Tôi và Hứa Thanh Hà cùng đi học, cùng về nhà, cùng ăn những bữa cơm giản dị. Nhà họ Hứa tuy nghèo, nhưng ông bà Hứa luôn tự hào khoe rằng mình có đủ cả trai lẫn gái.
Thời gian tôi sống tại nhà họ Hứa là một quãng thời gian rất đẹp. Nhiều năm sau, mỗi khi nghĩ lại, tôi đều cảm nhận được ý nghĩa thực sự của hai chữ “hạnh phúc.”
Năm mười lăm tuổi, tôi và Hứa Thanh Hà cùng đỗ vào một trường cấp ba trọng điểm. Ba mẹ Hứa vui mừng thưởng cho chúng tôi mỗi người một chiếc điện thoại, để trong những ngày ở ký túc xá, chúng tôi vẫn có thể gọi điện về, giữ gia đình luôn gần nhau.
Mùa hè năm đó, họ cũng tự thưởng cho mình một món quà—một chuyến đi đến tỉnh bên cạnh để làm việc vất vả hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.
Năm mười tám tuổi, chiếc điện thoại cũ của tôi nhận được một cuộc gọi từ công trường. Đó là tin báo tai nạn của ba mẹ Hứa.
Tôi đã nghĩ về cuộc gọi ấy không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
Năm mười tám tuổi, Hứa Thanh Hà mất đi cha mẹ. Còn tôi, Thương Miểu Miểu, mất cha mẹ lần thứ hai.
Tôi và Hứa Thanh Hà là thanh mai trúc mã, nương tựa vào nhau mà sống.
Chúng tôi đã từng ôm nhau, tựa vào nhau, lau nước mắt cho nhau. Đã từng chia sẻ một bát mì tôm. Mùa hè năm đó, Hứa Thanh Hà cầm khoản bồi thường, gánh vác một gia đình chỉ còn lại hai chúng tôi.
Năm hai mươi hai tuổi, tôi và Hứa Thanh Hà cùng nhận học bổng toàn phần để du học cao học.
Ở đất nước đầy những ánh đèn xa hoa ấy, tôi đã gặp rất nhiều người giàu có. Bạn bè du học của tôi là con nhà giàu, sinh viên trong trường cũng là con nhà giàu. Tôi và Hứa Thanh Hà lạc lõng giữa thế giới ấy với sự nghèo khó của mình.
Nhưng trong lòng chúng tôi có một ngọn lửa, có thể thiêu đốt mọi thứ.
Hứa Thanh Hà nói, sau này cậu ấy muốn nghiên cứu vật lý thiên văn, muốn trở thành một nhà thiên văn học xuất sắc.
Cậu ấy nói, vũ trụ có vô hạn chiều không gian, có thể xuyên qua thời gian. Có vô vàn tinh tú, nhưng cậu ấy muốn nhất là quay về mùa đông năm ấy, khi tôi vừa đến nhà họ Hứa. Cả gia đình quây quần bên lò sưởi, nướng hạt dẻ. Những hạt dẻ năm đó, ngọt đến lạ thường.
Tôi nói, tôi sẽ tiếp tục học ngành tài chính, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để Hứa Thanh Hà có thể vững tâm chạm tới những vì sao.
Năm đó, khung cửa sổ Đại học Columbia có một khung cảnh tuyệt đẹp, và những nét bút của chúng tôi, chứa đựng tương lai.
Tôi rất may mắn, được phân vào ký túc xá. Bạn cùng phòng của tôi là Tề Âm, cũng là người bạn đầu tiên tôi quen ở nước ngoài.
Gia cảnh của cô ấy rất tốt. Dù khoảng cách giai cấp rõ rệt, cô ấy không hề xa lánh tôi. Năm đó, tôi coi cô ấy là người bạn thân nhất của mình.