Khi Kịch Bản Ập Đến - Tam Thủy Tiểu Thảo

Chương 39



Là thủ đô của đất nước này, năng lực xử lý các sự kiện khẩn cấp của Bắc Kinh đứng đầu trên toàn thế giới, sau hai ngày tuyết rơi dày đặc, chưa đầy bốn mươi giờ sau, giao thông đường bộ toàn thành phố đã khôi phục.

Trần Chương Hàm bước vào căn hộ, trong miệng lẩm bẩm: “Tối nay tôi đã hẹn ăn cơm với bên PMorgan Chase, sếp Phó có muốn đến lộ diện một chút không?”

Ngẩng mắt nhìn lên, bàn tay anh ta đang nắm lấy cửa căn hộ siết chặt lại, suýt chút nữa lùi trở về.

“Tôi không đi nhầm chỗ chứ? Sếp Phó, đây là cậu muốn hát tuồng à?”

Một bộ tây trang liền với áo sơ mi được treo ngay ngắn ở giữa, bên cạnh đặt giày, khuy măng sét và cà vạt.

Bộ tây trang hàng hiệu trị giá mấy chục nghìn tệ đặt như vậy nhìn còn tính là bình thường, nhưng mà… Bên ngoài làm thêm một tủ trưng bày bằng kính thì quá kỳ lạ rồi phải không?

“Tạm thời thôi.” Phó Nam Thương đứng cạnh tủ trưng bày, dùng tay cẩn thận gõ nhẹ vào mép, vẻ mặt không hài lòng lắm, “Tôi đã đặt một cái chống đạn rồi, còn đang trên đường.”

Trần Chương Hàm cũng xáp lại gần: “Quần áo của cậu có tia vũ trụ nào sao? Hay là hai cái khuy măng sét kia được làm từ thiên thạch ngoài hành tinh?”

Với tài lực của Phó Nam Thương, Trần Chương Hàm cảm thấy cho dù cả bộ quần áo này được dệt từ kim cương, anh cũng sẽ không trân trọng như vậy.

Tống Thấm Nhã đi theo Trần Chương Hàm vào cũng giật mình, bộ quần áo này cô ấy thấy rất quen mắt, Phó Nam Thương bảo cô ấy tìm ba bộ tây trang, cô ấy đã chọn một vòng các thương hiệu quốc tế lớn trong nước có hàng sẵn và gửi gấp đến, bộ áo vest này làm từ vải kẻ sọc, kiểu hai hàng cúc, cô ấy còn thầm nghĩ rằng Phó Tiểu Nam mặc vào có thể đi đóng phim Anh được luôn ấy chứ.

Đây lại là sao nữa?

“Bộ quần áo này được Tiểu Sở Sở khen ngợi sao? Vậy tôi tìm cho cậu thêm mấy bộ giống y hệt để cậu thay đổi mà mặc?”

“Không cần.” Phó Nam Thương xua tay từ chối, “Luôn mặc quần áo giống nhau sẽ thiếu cảm giác mới mẻ.”

Được thôi, biết giữ gìn cảm giác mới mẻ, trong lòng Tống Thấm Nhã không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, có một loại cảm giác nhìn con cái quay trở lại con đường đúng đắn.

“Đúng vậy, cậu cứ ăn mặc thật đẹp giữ gìn cảm giác mới mẻ đi, ngày nào cũng ăn diện lộng lẫy…”

“Mua đứt thiết kế này luôn đi.”

Tống Thấm Nhã: …

Giọng điệu Phó Nam Thương rất vui vẻ: “Nhà thiết kế này có đăng ký bảo hộ luật bản quyền ở các quốc gia không? Hay là chúng ta thuê một đội luật sư…”

Thấy anh càng nói càng lệch lạc, Tống Thấm Nhã vội vàng ngắt lời: “Cậu có bản lĩnh thì thể hiện mấy cái này trước mặt Tiểu Sở Sở đi, cũng không phải cái dạng không nói lên lời nữa.”

“Nhắc đến Sở Thượng Thanh.” Phó Nam Thương quay người lại, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng lông mày và đuôi mắt đều mang theo vẻ đắc ý sâu sắc, giống như một con chó ngậm khúc xương, trên mặt nó sẽ không có nụ cười, nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được nó rất đắc ý.

“Bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi rồi.”

Chắp tay sau lưng, Phó Nam Thương hơi ngẩng đầu, tắm mình trong ánh nắng mùa đông – đúng là một con chó rất đắc ý.

“Đệt mợ!”

