Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~

Chương 10



7

Từ ngày hôm đó, tôi và Lâu Thừa như ngầm hiểu, biến mất khỏi cuộc sống của nhau. Tin đồn giữa anh ta và Tề Âm liên tục xuất hiện. Mỗi khi bị hỏi, câu trả lời của Lâu Thừa mập mờ, chỉ đưa tay khoe chiếc nhẫn cưới.

Lúc đó tôi mới để ý, nhẫn cưới của anh ta hình như chưa bao giờ tháo ra.

Đúng là làm chi tiết khá tốt. Nếu chuyện ly hôn này lộ ra, đường biểu đồ K của tôi chắc gì còn nhìn nổi?

Còn tôi, dạo này cùng Tiểu Bá và Đào Lý chạy ngược chạy xuôi, chuyện mở studio cũng gần xong.

Ba mươi ngày trôi qua rất nhanh, ngày làm thủ tục ly hôn đã đến.

Lâu Thừa không có động tĩnh gì. Vì cần đăng ký công ty, tôi muốn nhanh chóng dứt điểm chuyện sổ hộ khẩu này.

Thế là tôi thử nhắn tin cho anh ta: “Ở đó không? Ba mươi ngày qua rồi.”

Không có hồi âm.

Tôi lại gửi thêm hai tin nữa, vẫn không nhận được phản hồi. Ngày hôm sau, tôi gọi cho Tiểu Trương. Tiểu Trương ngượng ngùng nói, Lâu Thừa đang ở văn phòng, không hiểu sao không trả lời tin nhắn của tôi.

Tôi bảo cậu ta chuyển máy cho anh ta. Qua điện thoại, tôi nghe rõ tiếng đóng cửa văn phòng.

Xem ra, không tránh được chuyện phải đích thân đến.

Đào Lý nghe chuyện, liền chửi Lâu Thừa:

“Đúng là mặt mọc ở mông, nói chuyện như đánh rắm!” Cô ấy còn đặc biệt phối cho tôi một bộ đồ gọi là “trừng trị tra nam.”

Cô ấy hùng hồn tuyên bố: “Lâu Thừa tám phần là hối hận rồi. Xa cậu mấy chục ngày, nhận ra được giá trị của cậu, nên không muốn ly hôn nữa.”

Tim tôi bất giác đập mạnh, không rõ vì sao.

Sau đó tôi lạnh nhạt chọn hai chiếc túi, nói với cô ấy: “Anh ta cũng được, ít nhất mắt nhìn túi không tệ.”

Đào Lý mắng tôi không có cốt khí, còn đòi thử xem cảm giác làm người không có cốt khí sẽ thế nào.

Khi tôi đến nơi, Lâu Thừa không có ở văn phòng.

Tiểu Trương không ngờ tôi đến, lúng túng nói:

“Lâu ca vừa ra ngoài, đi bàn hợp đồng rồi.”

“Màn hình máy tính còn chưa tắt mà.”

Điều hòa bật 26 độ, nhưng trán Tiểu Trương đã lấm tấm mồ hôi.

Tôi còn quen thuộc phòng nghỉ của Lâu Thừa hơn cả Tiểu Trương.

Khi tôi xông vào, cảnh tượng không giống như tôi dự đoán.

Tề Âm đứng quay lưng về phía tôi, còn Lâu Thừa ngồi trên sofa. Sự xuất hiện của tôi dường như phá vỡ bầu không khí hài hòa giữa họ.

“Sao cô đến đây?”

Lâu Thừa luống cuống đến mức làm đổ cốc nước trên bàn.

“Làm phiền hai người rồi?”

Tôi lập tức hiểu tại sao Tiểu Trương lại ấp a ấp úng, xem ra tôi đến không đúng lúc.

“Xem ra anh bận thật.”

Tôi siết chặt chiếc túi da cá sấu trong tay. Chết tiệt, đó cũng là thứ Lâu Thừa mua.

“Tôi chỉ đến nhắc anh, ba mươi ngày đã qua, chúng ta có thể chọn ngày làm thủ tục rồi.”

Giọng của Lâu Thừa lập tức trở nên lạnh lùng.

“Ra ngoài.”

Chắc chắn không phải bảo Tề Âm ra rồi.

Ra thì ra, hứ.

Không hiểu sao tôi lại bực mình, quay người định với lấy tay nắm cửa.

“Ra vẻ gì chứ.”

Loading...