Người ra tay thì phải giải đến đồn cảnh sát.
Người bị thương thì phải đưa đến bệnh viện.
Đối tác bị hoảng sợ thì nên hộ tống rời đi và kèm theo quà xin lỗi.
Sở Thượng Thanh sắp xếp mọi việc cần làm theo quy trình một cách trật tự rõ ràng trong đầu.
“Trợ lý Vu, cô Cố giao cho em, nhất định phải hộ tống cô ấy về nhà an toàn.”
Cô tự nhủ với lòng mình đừng nhìn Phó Nam Thương đang được người khác dìu đi ra ngoài.
“Cô Cố, xin lỗi…”
“Trên đời này có ai đời người được cứu lại đi bắt người cứu mình phải xin lỗi chứ?” Cô Cố cười nhẹ xua tay, khí chất của cô ấy tự nhiên, nụ cười như đóa thược dược mới nở, “Thư ký Sở, cô mau đi làm việc đi, để trợ lý Vu đưa tôi đi là được.”
Cô ấy vừa xua tay, vô tình chỉ vào người đàn ông vừa đi về phía cửa phụ vừa nhìn Sở Thượng Thanh với vẻ mặt mong chờ.
Sở Thượng Thanh lại nhìn về phía cửa lớn, nhân viên bảo vệ đang khống chế chặt chẽ tên cựu lập kế hoạch hiện là nghi phạm hình sự kia.
“Vậy tôi đi đồn cảnh sát.”
Trưởng bộ phận vận hành Giải Trí Lạc Hải, Trương Vận kéo cô lại: “Cô đi đồn cảnh sát làm gì? Có luật sư của chúng ta ra mặt rồi, cô đi cùng sếp đến bệnh viện đi. Tôi đã gọi điện cho Trần Chương Hàm rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh ta, thân là CEO, còn mặt mũi nào mà ở bên ngoài uống rượu với đối tác nữa?”
Cửa xe đang mở không đóng, Phó Nam Thương vịn vào kính xe nghiêng người nhìn ra ngoài.
Sở Thượng Thanh khẽ thở dài, đóng cửa xe lại, lên xe từ phía bên kia.
“Mang theo chứng minh nhân dân chưa? Lát nữa còn phải đăng ký khám bệnh.”
“Mang rồi.”
Phó Nam Thương luôn cẩn thận nhìn Sở Thượng Thanh, giọng nói rất nhẹ.
Con sói nhỏ của anh đã bị chọc giận.
Sở Thượng Thanh hơi cúi đầu, cô lấy điện thoại ra liên lạc với trợ lý Tô ở tập đoàn Phó thị, hủy bỏ lịch trình buổi chiều, rồi lại gọi điện thoại cho cố vấn pháp lý của tập đoàn, tiếp đó là bộ phận liên lạc truyền thông. Dưới lầu Giải Trí Lạc Hải người đến người đi, có xe cảnh sát đến sẽ không ai không nhìn thấy, ra tay trước dẫn dắt dư luận, ngăn chặn những suy đoán không cần thiết cũng là điều bắt buộc, chuyện ông chủ bị thương cũng phải cố gắng giấu kín, dù sao ngoài Lạc Hải, anh cũng là chủ tịch của tập đoàn Phó thị.
Khi bệnh viện đã ở ngay trước mắt, Sở Thượng Thanh khóa màn hình điện thoại.
“Sở Thượng Thanh, tôi đau quá.”
Cô quay đầu lại nhìn Phó Nam Thương.
Sắc mặt người đàn ông có chút tái nhợt, mái tóc vốn gọn gàng cũng rối bù, tùy tiện che trên chiếc kính gọng vàng.
Ánh mắt Sở Thượng Thanh dừng lại trên miếng gạc.
Cô vừa muốn an ủi anh, vừa muốn trừng phạt anh, sớm biết anh sẽ bị thương nặng như vậy, chi bằng bị cô cắn đến mức không dám gặp ai.
Cô vừa muốn cắn anh, vừa muốn hôn anh.
“Anh hoàn toàn có thể tự tay cướp lại cái máy tính đó.” Cô nói.
Người kia vóc dáng và thể lực đều kém xa Phó Nam Thương, nếu không anh ta cũng sẽ không chọn cô Cố trông có vẻ yếu đuối nhất để ra tay.
Cũng không phải dùng loại dụng cụ cần kiểm soát gì.