“Không thể nào! Sao cậu đột nhiên mạnh mẽ vậy? Cậu có dùng thuốc trước khi tỏ tình không? Hay là Sở Thượng Thanh ra tay trước ngủ với cậu?”

Phó Nam Thương nhìn hai người bạn xấu của mình mắt trợn ngược, anh không khỏi càng đắc ý hơn.

“Là Sở Thượng Thanh nói cô ấy thích tôi.”

Sở Thượng Thanh tốt đẹp như vậy, cô thích anh, chúng tôi là của nhau.

Phó Nam Thương cảm thấy nửa đời sau mỗi khi nhắc đến chuyện này anh đều sẽ đắc ý.

Anh đã được Sở Thượng Thanh ban cho quyền kiêu ngạo hơn người khác.

“Tôi biết mà, tổng tài bá đạo, thư ký Sở cô ấy thích cái này! Phụ nữ ấy mà, đều không thoát khỏi cái này, đừng nói là người phụ nữ có năng lực đến đâu, cậu ép cô ấy vào tường…”

Trần Chương Hàm vội vàng xông ra lập công đột nhiên dừng lại.

Anh ta nhớ ra, người bị ép vào tường là Phó Nam Thương.

Tống Thấm Nhã ngồi trên ghế sô pha liếc xéo anh ta: “Cậu cứ nổ đi, xem cậu nổ thế nào. Cậu thử nói là Tiểu Sở Sở ép Phó Tiểu Nam vào tường xem, ép đến mức chính cô ấy động lòng.”

“Thế cũng gần như thế! Lúc đầu tôi cũng không nói ‘sáu điều tổng tài bá đạo’ kia là cho ai mà, phương pháp tư duy ngược trên internet, thay đổi chủ thể và khách thể của phương pháp cũ, vẫn hiệu quả, điều này càng chứng minh tính linh hoạt và khả năng định hình của phương pháp này.”

“Thôi dẹp đi!” Tống Thấm Nhã cũng thật sự phục cái khả năng bịa chuyện của Trần Chương Hàm, “Hôm đó tôi đi ngang qua đây đã muốn nói rồi, Phó Tiểu Nam, có phải Tiểu Sở Sở sớm đã có ý với cậu rồi không? Trước kia tôi thật sự không nhìn ra chút nào.”

Phó Nam Thương không nói gì.

Sở Thượng Thanh nói cô luôn thích anh.

Trong giấc mơ đẹp nhất của anh cũng không có cảnh tượng này.

Vì quá tốt đẹp, anh không dám nói ra.

“Tôi tìm hai người đến đây, là có vấn đề mới.” Phó Nam Thương nhìn bộ tây trang trong tủ kính trưng bày, “Mặc dù bây giờ tôi là… bây giờ Sở Thượng Thanh…”

Hai con cẩu độc thân nhìn cái dáng vẻ của tên vừa thoát ế nói được nửa câu đột nhiên trên mặt lộ ra nụ cười không kìm được, đồng thời trong lòng “Chậc” một tiếng.

Loại người này á, vậy mà cũng có bạn gái.

Phó Nam Thương bật máy chiếu lên.

“Nếu nói trước đây tôi tìm kiếm vị trí trong phạm vi ‘khiến Sở Thượng Thanh thích mình’, thì bây giờ phạm vi của tôi đã thay đổi.”

Bút laser chỉ vào phạm vi trên hình.

“Tôi cần một vài lời khuyên.”

So với việc Sở Thượng Thanh nhanh chóng bước vào trạng thái “bạn trai bạn gái”, Phó Nam Thương có thể cảm nhận rõ ràng sự bị động của mình.

Anh và Sở Thượng Thanh giống như hai du khách đến một bảo tàng xa lạ, Sở Thượng Thanh đọc xong tất cả sách hướng dẫn tham quan trong 1 giây, biến thành hướng dẫn viên du lịch.

Phó Nam Thương không ngại việc Sở Thượng Thanh đóng vai trò bên tương đối mạnh mẽ và chủ động trong tình cảm, nhưng điều đó không có nghĩa là trạng thái này là đúng.

Sở Thượng Thanh cũng giống như anh, đều là du khách.

“Nếu tôi không thể nhanh chóng tìm đúng vị trí của mình, có nghĩa là Sở Thượng Thanh sẽ phải trả giá nhiều hơn trong mối quan hệ này. Tôi phải tìm được vị trí, sau đó cùng Sở Thượng Thanh xây dựng mối quan hệ mới của chúng tôi…”

Phó Nam Thương mặc áo sơ mi kẻ caro đã thể hiện sự nhạy bén và nhiệt huyết hiếm có của mình, làm bản báo cáo này khá chính xác.

