Khi Kịch Bản Ập Đến - Tam Thủy Tiểu Thảo

Chương 55



“Thư ký Sở, Tết dương lịch vui vẻ chứ ạ? Có ăn món ngon nào không?”

Thần sắc của trợ lý Vu vừa lên đến tầng cao nhất có chút uể oải, vừa đến công ty đã lao thẳng đến máy pha cà phê để tiếp thêm năng lượng cho mình.

Nghỉ ba ngày, ban ngày cô ấy ra ngoài mua quà Tết định mang về nhà cho bố mẹ, buổi tối thì đắm chìm trong siêu thoại CP mà không màng thế sự, cả vật chất lẫn tinh thần đều được đáp ứng, chỉ là người hơi đuối.

“Cũng được, khá vui.”

Trên mặt thư ký Sở nở nụ cười.

“Ăn cũng ngon nữa.”

“Hì hì hì, vậy thì tốt quá.” Trợ lý Vu cười hì hì với máy pha cà phê, “Em đi ăn món ngỗng hầm của quán ăn Đông Bắc, 198 tệ một con, hầm trong nồi gang lớn, khoai tây bên trong ngon lắm luôn. Thư ký Sở đã ăn món ngon nào vậy?”

“Thỏ lạnh cay.” Thư ký Sở vẫn luôn điềm tĩnh và nghiêm túc chậm rãi nói, “Vừa thơm vừa cay, lại còn rất trơn tuột nữa.”

Trợ lý Vu rất mong chờ, định mua ít đồ đóng gói chân không gửi về nhà, có thể làm món nhắm rượu lại có thể làm đồ ăn vặt, tuyệt vời tuyệt vời.

Sở Thượng Thanh bưng cốc nước ấm bước ra khỏi phòng trà nước, nhìn thấy Phó Nam Thương đang đứng ở cửa văn phòng.

Cô mỉm cười với anh.

Ngược lại, Phó Nam Thương có chút xấu hổ giơ tay đẩy kính.

Đối với nhiều người, năm mới bắt đầu từ ngày *****ên sau kỳ nghỉ vui vẻ.

Nhưng đối với Phó Tuyết Thần thì không.

Ngày làm việc *****ên sau năm mới, ông ta bị cảnh sát tìm đến tận cửa.

“Theo tố giác và điều tra, chúng tôi nghi ngờ anh đã biển thủ tiền vốn đầu tư của nhiều công trình xây dựng, gây ra nhiều vụ tai nạn công trường xây dựng, đồng thời hối lộ và nhận hối lộ…”

Lúc Thiết Kế Trác Thanh vừa có tin bị điều tra, Phó Tuyết Thần đã nghi ngờ có phải Phó Nam Thương muốn nhắm vào mình hay không, nhưng ông ta lại nghĩ đến việc mình là Phó Tuyết Thần, Phó Tuyết Thần từng nắm quyền điều hành Phó thị, nếu Phó Nam Thương muốn động đến mình, không chỉ gây ra biến động cổ phiếu, e là cả Phó thị sẽ rơi vào hỗn loạn.

Ông ta không cho rằng Phó Nam Thương sẽ mạo hiểm như vậy.

Đó là tập đoàn Phó thị trị giá hàng trăm tỷ, hàng nghìn tỷ!

Phó Nam Thương năm đó ngay cả bảo vệ con chó của mình cũng không làm được, anh căn bản không có khí phách và dũng khí này.

Đáng tiếc, thực tế đã tát cho Phó Tuyết Thần một cái.

Phó Nam Thương anh dám, hoặc nói đúng hơn, là Sở Thượng Thanh, cô dám làm.

Phó Tuyết Thần luôn tự xưng là “chính thống” sống ở “khu nhà giàu” nổi tiếng, hàng xóm xung quanh cũng đều là người có tiền, cảnh sát xuất hiện ở khu nhà giàu như vậy đã đủ khiến người ta ngạc nhiên, nhìn thấy Phó Tuyết Thần bị dẫn đi, tự nhiên có kẻ lắm chuyện đem chuyện này truyền ra ngoài.

Trước khi chuyện vỡ lở, ban quản lý cấp cao của tập đoàn Phó thị đã tích cực đưa ra đối sách.

