Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~

Chương 17



Tôi chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy.

Giọng nói của anh ta vọng đến từ phía trước. Lúc đó, tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ta, cùng với mái tóc khẽ tung bay trong gió.

“Cô một mình ăn được hai phần bánh kẹp trứng, cũng ghê đấy.”

Về sau.

Hình ảnh đó khắc sâu trong tâm trí tôi rất lâu.

Về sau, Lâu Thừa thường xuất hiện trước mặt tôi, mang theo đủ loại đồ ăn, quà tặng. Tôi đều chuyển hết cho Tề Âm, cùng với đó là một cảm giác xao xuyến mơ hồ mà tôi không hiểu rõ.

Mọi chuyện thay đổi vào mùa đông năm thứ hai.

Tôi đang ôm máy tính ngồi dưới tầng thì tận mắt chứng kiến cuộc cãi vã giữa Lâu Thừa và Tề Âm.

Hiếm khi thấy Tề Âm mất bình tĩnh đến vậy. Cô ấy nói Lâu Thừa đừng mơ tưởng nữa, cô thà thối rữa ở nhà cũng không muốn dính dáng đến anh ta. Cô nói Lâu Thừa là người cô từng gặp mà vô liêm sỉ nhất, khiến người ta ghê tởm nhất.

Tôi đứng ngoài cửa, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, mắt thấy Tề Âm sập cửa đi vào.

Lâu Thừa đứng giữa màn đêm, cho đến khi tôi đi ngang qua anh ta, ánh mắt anh ta mới hơi dao động.

Tôi nghĩ, với một người yêu cô ấy như vậy, lời của Tề Âm chắc chắn rất đau lòng.

Đó là một trong số ít những lần chúng tôi trò chuyện. Tôi nói, có lẽ Tề Âm bị gia đình gây áp lực, cô ấy vốn không phải người nóng tính như vậy.

Lâu Thừa cúi đầu, đưa đồ trong tay cho tôi.

Giọng anh ta lạnh nhạt: “Tính khí của cô ấy thì liên quan gì đến tôi.”

Anh ta miệng nói không liên quan, nhưng vẫn dúi cho tôi hai phần bánh kẹp trứng.

Tôi đã hiểu mọi chuyện.

Lâu Thừa không hề ngừng việc đưa đồ.

Một tuần sau, Tề Âm lại nhắc đến chuyện đó với tôi, nói rằng cô ấy thấy có lỗi vì đã trách nhầm Lâu Thừa. Nhưng niềm vui ngập tràn vì chuyện yêu đương của cô ấy đã lấn át hoàn toàn chút áy náy đó.

Cô ấy đã yêu.

Tề Âm bị tình yêu làm cho mê muội.

Cô kể về Lâu Thừa như một câu chuyện phiếm, nói rằng anh ta chắc cũng không thích cô, có lẽ chỉ làm vậy vì áp lực gia đình.

Tôi không biết gì về những mánh khóe trong các cuộc hôn nhân hào môn.

Chỉ có câu sau cùng của cô ấy khiến tôi như nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai.

Cô ấy nói, cô đã biết.

Cái đêm tôi bị cướp, tôi đã kể với cô ấy, dưới bầu trời đầy sao rực rỡ, rằng người đó chính là Lâu Thừa.

Tôi cảm thấy mình như một kẻ hề không biết giấu mặt vào đâu. Tôi vội vàng giải thích, nhưng cô ấy chỉ thản nhiên và khích lệ, nói rằng nếu tôi và anh ta thật sự có duyên, cô ấy cũng có thể tránh được áp lực từ gia đình.

Loading...