi ngồi ghế sau cười không ngớt.

Thư ký Tiểu Trương ngó lại từ ghế trước, hỏi:

“Chị dâu, chị không phải đi ly hôn với Lâu ca sao? Sao cười vui thế?”

Tôi lập tức nghiêm mặt, ngồi thẳng người:

“Thật ra tôi buồn quá, dùng nụ cười để che giấu nỗi đau.”

Tiểu Trương gật đầu đồng cảm:

“Lâu ca cũng thật là, tự dưng lại đòi ly hôn, hôm qua chúng tôi còn khuyên cả buổi tối mà anh ấy chẳng nghe.”

Tôi chẳng biết trả lời sao, cũng không muốn nói gì.

Cậu ta tiếp tục:

“Chị cũng đừng buồn. Dù anh Lâu rất giỏi, nhưng ngoài anh ấy, chúng tôi còn biết nhiều thanh niên ưu tú khác. Sau này sẽ giới thiệu cho chị.”

Tôi giả bộ khó xử: “Thế này không ổn lắm…”

Tiểu Trương hơi nhíu mày: “Có gì mà không…”

Tôi: “Vậy quyết định vậy đi.”

Tiểu Trương: …

Sau khi gửi thêm một lì xì 1.000 tệ nữa vào nhóm, mọi người lại bắt đầu gửi tin nhắn thoại.

Từng cái từng cái, tôi đang định bấm nghe thì Tiểu Trương nhắc: “Chị dâu, đến nơi rồi.”

Nhìn qua cửa sổ xe, Lâu Thừa vẫn mặc chiếc áo sơ mi sáng nay tôi chọn cho anh ta.

Anh ta ngồi trên bậc thềm trước cục dân chính, điếu thuốc trong tay cháy dữ dội, hít một hơi thật sâu rồi bước tới mở cửa xe cho tôi.

Những chuyện này anh ta làm không chê vào đâu được, trong mắt người ngoài, chúng tôi cũng xem như một cặp tình nhân hòa hợp.

“Đến nhanh nhỉ.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Lâu tiên sinh.”

Tiểu Trương và Lâu Thừa đồng thời cau mày, anh ta hít sâu một hơi, ánh mắt trầm xuống.

Xì…”

Anh ta nửa cười nửa không, nhìn tôi: “Xa cách nhanh đấy nhỉ?”

Tôi: ???

Thật ra tôi muốn nói rằng chúng ta vốn dĩ chẳng thân thiết, nhưng không dám, vì tiền thanh toán cuối cùng vẫn chưa nhận được…

Chỉ còn cách cười gượng: “Thích nghi trước thôi mà.”

Một lúc sau, anh ta xoay người bước lên bậc thềm. “Xem như cô biết điều.”

Ô hô, tên đàn ông này, bản chất lộ ra rồi nhé.

Vào đến cục dân chính, cô nhân viên bắt đầu làm thủ tục: “Thời gian suy nghĩ ly hôn là một tháng, không vấn đề gì thì ký vào đơn.”

Lúc này tôi mới nhớ ra, bây giờ ly hôn phải có thời gian suy nghĩ.

Tôi nhanh tay ký, đến lượt Lâu Thừa thì anh ta lại có vẻ lơ đãng, không biết đang nghĩ gì.

Tôi đẩy nhẹ anh ta: “Lâu tiên sinh.”

Anh ta hoàn hồn, nhanh chóng ký vào đơn.

Ra khỏi cửa, tôi đứng dưới bậc thềm. “Tôi sẽ về dọn đồ ngay, một tháng sau, lúc nào Lâu tiên sinh muốn đến lấy giấy, cứ gọi tôi.”

Lâu Thừa không đáp lời. Mãi sau, anh ta lục lọi trong túi, móc ra một chiếc thẻ, động tác vừa kiêu ngạo vừa hờ hững đưa cho tôi:

“Ba năm nay cô ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Năm trăm vạn này coi như phần thưởng. Cô keo kiệt như thế, chắc đủ tiêu cả đời. Còn nữa, dù tôi đúng là có sức hút, nhưng đừng có giữ ý định gì với tôi. Ly hôn là dứt khoát, đừng chơi trò mờ ám, không có tác dụng đâu, rõ chưa?”

Nhìn chiếc thẻ, tôi trong lòng phấn khích, nhưng ngoài mặt không thể lộ ra: “Vâng, Lâu tiên sinh.”

Tôi định nói vài câu cảm ơn, nhưng nghĩ đến việc anh ta không thích phiền phức, nên chỉ lấy tiền rồi quay người rời đi.

Vừa đi, tôi vừa bắt đầu đặt phòng ở vài chỗ ăn chơi.

Có tiền giải quyết được mọi thứ, mười cậu trai trẻ đã xong, tôi lại gọi thêm vài người lồng tiếng giọng dễ nghe.

Có tiền, chuyện gì cũng dễ, đặt phòng thành công ngay lập tức.

Loading...