“Ừ nhỉ.” Đầu dựa vào ghế, đụng vào chỗ bị thương, đau đến mức anh nhăn nhó, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn Sở Thượng Thanh, vẻ mặt Phó Nam Thương vẫn mang theo ý cười, “Sao tôi lại ngốc như vậy chứ?”
Sở Thượng Thanh không nói nên lời, cơn giận tràn ngập trong ***** cô biến mất.
“Em không bị thương, còn có thể đánh ngã người ta, giỏi thật, quả nhiên là Sở Thượng Thanh.”
Phó Nam Thương được lão Hàn dìu vào phòng cấp cứu, phía sau anh, Sở Thượng Thanh buông lỏng bàn tay không biết đã nắm chặt từ lúc nào.
Thế giới logic của cô đã trở lại trật tự, không cần gắng gượng, không cần tính toán, không cần dựa vào quán tính, không cần thiết phải khóa chặt phần lớn cảm xúc.
Chỉ cần một nụ cười của Phó Nam Thương, là có thể khiến thế giới “Phó Nam Thương bị thương” này dường như vẫn như cũ.
Xương bả vai trái bị nứt nhẹ, vì không bị lệch vị trí, bác sĩ khuyên nên điều trị thận trọng, nghỉ ngơi từ bốn đến sáu tuần.
Khi Trần Chương Hàm và Tống Thấm Nhã vội vàng chạy đến nhà Phó Nam Thương, thì nhìn thấy một Phó Nam Thương trần nửa người trên, vai trái quấn băng cố định, còn có trợ lý sinh hoạt Tiểu Phương của anh.
Tống Thấm Nhã nhìn trái nhìn phải, cau mày: “Tiểu Sở Sở đâu? Cậu đã anh hùng cứu mỹ nhân rồi, sao cô ấy không ở đây với cậu?”
“Bên truyền thông vẫn phải để cô ấy xử lý, hơn nữa, tôi đâu phải là anh hùng cứu mỹ nhân? Chỉ là nhất thời nóng đầu mà chống đỡ một chút thôi.”
“Nhất thời nóng đầu chứng tỏ đó là tình yêu đích thực.” Tống Thấm Nhã quan sát Phó Nam Thương một cách kỹ lưỡng, miệng không ngừng tặc lưỡi.
“Cậu xem cậu bây giờ, cơ bụng tám múi lộ hết ra, bên trái cổ dán băng gạc, trên vai có đai cố định, bên dưới là quần tây dáng vẻ đạo mạo, còn đeo kính gọng vàng, cậu cứ để thư ký Sở nhà cậu nhìn thấy, sắc tâm nổi lên là cậu bị xử ngay, còn gì mà không thành?”
Phó Nam Thương không để ý đến cô ấy, nhìn về phía sau lưng Tống Thấm Nhã, anh nói: “Anh muốn Lạc Hải lên sàn, bất kể anh làm cách nào, anh không nên vẽ bánh với các nhà nghiên cứu và phát triển.”
Trần Chương Hàm đứng ở cửa, nghiêng đầu, nửa ngày không nói gì.
Tống Thấm Nhã quay người nhìn anh ta, cũng không nói gì.
Muốn công ty lên sàn chứng khoán mà không bịa chuyện thì có sao? Nói cho cùng, Giải Trí Lạc Hải có thể đi được đến ngày hôm nay là nhờ sự kiên trì của Phó Nam Thương. Hai năm nay, anh dồn sức vào nhà họ Phó, giao việc điều hành Lạc Hải cho Trần Chương Hàm, chẳng phải là không nghĩ đến những vất vả của Trần Chương Hàm. Trước đây, Lạc Hải mua IP rầm rộ, Phó Nam Thương cũng không công khai phản đối, kết quả là lần này xảy ra chuyện lại có liên quan đến Trần Chương Hàm.”
Nếu chuyện xui xẻo này xảy ra với chính Tống Thấm Nhã, thì Trần Chương Hàm bây giờ đã ôm hành lý cuốn gói rời đi rồi.
“Không có gì, hôm nọ đi uống rượu, tôi có nói mấy câu kiểu như nếu mà đầu tư chiều sâu cho game một chút thì cũng có thể kiếm được tiền từ người nước ngoài, ai ngờ mấy câu nói bừa trên bàn rượu của tôi mà anh ta cũng tin… Tôi cũng không ngờ thằng chó chết đó lại đốn mạt như vậy, vừa ăn cắp, vừa chơi không đẹp!” Vẻ mặt Trần Chương Hàm áy náy.
