Khi Kịch Bản Ập Đến - Tam Thủy Tiểu Thảo

Chương 43



“Chiều ngày kia là thời gian hoạt động tự do, nếu không có sắp xếp đặc biệt nào khác, chúng ta ra ngoài dạo chơi có được không?” Trong xe trở về khách sạn rất yên tĩnh. Phó Nam Thương nhẹ nhàng hỏi Sở Thượng Thanh. “Hả? Được thôi, vừa hay em hẹn bạn bè, mọi người có thể cùng nhau gặp mặt.” Sở Thượng Thanh yên tĩnh dựa vào ghế sau xe, tư thái lười biếng. Gặp, gặp bạn bè? Dựa theo nhận thức cực kỳ hạn chế của Phó Nam Thương về chuyện yêu đương, anh cũng biết đây là một đề tài mới trong quá trình yêu đương. Cẩn thận nâng tay lên, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu của Sở Thượng Thanh, anh thấp giọng nói: “Em như vậy áp lực lên cột sống cổ quá lớn, dựa vào tay anh đi.” Sở Thượng Thanh vốn đang ngửa ra tựa lưng vào ghế xoay mắt nhìn anh, trực tiếp gối lên tay anh. “Phó Nam Thương.” “Ừ?” Nhiệt độ mềm mại từ má và tai của Sở Thượng Thanh truyền đến tay anh, khiến đầu óc của Phó Nam Thương lại bắt đầu quá nhiệt. “Hôm nay anh đang ghen sao?” Sở Thượng Thanh thuận miệng hỏi, vẻ mặt thoải mái lại vui vẻ. Ở buổi tiệc, Phó Nam Thương nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô giống như một con chó lớn đến đường lạ sợ bị chủ nhân bỏ rơi, hầu như cứ đi vài bước lại phải quay đầu nhìn vị trí của chủ nhân. Thật là... khiến người ta không thể không sinh ra chút vọng tưởng, vọng tưởng người đàn ông bị động tiếp nhận cô này kỳ thật cũng lo được lo mất với cô. Giống cô y như đúc. “Phải.” Phó Nam Thương nhẹ nhàng nói, anh quay đầu nhìn đỉnh đầu Sở Thượng Thanh. “Người vừa gặp mặt cũng có thể khoác tay em.” Anh cẩn thận từng li từng tí, tự cho là mình đã đổ hết một bụng giấm chua ra, một giọt cũng không còn. Đôi mắt gần như nhắm lại mở ra, Sở Thượng Thanh cầm lấy tay kia của Phó Nam Thương. Trong khoảnh khắc này, cô muốn hỏi anh, có phải anh thích cô nhiều hơn những gì cô nghĩ. Một hành tinh tên “25 tuổi vui vẻ” là thứ anh thích, nhưng lại ở cách xa vô số năm ánh sáng. Cô là một người phàm tục ngụy trang rất giỏi, chỉ muốn tất cả những thứ chắc chắn hơn để khiến bản thân tin chắc rằng người đàn ông mà cô thích rất nhiều năm này thật sự thuộc về cô, vì vậy cô giở đủ mọi trò, từ mọi chi tiết để có được chứng minh. “Người mới quen có thể khoác tay em. Nhưng chỉ có một người có thể hôn em.” Nói xong, cô cười. Ngoài cửa sổ xe là dòng sông xe cộ vô tận, trên vệ tinh treo cao xa xôi cũng có thể nhìn thấy những mảng sáng lấp lánh. Trong góc tối, người đàn ông tháo kính xuống, khởi động vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau, sau đó từ từ cúi đầu xuống. Bàn tay anh từ việc nâng đỡ đơn thuần biến thành chậm rãi *****. Đây là của anh. Đôi môi, nụ cười, đôi mắt sáng ngời, Sở Thượng Thanh độc nhất vô nhị trên đời. “Biến số đầu vào: Sở Thượng Thanh nói cô ấy nhớ tôi, dùng những hành động nhỏ để an ủi tôi, muốn tôi hôn cô ấy, khi hôn nhau chúng tôi đã có tiếp xúc sâu hơn, muốn tôi gặp bạn bè của cô ấy.” “Sau khi tính toán: Xác suất chồng chéo quỹ đạo là 41.33%, tăng 0.2%” Nhìn dữ liệu trên điện thoại, Phó Nam Thương cau mày. “Sole, tại sao xác suất tăng lên ngày càng nhỏ?” Trước đây, việc Sở Thượng Thanh chạm vào yết hầu của anh đã tăng xác suất lên 4.56%, bây giờ đã làm nhiều như vậy, lại chỉ tăng 0.2%. “Sau khi tính toán: Tính toán hành vi thời kỳ yêu đương cần đưa vào hệ số đặc biệt.” Phó Nam Thương im lặng một lát: “Làm sao anh biết chúng tôi đang trong giai đoạn yêu đương?” Anh đối diện với điện thoại có chút