Tống Thấm Nhã và Trần Chương Hàm cùng nhau xem, cũng giống như người lên kế hoạch vận hành và nhà đầu tư kiêm hậu cần năm đó.

Ba người trong căn hộ nhỏ khá giống với phong thái khởi nghiệp ngày xưa.

Vài phút sau, Phó Nam Thương nói xong nhu cầu cụ thể của mình.

“Hai người hiểu rồi chứ?”

“Hiểu rồi, nghĩa là cậu muốn tìm định vị, mà loại định vị này không phải là thị trường cần gì, chúng ta làm cái đó sao? Nói ra thì cũng giống như trước đây thôi, Sở Thượng Thanh thích gì, cậu liền làm cái đó. Cô ấy thích cậu có tiền, cậu liền điên cuồng ném tiền vào người cô ấy, trước đây hai người là quan hệ đồng nghiệp, cậu ném một cách kiềm chế, hiện tại quan hệ hai người đã thay đổi, cậu liền ném gấp mười lần!”

“Sở Thượng Thanh thích tiền, nhưng tôi tiêu tiền cho cô ấy, không liên quan đến quan hệ cụ thể giữa tôi và cô ấy.”

Nghe Phó Nam Thương nói vậy, Trần Chương Hàm cười một cái.

“Được, vậy tôi đổi cách nói, cô ấy thích đè cậu vào tường, cậu liền tạo cơ hội để cô ấy đè cậu vào tường, trước đây hai người vài năm mới đè nhau một lần, sau này cậu liền để cô ấy mỗi ngày đè cậu mấy lần, đây chẳng phải là định vị của cậu sao?”

Tống Thấm Nhã ở bên cạnh cười phá lên: “Lão Trần, theo cách nói của anh thì Tiểu Sở Sở cũng không nên tìm Phó Tiểu Nam làm bạn trai chứ, cô ấy tìm một người mỗi ngày đè lên tường tám trăm lần, người bằng lòng với cô ấy có thể xếp hàng từ đây đến đầu phía đông Trường An.”

“Cũng đúng, khi thích ứng với thị trường cũng phải thể hiện được tính đặc biệt của sản phẩm của chúng ta…” Trần Chương Hàm nhìn trái nhìn phải, “Sếp Phó, cậu ngoài có tiền ra thì còn gì đặc biệt?”

Phó Nam Thương đút tay vào túi quần không nói gì.

Tống Thấm Nhã cũng đánh giá anh: “Phó Tiểu Nam, cậu phải nghĩ cho kỹ Tiểu Sở Sở là thích cái gì ở cậu, cô ấy thích cậu ba năm trời chả thèm nói một câu nào? Hay là thích cậu không nói tiếng người gây thêm phiền phức cho người khác? Chẳng phải là thích cậu ngốc nghếch chỉ biết tìm hai chúng tôi cộng lại gần tám mươi tuổi còn độc thân để bày mưu tính kế sao? Ha ha ha ha! Theo tôi thấy cậu cũng chỉ có một bộ da đẹp với vóc dáng còn tạm được, với cái tính này của cậu… cô độc đến già mới đáng, Tiểu Sở Sở thích cậu tôi cảm thấy đó là khuyết điểm duy nhất của cuộc đời cô ấy. Cậu mau tìm chút video mà học, sau đó rửa sạch nằm thẳng trên giường, xong việc ôm lấy Tiểu Sở Sở để cô ấy chịu trách nhiệm mau chóng dắt cậu về nhà là xong! Cậu còn ở đây nghĩ định vị, cậu có cái định vị gì chứ?”

Phó Nam Thương: …

“Ối, bạn gái cậu gọi điện thoại kìa!”

Âm thanh kỳ quái đột nhiên vang lên trong căn hộ.

Chỉ thấy Phó Nam Thương lấy điện thoại ra, nhận cuộc gọi.

“Anh ở căn hộ, được, anh biết rồi.”

Tống Thấm Nhã tỉnh ngộ khỏi cơn sốc nhìn Trần Chương Hàm, hai người đồng thời nhe răng trợn mắt.

Cuộc điện thoại này chắc chắn là do Sở Thượng Thanh gọi đến.

Cứ nhìn biểu cảm của Phó Nam Thương là biết, ai có thể nhìn ra anh đang gọi điện thoại cho bạn gái mình chứ?

Loại người này á? Dựa vào cái gì mà có bạn gái? Còn là Sở Thượng Thanh nữa chứ!