Văn phòng chủ tịch Sở Thượng Thanh: Kính gửi quý đồng nghiệp tập đoàn Phó thị, hiện tại xin đưa ra giải thích liên quan đến các vụ tai nạn an toàn của nhiều công ty liên quan đến ông Phó Tuyết Thần, cựu chủ tịch tập đoàn Phó thị, cựu người nắm giữ cổ phần độc lập các công ty trực thuộc, có liên quan đến Kiến Trúc Trác Nam, Thiết Kế Trác Thanh… Tập đoàn Phó thị bốn mươi năm qua đã dày công phát triển ngành xây dựng, luôn lấy an toàn làm đầu, chất lượng làm gốc, những tòa nhà cao tầng được xây dựng trên mảnh đất rộng lớn đã mang lại tài sản cho Phó thị, mang lại cuộc sống an cư cho nhân dân, đây là hiệu quả xã hội mà Phó thị theo đuổi, đồng thời, tập đoàn Phó thị cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ từng nhân viên của chúng tôi, bất kỳ hành vi nào vi phạm nguyên tắc cơ bản này không chỉ trái pháp luật, mà còn không được tập đoàn dung thứ. Tập đoàn sẽ phối hợp với cảnh sát tích cực thu thập chứng cứ, tích cực điều tra, đồng thời hoan nghênh những người biết chuyện cung cấp manh mối cho chúng tôi.

“Đối với việc ông Phó Tuyết Thần, cựu chủ tịch, cựu người nắm giữ cổ phần độc lập tập đoàn Phó thị phối hợp điều tra của cảnh sát, ông Phó Nam Thương, chủ tịch tập đoàn Phó thị có lời gửi đến quý cổ đông…”

“Thông báo liên quan một lần nữa về việc ông Phó Tuyết Thần, người nắm giữ cổ phần độc lập tập đoàn Phó thị đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần liên quan đến Phó thị…”

Lúc này thái độ của cấp cao càng tích cực, người khác càng nghĩ đến những màn tranh đấu như “cháu giết chú”, ngược lại giảm bớt nhiều suy đoán và thuyết âm mưu không cần thiết, càng không có ai cảm thấy tập đoàn Phó thị sẽ ra sao ra sao, “biến động” mà Phó Tuyết Thần cho rằng sẽ xảy ra đã không hề phát sinh.

“Ông ta luôn rất chắc chắn về ảnh hưởng của mình ở Phó thị, thậm chí cho rằng cho dù ông ta bán hết tất cả cổ phần, chỉ cần ông ta quay lại hô hào một tiếng, người khác cũng vẫn sẽ nghe theo ông ta.”

Đối với người tự tin đến mức quá mức bành trướng như vậy, Sở Thượng Thanh hoàn toàn không muốn lý giải.

Đặt một số tài liệu trước mặt Phó Nam Thương, cô nói: “Đây là số liệu thương vong gây chết người, thương tích và tàn tật của tất cả các dự án thuộc tập đoàn Phó thị mà em đã tổng hợp trước đó.”

Phó Nam Thương cầm lấy nhìn thoáng qua, nếu xây dựng thành một mô hình toán học, có thể thấy trong thời kỳ Phó Tuyết Thần nắm quyền Phó thị, tốc độ mở rộng nhanh chóng của Phó thị đồng thời số vụ tai nạn lao động cũng tăng lên gấp nhiều lần.

“Đề nghị của em là trích ra một khoản tiền lập quỹ, hỗ trợ và bồi thường thêm cho những người này và gia đình của họ.”

Trước đây Phó thị cũng có dự án này, nhìn thì có vẻ làm tốt, nếu người phụ trách không phải là Lâm Tiểu Yến và Phó Tuyết Thần.

Phó Nam Thương gật đầu: “Việc này nhất định phải làm…”

Anh nhìn thoáng qua thư ký Sở đang đứng trước mặt mình.

Không nghi ngờ gì nữa, những dự án như thế này đều nên giao cho người đáng tin cậy nhất, Phó Thành đã giao cho Lâm Tiểu Yến.

Đối với Phó Nam Thương, người đáng tin cậy nhất không nghi ngờ gì là Sở Thượng Thanh.

Nhưng điều này lại liên quan đến một vấn đề khác.

Nội dung công việc của Sở Thượng Thanh tại văn phòng chủ tịch đã đủ nhiều, rõ ràng cô không phải là một quý bà nội trợ như Lâm Tiểu Yến, rồi lấy “dự án từ thiện” làm sự nghiệp đối ngoại để tiện thể xây dựng hình ảnh.

Hơn nữa, hai tháng rưỡi trước, Sở Thượng Thanh nói cô muốn rời đi, đến giờ cô vẫn chưa rút lại câu nói này.

Sở Thượng Thanh nhận ra ý của anh, cô cười: “Chúng ta có thể hợp tác với một số dự án từ thiện trưởng thành cho loại dự án này, một là để học hỏi kinh nghiệm, hai là về mặt quản lý cũng có thể kết nối với các bộ phận trong hệ thống chính thức, việc kiểm tra sổ sách cũng dễ dàng hơn.”

“Ừm.”

Phó Nam Thương gật đầu.

