Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~

Chương 19



Cuối cùng, cô nói rằng cô đã thỏa hiệp với gia đình và đồng ý với cuộc hôn nhân sắp đặt.

Cô ấy liên tục xin lỗi tôi, nói rằng cô không còn lựa chọn nào khác, không thể nhìn cha mình để tâm huyết cả đời sụp đổ.

Tôi không thể hiểu được nỗi sợ hãi của những người sống trên mây khi nghĩ đến việc rơi xuống vực thẳm.

Nhưng tôi đã bình thản.

Thực ra, những điều đó không còn quan trọng nữa.

Trong lúc ăn, tôi vô tình nghe thấy những người bạn của Lâu Thừa ở hành lang bên ngoài đang hút thuốc. Họ nói về những câu chuyện lặt vặt, nhưng lại làm mọi thứ trong đầu tôi trở nên rõ ràng.

Họ nói:

“Quả nhiên Lâu ca vẫn cao tay, biết cách làm anh hùng cứu mỹ nhân vào thời điểm quan trọng.”

Họ còn nói:

“Không có người phụ nữ nào nhìn thấy chị em mình bên người từng theo đuổi mình mà không cảm thấy gì cả.”

“Phụ nữ mà, giữa họ cũng có sự cạnh tranh.”

Cuối cùng, họ nói tôi không biết tự lượng sức, không hiểu rõ mình thuộc tầng lớp nào.

Lúc đó, tôi nghe thấy giọng của Lâu Thừa.

Anh ta nói nhạt nhẽo: “Đừng nói nữa.”

Anh ta bảo họ ngừng nói, nhưng không hề phủ nhận.

Anh ta vẫn luôn ở đó.

Khi mơ đến đoạn này, tôi không phân biệt nổi đâu là thực, đâu là mơ. Chỉ biết trái tim đau nhói dữ dội.

Cảnh trong mơ nhanh chóng chuyển đổi.

Đó là buổi tối trước khi tốt nghiệp.

Và cũng là một cơn ác mộng.

Khi đó, tôi và Tề Âm, Lâu Thừa đã trở thành những người xa lạ từ lâu.

Tôi quỳ dưới bức tường trắng của bệnh viện, cầu nguyện, cầu cho Hứa Thanh Hà bình an.

Năm ấy, Hứa Thanh Hà hai mươi tư tuổi. Khi đang ăn cùng tôi, cậu ấy bất ngờ ngất xỉu. Tôi thậm chí còn chưa kịp động vào miếng sườn mà cậu ấy gắp cho tôi.

Điểm khởi đầu rực rỡ nhất trong cuộc đời cậu ấy, lại bị tuyên án tử hình ngay lập tức.

Bệnh bạch cầu cấp tính là một căn bệnh tiêu tốn rất nhiều tiền.

Tôi vay mượn khắp nơi, nhưng số tiền gom được còn chẳng đủ để chi trả một phần nhỏ viện phí.

Chi phí y tế ở nơi đất khách quê người quá đắt đỏ, mà tình trạng của Hứa Thanh Hà không thể chậm trễ.

Nhìn cậu ấy ngày càng héo mòn trước mắt mình, tim tôi đau như bị bóp nghẹt.

Tôi và Hứa Thanh Hà là thanh mai trúc mã, nương tựa nhau mà sống. Nếu có thể, tôi sẵn sàng dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của cậu ấy, không một chút do dự.

Tôi nhớ rất rõ, hôm đó trời mưa rất lớn. Bệnh viện đông người qua lại, tôi quỳ trước bức tường trắng xóa, ánh mắt dừng lại nơi gấu quần đen của Lâu Thừa.

Anh ta vẫn cao cao tại thượng, vẫn mang khí chất quyền quý.

Anh ta không đỡ tôi dậy, mà khuỵu một gối xuống, nhìn thẳng vào tôi.

Anh ta hỏi: “Nếu tôi có thể chi trả viện phí cho Hứa Thanh Hà, cô có cân nhắc kết hôn với tôi không?”

Loading...