“Cứ theo kế hoạch của em mà thực hiện đi, sắp xếp cho anh gặp người của ngân hàng vào ngày kia.”

Phó Nam Thương cầm điện thoại, nghe giọng Sở Thượng Thanh từ bên trong truyền ra, không nhanh không chậm.

“Lịch trình sắp xếp thời gian rảnh gần đây nhất của anh là sau hai giờ chiều thứ tư, vậy sắp xếp vào thứ tư đi.”

“Được, cứ sắp xếp vào thứ tư.” Phó Nam cố gắng nói thêm vài câu.

Sở Thượng Thanh là bạn gái của anh!

Anh phải nói gì với Sở Thượng Thanh mới vừa thân mật lại không mạo phạm?

“Kết quả tái khám của anh thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói không có vấn đề gì, nửa tháng nữa là sẽ không ảnh hưởng đến vận động nữa.”

Ánh mắt chuyển sang hình chiếu ba chiều hệ sao trong phòng ngủ, hai hành tinh vẫn song song trên các quỹ đạo khác nhau.

Sở Thượng Thanh trong điện thoại đang xác nhận lịch trình của anh.

Phó Nam Thương há miệng, giọng nói đột nhiên nhỏ lại một chút:

“Anh đang nhớ bạn gái của anh.”

Giọng nói đầu dây bên kia dừng lại.

Sau lưng anh, Tống Thấm Nhã trợn to mắt, sau đó làm ra vẻ mặt như thể vừa cắn phải chanh.

“Xin lỗi, trợ lý Vu, phiền em kiểm tra lại hai tập tài liệu này.”

“Trợ lý Tô, sau khi phòng hành chính gửi biểu mẫu qua, em xem trước đi.”

“Công việc còn lại mười phút nữa tôi quay lại xử lý.”

Sở Thượng Thanh cầm điện thoại di động, mặt không đổi sắc, cầm cốc nước đã uống một nửa của mình đi vào phòng trà.

“Được rồi, em đã tự cho mình mười phút nghỉ ngơi, bạn trai của em còn muốn nói gì với em?”

Giọng Phó Nam Thương rất nhẹ, mang theo sự cẩn thận mà cô có thể hiểu được: “Anh có thể đón bạn gái của anh tan làm đi ăn cơm được không?”

“Được chứ, nhưng hôm nay em tan làm sẽ muộn một chút, dù sao cũng đã dành ra mười phút để nói chuyện yêu đương rồi. Haiz, không biết ông chủ của em có cảm thấy em lấy việc riêng làm ảnh hưởng việc công hay không, hy vọng anh ấy đừng trừ tiền thưởng của em.”

Bạn gái của tôi đang nói chuyện yêu đương với tôi!

Sở Thượng Thanh đang tán tỉnh tôi!

Bạn gái tôi Sở Thượng Thanh đang tán tỉnh tôi!

Trong lòng Phó Nam Thương muôn vàn con chó phi nước đại.

“Không, không có đâu.”

“Thật sao?” Sở Thượng Thanh cụp mắt, nghịch chiếc cốc trong tay, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng.

“Thật! Em là Sở Thượng Thanh, luôn làm tốt nhất, anh chỉ sợ em quá vất vả…”

“Bạn trai em đang khen em.”

“Anh đang xót em đấy.” Trên mặt người đàn ông cũng có nụ cười, hóa ra đây là cảm giác làm bạn trai của người ta, có thể nói ra sự xót xa, mà không đường đột.

Mười phút đã đến.

Phó Nam Thương vẫn còn lưu luyến cúp điện thoại, vẫn còn cảm thấy tim mình đập thình thịch không ngừng.

Anh phải đi đón bạn gái tan làm!

Rồi cùng nhau ăn cơm!

Ồ đúng rồi, anh còn phải tiếp tục thảo luận về vấn đề định vị của mình.

“Về vấn đề định vị của tôi, hai người có ý kiến khác không?”

Hai người vừa nghe anh nói lời đường mật suốt mười phút người thì nhìn trời, người thì nhìn đất, người thì nghịch ngón tay, người thì ôm má.

“Sếp Phó, lần sau cậu tìm tôi đến, vẫn là nói chuyện đánh chuông ở Nasdaq* đi.” Trần Chương Hàm đứng dậy bỏ đi.

*Nasdaq: sàn giao dịch chứng khoán.

Tống Thấm Nhã nhanh chóng đuổi theo, đến cửa mới ném lại ba chữ: “… Ngủ sớm đi.”

Loading...