Đối với người trong nghề của họ, việc chia nhỏ cả hệ mặt trời thành từng mảnh nhỏ chỉ là chuyện nói suông. Ngay cả khi tiểu hành tinh va vào Trái Đất, họ cũng dám nói sẽ phát triển một dự án vũ trụ ảo trên đó. Lưỡi của họ có thể đặt song song 40 chiếc tàu Phục Hưng chạy trên đó, còn rộng hơn cả nhà ga Trịnh Châu.
Đến tối về nhà ngủ một giấc, tất cả đều biết tối qua đã ngửi rắm rượu thối của nhau gần nửa đêm.
Anh ta thật sự không ngờ rằng sẽ có người tin là thật, chỉ là muốn bày cách với người lên kế hoạch đó thôi.
“Sếp Phó…” Tay trái xách hải sâm, tay phải xách giỏ trái cây, Trần Chương Hàm cúi đầu ủ rũ, “Tuần sau vào thứ hai, Lạc Hải sẽ tổ chức đại hội nhân viên, tôi sẽ kiểm điểm trước mọi người, tiền thưởng năm nay tôi tự giác khấu trừ một nửa.”
Trong lòng Tống Thấm Nhã thở phào nhẹ nhõm, thái độ của Trần Chương Hàm coi như thành khẩn, Phó Tiểu Nam sẽ không mãi không buông tha.
“Xử lý Lạc Hải cụ thể như thế nào đều có quy định… Tiểu Phương, cậu về sớm đi, tôi chỉ bị gãy xương thôi, chứ không phải bị liệt.” Phó Nam Thương ngồi trên sô pha tìm một tư thế thoải mái để tựa vào.
Tiểu Phương, người đã bị ép mặc tây trang từ khi ông chủ bắt đầu diễn trò, hỏi ông chủ của mình: “Sếp, vậy sáng mai tôi có mang thức ăn đến không ạ?”
“Mang chứ.” Phó Nam Thương nhìn hệ thống các hành tinh đang vận hành trong phòng.
Tống Thấm Nhã có chút kỳ lạ: “Cậu đã bị thương rồi mà còn muốn tự mình nấu cơm?”
Phó Nam Thương không để ý đến cô ấy.
Tiểu Phương cũng không nói nhiều, thu dọn xong cây lau nhà rồi rời đi.
Thấy Phó Nam Thương không nổi giận với mình, Trần Chương Hàm càng cảm thấy áy náy hơn: “Sếp Phó, hay là cậu cứ nói xem tôi phải bồi thường cho cậu thế nào? Cậu nhiều tiền hơn tôi, hay là đợi cậu khỏi rồi tôi bao cậu một buổi tối ở hộp đêm…”
“Cậu bớt chút đức đi!” Tống Thấm Nhã muốn đá cho cái tên vô tích sự này một cái, “Phó Tiểu Nam còn chưa có tương lai với Tiểu Sở Sở kia kìa, cậu còn xúi giục chuyện này nữa là không muốn cậu ấy sống nữa hay sao?”
Tống Thấm Nhã ngồi trên sô pha đơn, lấy cho mình một chai coca: “Tôi nói này, Phó Tiểu Nam, cậu cứu người như vậy, Tiểu Sở Sở có biểu hiện gì không?”
Phó Nam Thương không nói gì.
Sở Thượng Thanh tức giận, giận anh lỗ mãng ngu ngốc, nhưng anh lại cảm thấy vui vẻ, Phó Nam Thương lỗ mãng ngu ngốc đã khiến Sở Thượng Thanh không bị thương.
Phó Nam Thương bị thương, sẽ được Sở Thượng Thanh tức giận bảo vệ.
“Tôi có một chuyện muốn nhờ chị giúp.” Phó Nam Thương chỉ vào cổ mình, “Chị chụp cho tôi một bức ảnh.”
“Cái gì?”
Nửa phút sau, đối mặt với ngực của Phó Nam Thương đã bỏ miếng gạc ra, Tống Thấm Nhã cười lăn lộn trên sàn nhà: “Cậu bị làm sao thế này? Đây là Tiểu Sở Sở cắn cậu à? Cô ấy uống say đến ngớ người hay là thèm sữa?”
“Nói ít thôi, mau chụp ảnh đi.”
Tống Thấm Nhã vẫn cười khúc khích, mãi một lúc sau mới khiến tay mình không run.
“Đây là do cậu tự lấy bút đỏ khoanh?”
Phó Nam Thương gật đầu.