Anh thật sự rất muốn biết Sở Thượng Thanh có còn muốn đi không.

Anh nhớ cô nói cô không muốn làm kế hoạch B cho người khác nữa, mặc dù cô không biết mình muốn làm gì, nhưng cô muốn đi tìm.

Nhưng Phó Nam Thương không muốn hỏi, anh muốn đợi cô nói cho mình, vào một buổi chiều tối yên tĩnh nào đó, cô nhẹ nhàng nói về tương lai của mình, và anh chắc chắn rằng trong tương lai đó có anh, không phải với tư cách “chủ tịch hội đồng quản trị”, mà là với tư cách “bạn đời”.

“Sở Thượng Thanh.”

Khi cô sắp rời đi, Phó Nam Thương đột nhiên gọi cô lại.

Người đàn ông cao lớn đứng dậy, đi đến sau cửa văn phòng, nhẹ nhàng ôm lấy Sở Thượng Thanh.

“Mỗi lần ngồi đây nhìn em rời đi, anh đều muốn ôm em.”

Sở Thượng Thanh nghiêng đầu, sợi tóc lướt qua cổ anh.

Sở Thượng Thanh cao một mét sáu bảy chắc chắn không thấp, nhưng so với Phó Nam Thương cao một mét chín hai, thực sự có vẻ hơi nhỏ bé.

“Sếp, bây giờ là giờ làm việc.” Vì tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp, thư ký Sở nhắc nhở.

“Anh không ôm bạn gái của anh.” Cái ôm của chủ tịch Phó vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, “Anh đang ôm bạn anh, và đồng đội của anh.”

Trong lòng anh, Sở Thượng Thanh người luôn ủng hộ anh trong công việc thật sự có quá nhiều ý nghĩa.

Họ là bạn bè, trong nghịch cảnh của lần khởi nghiệp thất bại *****ên, anh đã nhận được sự an ủi như bạn thân của Sở Thượng Thanh.

Họ là đồng đội, đặc biệt là trong ba năm ở Phó thị, họ cùng nhau mở ra một con đường máu trong vòng vây của bầy sói, đến hôm nay, cuối cùng họ cũng coi như đã loại bỏ được Phó Tuyết Thần ra khỏi Phó thị.

Mỗi một ý nghĩa, đều độc lập với giới tính và sự hấp dẫn giới tính của họ, độc lập với tình yêu của họ.

“Cảm ơn.” Anh nói.

Sở Thượng Thanh hơi cúi đầu, trên mặt là nụ cười: “Quả là sự công nhận rất cao. Anh cũng nên cảm ơn bản thân mình những năm qua đã quyết đoán chính xác, trả lương đúng hạn, thưởng đúng mức.”

Ngụ ý là nếu không có những khoản tiền này, cô đã sớm rời đi rồi.

Phó Nam Thương ôm cô chặt hơn:

“Em tốt như vậy, nhất định có thể tìm được công việc tốt hơn, thu nhập nhiều hơn, lương đúng hạn hơn, thưởng đúng mức hơn trên thế giới này. Anh hy vọng em biết rằng, Sở Thượng Thanh, em luôn cảm thấy mình chỉ đang làm việc, nhưng… em đã cho người khác rất nhiều thứ ngoài nội dung công việc, em khiến người ta yên tâm, khiến người ta có dũng khí, khiến người ta sẵn lòng kiên trì hơn, em là sự tốt đẹp không thể đo lường bằng tiền bạc.”

“Lúc nói những lời này, anh không phải người yêu của em.”

Trước đây toàn bộ tầng cao nhất của Phó thị đều là văn phòng riêng của Phó Tuyết Thần, thư ký và trợ lý đều làm việc ở tầng dưới, mỗi lần đưa văn kiện đều phải chạy cầu thang.

Dường như nhìn thấy người khác cố gắng làm việc cho mình trong bộ dạng mệt mỏi có thể thỏa mãn một loại đam mê nào đó của Phó Tuyết Thần.

Việc *****ên Phó Nam Thương làm sau khi đến Phó thị là tu sửa lại tầng cao nhất, thêm vách kính và chỗ làm việc, để trợ lý và thư ký đều có thể làm việc ở tầng này.

Lúc sửa sang lại tầng cao nhất, Phó Nam Thương đã cùng Sở Thượng Thanh làm việc đầu đối đầu trong một phòng họp nhỏ.

Cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ của tầng cao nhất, anh chia một nửa cho Sở Thượng Thanh, từ đó trong cùng một ánh sáng, họ ngồi cạnh nhau phấn đấu đến nay.

Trong ***** yêu đương ngày càng dâng trào của họ, một bóng dáng kiên cường và chuyên nghiệp cũng có vị trí quan trọng trong lòng anh, điều này không nên thay đổi vì sự thay đổi trong mối quan hệ giữa họ.

