Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~

Chương 1



1

Sáng nay, sau khi anh chồng tràn đầy sức sống của tôi, Lâu Thừa, vần vò tôi xong, anh ta ngồi ở đầu giường hút thuốc.

“Chúng ta kết hôn bao lâu rồi?”

Tôi đang lục trong tủ tìm cà vạt cho anh ta.

“Hôm nay là lễ Thất Tịch, vừa tròn ba năm.”

“Đủ rồi.” Anh ta gật đầu.

“Tôi sẽ chọn thời gian để chúng ta đi làm thủ tục.”

Tay tôi run lên, chiếc đồng hồ trong tủ rơi xuống chân.

Cái “thủ tục” anh ta nói, là giấy ly hôn.

Lâu Thừa liếc tôi một cái, áo sơ mi vẫn hở nửa, để lộ ngực rắn chắc. Vẻ ngoài cộng với điếu thuốc, đúng chuẩn bất cần.

Anh ta cười: “Không nỡ à?”

Tôi cúi đầu, không nói gì.

Lâu Thừa nhẹ nhàng dụi tắt điếu thuốc.

“Nhớ không, trước khi cưới đã thỏa thuận thế nào?”

[Bên A có thể chấm dứt quan hệ bất cứ lúc nào, bên B không được có ý kiến.]

Nghĩ đến đây, tôi tự nhéo mình một cái.

Lâu Thừa nhìn thấy, cười nhạt: “Không nỡ xa tôi à? Nếu cô cầu xin thì…”

Tôi nhào tới, khóc ướt chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh ta.

Lâu Thừa đẹp trai, giỏi giang, giàu có, đẳng cấp cao — nhưng những điều này chẳng phải lý do chính.

Lý do chính là tôi vui quá, không nhéo mình thì bật cười mất.

Chuyện này khiến tôi ăn không ngon, ngủ không yên suốt hai tuần. Tôi cứ thắc mắc sao lại không tốn sức mà thắng thế này. Lâu Thừa là ai chứ? Anh ta chỉ biết bỏ người khác, làm gì có chuyện bị người khác bỏ?

Nếu tôi dám mở lời trước, anh ta giẫm chết tôi, nhẹ nhàng như nghiền nát một con vi khuẩn.

Nằm khóc một lúc, Lâu Thừa bắt đầu mất kiên nhẫn, đẩy tôi ra.

“Đủ rồi, mấy năm nay cô ngoan ngoãn, tôi sẽ không để cô thiệt.”

Tôi gật đầu: “Tôi hiểu mà.”

Tôi biết rõ, mấy năm nay tôi chẳng qua chỉ là người anh ta cưới về để đối phó với rắc rối. Chỉ cần ngoan ngoãn, lương sẽ đúng hạn, làm tốt còn được thưởng gấp đôi.

Ba năm qua tôi đã tiết kiệm được 20 triệu. Thật buồn cười, công việc ngon lành thế này, ai mà không thích?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây chỉ là “tiền đón sóng.” Bây giờ tôi cũng lớn tuổi rồi, muốn tìm một công việc ổn định để an dưỡng tuổi già.

Nghĩ đến đây, tôi lại thất thần.

“Thời gian sẽ là thứ Tư tuần sau. Cô chuẩn bị đi, đừng nói với ai. Đến lúc đó tôi sẽ ra thông báo chính thức.”

Là một nhân viên ngoan ngoãn, tôi gật đầu thật mạnh để thể hiện quyết tâm với ông chủ lớn của mình.

Ông chủ lớn hài lòng, thay một chiếc áo sơ mi mới rồi phong thái đĩnh đạc bước ra ngoài.

Là một bình hoa, tôi không bao giờ hài lòng với công việc chính của mình, thỉnh thoảng còn làm thêm vài nghề phụ để kiếm tiền.

Một trong số đó là quản lý tài khoản truyền thông tự lập.

Giới hào môn sâu như biển, chuyện thị phi nghe mãi không hết. Tôi thì tiện đường, ngày nào cũng hóng hớt tin đồn, rồi chọn lọc vài chuyện để “tiết lộ”.

Lâu dần, tài khoản tôi quản lý càng ngày càng lớn, cũng có vài blogger nhỏ tìm đến hợp tác.

Vừa online, một blogger nhỏ gửi tin nhắn cho tôi:

[Chị Miểu Miểu, tin cực hot! Tin cực hot đây!]

Tôi vừa cắt một quả dưa, một bức ảnh đã đập vào mắt.

Trong ảnh là cảnh một đôi nam nữ ôm nhau. Người đàn ông cao ráo, tay dài, mặc vest đen; cô gái vóc dáng mảnh mai, váy đỏ quyến rũ, chỉ là không nhìn rõ mặt. Trông đúng kiểu tình chàng ý thiếp.

Nhưng khoan đã, sao người đàn ông này trông… quen quen?

Blogger nhỏ tiếp tục gửi tin:

[Chủ tịch Tập đoàn Cảnh Nhuận, Lâu Thừa đấy!]

Tôi: [Haizz, cũng chẳng lạ, đợi đã, ai cơ?]

Nhìn kỹ gương mặt điển trai trong ảnh, tôi bỗng thấy không ổn.

Không phải chồng tôi, người cao 1m88, vai rộng eo thon đấy sao?

Tay tôi nhanh như chớp gọi một cuộc điện thoại, ngay lập tức ngăn chặn mọi thông tin rò rỉ. Rồi nhờ người điều tra xem những kênh nào còn giữ tin này. Một hồi chạy đôn chạy đáo, mất mấy chục triệu và cả buổi sáng của tôi.

Nhìn trang thông tin đã sạch sẽ, tôi ngả người ra sofa, thở phào một hơi dài.

May mà phản ứng nhanh, nếu không cổ phiếu của Cảnh Nhuận rớt giá, tôi biết sống sao đây.

Vừa nghỉ được chưa đầy năm phút, điện thoại lại rung.

Tôi vừa cầm lên nhìn, suýt nữa ném bay chiếc iPhone 16 Pro Max bản cao cấp mà Lâu Thừa mua cho.

Tin nhắn từ Lâu Thừa:

[Bây giờ cầm giấy tờ, đến cục dân chính, ly hôn.]

Loading...