“May mà cậu chỉ bị cắn thôi đấy, nếu cậu thật sự ngủ với Tiểu Sở Sở thì có phải cậu đã tự biến mình thành tiêu bản luôn rồi không?
Nói móc người ta đã đời, Tống Thấm Nhã trả lại điện thoại cho Phó Nam Thương.
“Cậu vẫn nên nghĩ cách nhanh chóng hạ gục Tiểu Sở Sở đi, nhìn cậu như vậy sắp phát điên rồi, đúng rồi, kế hoạch tổng tài bá đạo của cậu thế nào rồi?”
Một giây sau, Tống Thấm Nhã nhìn thấy trên mặt Phó Nam Thương lộ ra vẻ hài lòng: “Tiến triển thuận lợi.”
Tống Thấm Nhã: “…” Cái miệng của cô ấy sao lại lắm chuyện thế nhỉ?
Phó Nam Thương lấy điều khiển từ xa của máy chiếu ra, mở PPT mà Trần Chương Hàm đã gửi trước đó.
“Dựa trên ‘sáu điều luật’ này, tôi đã tiến hành một số thực tiễn, hiện tại có hiệu quả nhất vẫn là điều *****ên, cổ áo phải thẳng thớm, tây trang phải chỉn chu.”
Sở Thượng Thanh thích nhìn anh mặc tây trang ba mảnh, anh có thể cảm nhận được điều đó.
“Phong cách phải cao cấp, lời thoại phải ít, tôi đã tiến hành một số thăm dò cũng coi như hiệu quả.”
“Hành động phải mạnh mẽ, tư thế phải vững vàng… cũng coi như là có.”
Đột nhiên nhớ đến hình ảnh Sở Thượng Thanh cầm ghế sắt phang người, Phó Nam Thương, người bị Tống Thấm Nhã trêu chọc lâu như vậy cũng không sao, đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên.
Chỉ một chút thôi.
“…. Hiện tại xem ra khó nhất là điều thứ năm, thiết lập nhân vật phải có sự tương phản, lúc làm người quân tử thì giống lưu manh, lúc làm lưu manh thì giống người quân tử.”
Phó Nam Thương đỡ lấy vai trái của mình, vẻ mặt có chút hoang mang:
“Lúc làm người quân tử thì giống lưu manh, lúc làm lưu manh thì giống người quân tử, chẳng phải sẽ khiến Sở Thượng Thanh cảm thấy khó chịu sao? Đặc biệt là lúc làm lưu manh…”
Khi nói đến “nguyên tắc” do chính mình dốc hết tâm huyết thiết kế, Trần Chương Hàm đã ném hết những áy náy vừa rồi ra sau đầu, anh ta đứng trước màn hình, như thể đang đối mặt với các nhà đầu tư ở Phố Wall:
“Đây mới là điều then chốt trong nội dung, sếp Phó, những nội dung phía trước chỉ là hình thức tổng tài bá đạo, điều này mới là then chốt để mô hình tình yêu tổng tài bá đạo thành công, về điều này, chúng tôi đã nghiên cứu khoảng hơn bốn trăm cuốn tiểu thuyết, có thể thấy rằng, cốt lõi của tổng tài bá đạo nằm ở sự giải phóng cảm xúc, chỉ cần áp dụng hình thức cực kỳ tương phản, là có thể ngay lập tức đánh thủng hàng phòng ngự tâm lý của đối tượng.”
Trần Chương Hàm lấy điện thoại di động của mình ra, hôm nay anh ta cũng mang theo PPT mới làm trước khi đến.
“Sếp Phó, cậu xem này, kiềm chế ***** thì sẽ đè cô ấy lên tường hôn, kiêu ngạo thì đỏ mắt đè cô ấy lên tường hôn, cô ấy đi rồi thì cậu chơi bời khắp nơi rồi điên cuồng gọi tên cô ấy… Đây chính là tương phản, những nhân vật này đã chọn hình thức giải phóng cảm xúc hoàn toàn trái ngược với tính cách của mình.”
Phó Nam Thương xem rất chăm chú.
Tống Thấm Nhã ngồi bên cạnh đặt lon nước ngọt mới uống được hai ngụm sang một bên, cô ấy thật sự rất sợ, sợ mình không cẩn thận sẽ bị sặc chết.
“Vậy theo anh thì hình thức biểu hiện hành động tạo nên sự tương phản với tôi là gì?” Phó Nam Thương hỏi Trần Chương Hàm.