Sở Thượng Thanh giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay Phó Nam Thương.

“Sếp, anh như vậy, em sẽ tưởng anh muốn tặng cổ phần cho em để cảm ơn em đấy.”

Lúc này, cửa văn phòng đột nhiên mở ra.

Trợ lý Vu dường như không nhìn thấy hai người đang ôm nhau, thái độ bình thường nói: “Sếp, ban tổ chức hội chợ xúc tiến đầu tư Cologne, Đức gửi mail đến, muốn xác nhận lịch trình với anh.”

Nói xong, cô ấy liền bước ra ngoài.

Nhanh gọn dứt khoát như con chim báo giờ trong chiếc đồng hồ cổ.

Hoặc như con chim sẻ ngậm hạt lúa mạch trong tuyết mà không thèm quay đầu lại.

Bay, à không, là sau khi trở về chỗ làm việc, Vu Lộ Lộ nhanh chóng ghi lại cảnh tượng vừa thấy bằng chữ viết.

Họ có cô Cố đại thần này ở đây, phút chốc cô ấy có thể chia sẻ lương thực với mọi người!

Ông chủ ngốc nghếch ôm thư ký Sở từ phía sau!

Thư ký Sở cúi đầu mỉm cười!

Ánh sáng cũng rất tuyệt!

Khoảnh khắc ấm áp của năm!

Quan trọng hơn là chỉ số cảm xúc của ông chủ ngốc nghếch trông có vẻ siêu cao đấy nhé!

Vài ngày sau, Phó Tuyết Thần được tại ngoại, tài khoản tiền từ việc bán cổ phần Phó thị của ông ta vừa rồi bị đóng băng.

Tiền muốn mua thép từ Công Nghiệp Kiến Ninh không lấy ra được, trước đó để cướp thương vị làm ăn của Sở Thượng Thanh, ông ta đã sớm đặt cọc và ký hợp đồng, bây giờ đương nhiên là vi phạm hợp đồng, mấy chục triệu tiền đặt cọc đã trả cũng đổ xuống sông xuống biển.

Ông ta lại đến tòa nhà tập đoàn Phó thị muốn gặp Phó Nam Thương, nhưng được thông báo chủ tịch đã đến Đức họp.

Đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà nhìn Phó Tuyết Thần nhỏ bé như con kiến dưới lầu qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, ánh mắt Sở Thượng Thanh trầm xuống.

“Kịch bản” đã rách nát từ lâu không còn giá trị tham khảo bao nhiêu, phần tình hình kinh tế còn dùng được vẫn đang bị cô vắt kiệt giá trị.

Vì Phó Tuyết Thần vi phạm hợp đồng, để bán nhanh lô thép đó, Công Nghiệp Kiến Ninh báo giá thấp hơn.

Lúc này Sở Thượng Thanh thong thả ra tay, định mua một vạn tấn thép cuộn từ lô thép đó với giá thấp hơn giá thị trường rất nhiều.

Lúc này, cô nghĩ đến kết cục của Phó Tuyết Thần trong “kịch bản” – “nam chính” được “nữ chính” khuyên nhủ tha thứ cho ông ta, ông ta hối cải hoàn toàn, bán cổ phần Phó thị, mang theo mẹ mình là Lâm Tiểu Yến ra nước ngoài.

Thật là hài hòa tốt đẹp.

Loại rác rưởi coi thường tính mạng người khác, bỏ tiền bạc vào túi riêng này vậy mà còn có thể mang tiền đi được sao?

Điều này làm sao mà Sở Thượng Thanh yêu tiền có thể nhẫn nhịn cho được?

Cho dù vẫn ăn mặc chỉnh tề, Phó Tuyết Thần vẫn có chút chật vật khó tả, lúc bị người ta đẩy xe lăn lên xe, ông ta quay đầu nhìn lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Không nhìn thấy gì cả.

Vì gần cuối năm, công việc quá nhiều, Sở Thượng Thanh không đi Đức cùng Phó Nam Thương, lúc tan làm từ thang máy đi ra bãi đỗ xe cô không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Quả thật có chút không quen khi không có bạn trai luôn theo sau mình.

“Sở Thượng Thanh.” Bạch Tiểu Tự gọi cô lại.

Đáng lẽ Bạch Tiểu Tự đang làm việc ở Lạc Hải lại xuất hiện ở bãi đỗ xe ngầm của Phó thị, vẻ mặt có chút lo lắng, Sở Thượng Thanh nhíu mày, cô có linh cảm không lành.

“Em gặp một chú, chú ấy nói với em, dự án của hai người ở Thanh Đảo, xảy ra chuyện rồi.

Loading...