Trần Chương Hàm mỉm cười lịch sự: “Sếp Phó, một chàng trai tân 28 tuổi thì phải nhìn thẳng vào thuộc tính nhân vật của mình.”
“Ha ha ha ha ha!” Tống Thấm Nhã ra sức véo đùi mình cũng không ngăn được cơn cười bùng nổ.
Phó Nam Thương ngược lại không có phản ứng gì, trên thực tế, nếu không phải đã động lòng với Sở Thượng Thanh, anh không ngại cả đời không có cuộc sống sinh sản của sinh vật dựa trên carbon.
“Vậy ý của anh là tôi nên chọn hướng nghiên cứu ‘đè người ta lên tường hôn’?”
“Độ khó ban đầu có thể không cần cao như vậy.” Trần Chương Hàm lật PPT, “Sếp có thể chọn tư thế kabedon tương đối cơ bản một chút, chính là dùng cánh tay của cậu, nhờ vào tường, khống chế người ta trong một không gian nhỏ, tạo ra hiệu quả tương tác ở cự ly gần.”
Phó Nam Thương đứng dậy, nhìn bức tường trắng trong nhà.
“Thế này?” Anh giơ cánh tay lành lặn của mình lên.
“Không đúng.”
Trần Chương Hàm mở một ảnh động.
“Sếp Phó xem này, đây là ví dụ cụ thể, động tác của diễn viên nam này rất thoải mái, đồng thời biểu cảm rất có lực, chú ý ánh mắt của anh ta, anh ta từ từ, từ dưới lên trên, đồng thời khoảng cách giữa hai người không ngừng xích lại gần.”
Phó Nam Thương dường như đã hiểu.
Anh thả lỏng động tác trước bức tường trắng, ánh mắt từ từ di chuyển từ dưới lên trên.
“Biểu cảm, biểu cảm phải có lực.”
Vì mang lòng áy náy, hôm nay Trần Chương Hàm còn dụng tâm hơn bình thường, anh ta lại so ảnh động thêm mấy lần, sau đó đứng đối diện với bức tường trắng bên cạnh Phó Nam Thương.
“Sếp Phó, cậu cứ coi tôi là phiên bản thử nghiệm bị xóa dữ liệu đi, bây giờ, động tác của cậu thả lỏng, tốt, biểu cảm, biểu cảm cậu cứ tưởng tượng xem, tôi là Sở Thượng Thanh…”
Trong khoảnh khắc Phó Nam Thương không có biểu cảm gì:
“Cho dù là phiên bản thử nghiệm, khoảng cách giữa anh và Sở Thượng Thanh cũng rất lớn, Sở Thượng Thanh là LK viết, cậu cùng lắm cũng chỉ là JAVA.”
Trần Chương Hàm: …
Tống Thấm Nhã nghi ngờ hôm nay mình sẽ cười chết trên chiếc sô pha vải trị giá vài nghìn tệ này.
“Hai người các cậu có thể đừng làm loạn nữa được không, mắt tôi sắp cay hết rồi ha ha ha ha!”
Phó Nam Thương cao hơn Trần Chương Hàm.
So với Phó Nam Thương sau khi bị thương có chút hoang dã, Trần Chương Hàm lại có vẻ ngoài bệ rạc, mệt mỏi như một nhân viên văn phòng, trông béo ngậy như mỡ heo để ở nhiệt độ phòng trong ba ngày.”
Có bao nhiêu cái không hài hòa, thì có bấy nhiêu cái không hài hòa, nhưng đáng tiếc là cả hai người đều không nhận ra.
Một người dám học.
Một người dám dạy.
“Ánh mắt, từ dưới lên trên.”
Trần Chương Hàm dán người vào tường, nhìn ánh mắt của Phó Nam Thương từ từ di chuyển từ cằm của mình lên môi, rồi lên trên nữa, di chuyển đến mũi…
Bản thân anh đột nhiên cảm thấy mắt mình có chút không biết để vào đâu.
“Chờ đã.” Trần Chương Hàm do JAVA viết thành bản thử nghiệm hô dừng lại, anh ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nhanh chóng nhớ đến các vị giáo viên trong ổ cứng của mình, rất tốt, không có vấn đề gì.
Trần Chương Hàm điều chỉnh xong: “Thử nghiệm tiếp tục.”
Tống Khâm Nhã: “Ồ — ồ –”
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động.
Một tay Phó Nam Thương chống tường nhìn sang, nhìn thấy Sở Thượng Thanh đang mở khóa mật mã.