ngại ngùng. Hì hì hì, yêu đương. “Sau khi tính toán: Tần suất thao tác của người vận hành tăng 434%, số lượng biến đầu vào tăng 709%, hệ thống xác định là giai đoạn yêu đương.” Phó Nam Thương lại nhìn hai chữ “yêu đương” vài lần, cuối cùng cũng đành lòng đặt điện thoại xuống. Yêu đương! Hi hi hi! Lại cầm điện thoại lên, anh bắt đầu tìm kiếm “lúc yêu nhau say đắm nên làm gì với bạn gái”. Cư dân mạng luôn có rất nhiều điều để nói về chủ đề yêu đương. Phó Nam Thương nhìn các “bí kíp yêu đương say đắm” được sắp xếp chỉnh tề, không khỏi kinh ngạc. Cùng nhau xem phim mới nhất, thảo luận về nội dung phim? Bọn họ đã làm điều đó cách đây 5 năm rồi. Cùng nhau cắm trại ăn bữa tiệc lớn? Phó Nam Thương dám chắc Sở Thượng Thanh cũng có tâm lý chỉ có thể thưởng thức từ xa đối với thiên nhiên cây xanh giống như anh. Cùng nhau ghép tranh? Đối với Sở Thượng Thanh, có gì kích thích hơn việc cùng nhau hoàn thành dự án chứ? Ghép tranh thì có đáng giá bao nhiêu. Cùng nhau xem pháo hoa? Ít nhất cũng xem bảy tám lần rồi. Cùng nhau đi siêu thị? Đã đi từ hồi mới khởi nghiệp rồi. Cùng nhau đi mua quà sinh nhật? Phó Nam Thương tính toán trong lòng, từ sinh nhật 18 tuổi của Sở Thượng Thanh đến nay, hình như năm nào bọn họ cũng cùng nhau đón, năm nào cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho nhau. Cùng nhau nấu ăn... Phó Nam Thương hơi chột dạ bỏ qua điều này. Cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai? Bọn họ đã lên kế hoạch sáu bảy năm rồi, gần đây còn lên kế hoạch cho một vụ làm ăn trị giá hơn một trăm triệu. Theo tiêu chuẩn trên mạng, vậy mà anh đã yêu đương say đắm với Sở Thượng Thanh mấy năm rồi. Phó Nam Thương vô cùng thất vọng. Xem đi xem lại, anh chỉ tìm được một điều xem như hữu ích - làm những việc chưa từng làm trước đây, giữ gìn sự tươi mới. Nhưng đây chẳng phải là điều anh đang làm sao? Màn trình diễn “người thứ ba là nam giới” chẳng phải là phù hợp với điều kiện này sao? Chẳng lẽ anh còn có thể nói mình rất biết cách yêu đương? Chắc là Trần Chương Hàm và Tống Thấm Nhã nghe được sẽ cười chết mất. Bỏ qua sự trợ giúp của thông tin trên mạng, Phó Nam Thương ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng tổng thống một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy. Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Sở Thượng Thanh vẫn đang cầm điện thoại. Cô tiện tay ra mở cửa, sau đó, thư ký Sở vạn năng của chúng ta ngây người. “Có nhớ anh không?” Sở Thượng Thanh:... “Nhân lúc anh ta không có ở đây, anh đến rồi, còn mặc cả quần áo của anh ta.” Cúc áo sơ mi được cởi ra hai chiếc, mất đi vẻ thẳng thắn thường ngày, tóc cũng bị vò rối, chiếc kính gọng vàng được anh thay bằng loại không gọng. Người đàn ông luyện tập trước gương mấy chục lần hơi cúi đầu, có chút dầu mỡ vuốt tóc. Sở Thượng Thanh vẫn ngơ ngác nhìn anh, ngược lại chiếc điện thoại đang cầm trên tay đột nhiên phát ra một tiếng động lớn. “Má ơi! Sở Thượng Thanh! Các người lại chơi lớn như vậy!” Lúc này người ngây ngốc đổi thành Phó Nam Thương. “Em đang gọi video với bạn.” Sở Thượng Thanh nói, “Anh biết đấy, là Phương Trác Dã, và... và... cô Phương.” Hai tay Phó Nam Thương ôm lấy tay nắm cửa cố gắng đóng cửa lại. Anh hoảng quá! “Đừng mà, đừng để ý đến chúng tôi!” Phương Trác Dã hét lớn trong điện thoại, “Sở Thượng Thanh, đã là phụ nữ thì cậu cứ để cho người đàn ông của cậu tiếp tục đi, để chúng tôi xem tại sao anh ta lại mặc quần áo của người khác!” Sở Thượng Thanh điều chỉnh camera điện thoại: “Cô Phương, không còn sớm nữa, cô cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Khi nào về Bắc Kinh ăn Tết em sẽ đến thăm cô, cô nhất định đừng có lại chạy mất tăm nhé.” Người phụ nữ trung niên trong video tao nhã lịch sự, trên mặt nở nụ cười, vừa nhìn đã biết là người có học thức rất cao. Bà ấy chính là cô của Phương Trác Dã, người thầy đáng kính của Sở Thượng Thanh - Phương Tuyết Dao. “Được thôi, nếu em đã khuyên cô rồi, năm nay ăn Tết cô sẽ đến Bắc Kinh, vừa hay có mấy người bạn cũ cũng lâu lắm chưa gặp rồi. Đợi khi nào em nhìn thấy Thịnh La, nhớ nói với em ấy một tiếng, bảo em ấy có thời gian thì về một chuyến. Mấy năm nay luôn có thư từ nước ngoài gửi đến chỗ ở cũ của em ấy, bởi vì thân phận của em ấy hiện tại đặc biệt, cô cũng không dám tự ý xử lý, cũng không dám gửi cho em ấy, vẫn là để em ấy về tự xem thì hơn.” “Chuyện này em nhớ rồi, cô Phương yên tâm.” Nhìn Phương Tuyết Dao, biểu cảm của Sở Thượng Thanh cực kỳ ngoan ngoãn. “Còn nữa...” Phương Tuyết Dao dừng lại một chút, hình như có chút ngại ngùng, “Cái đó...” Cả người Phó Nam Thương ép sát vào mép cửa không dám nói gì, sợ bị ống kính quay lại, cũng không dám thật sự chạy trốn, chỉ hy vọng Sở Thượng Thanh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, sau đó bọn họ cùng nhau giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra. Cũng may người gọi video với Sở Thượng Thanh là cô Phương, nếu không anh chắc sẽ bị tên Phương Trác Dã kia cười nhạo cả đêm mất. “Cái đó... Tiểu Phó nói quần áo của người khác, là quần áo của ai vậy? Cậu ấy mặc nó để làm gì?” Phương Tuyết Dao - người đáng tin cậy, lịch sự, dịu dàng, tri thức, chỉ là không hiểu tại sao lại nuôi ra Sở Thượng Thanh và Phương Trác Dã - nghiêm túc hỏi. Phương Trác Dã lại một trận cười phá lên. Phó Nam Thương muốn lái tàu vũ trụ trốn khỏi ngân hà. “Là anh ấy đang dỗ em vui vẻ.” Giọng nói của Sở Thượng Thanh truyền vào tai Phó Nam Thương, “Chúng em vừa xác định quan hệ, đều đang mò mẫm định vị, cố gắng thể hiện mặt khác với con người trước đây của mình, hy vọng có thể tăng thêm sự mới mẻ cho đối phương, duy trì trạng thái hâm nóng tình cảm, có lẽ là điều mà mỗi cặp tình nhân đều sẽ làm. Tuy rằng đôi khi sẽ rất vụng về, nhưng cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Cô Phương, hiện tại em rất vui vẻ.” Trong video, Phương Tuyết Dao nhìn gương mặt của Sở Thượng Thanh, lộ ra nụ cười vui mừng từ tận đáy lòng: “Vui vẻ là tốt rồi, Sở Thượng Thanh, cô rất vui, em có thể tận hưởng niềm vui.” Cuộc gọi kết thúc. Phó Nam Thương đã quên đi sự lúng túng vừa rồi khiến anh muốn trốn khỏi ngân hà. Hạnh phúc, vui vẻ. Anh thật sự đã mang hai báu vật này đến cho Sở Thượng Thanh sao? “Sở Thượng Thanh, anh rất hạnh phúc, rất vui vẻ.” Dang tay ôm người phụ nữ đang cười nhìn mình vào lòng, Phó Nam Thương nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài mềm mại uốn xoăn: “Những điều này đều là em mang đến cho anh.” Thế giới này có Sở Thượng Thanh, thật sự quá tuyệt vời. Lần *****ên trong đời, Phó Nam Thương cảm thấy thế giới này thật đáng yêu. Đêm khuya, có tin nhắn trò chuyện ẩn danh lan truyền trong các nhóm riêng của nhân viên các công ty thuộc tập đoàn Phó thị. “Tin nóng: Thực tập sinh bây giờ thật sự quá ghê gớm! Làm giả học lực để vào công ty, trực tiếp leo lên được với chủ tịch.” Tiêu đề rất giật gân, nội dung nhìn cũng có vẻ có căn cứ, mấy tấm ảnh chụp rõ ràng khuôn mặt của hai người trong cuộc. “Khó trách vừa đến đã vào bộ phận thị trường, sau đó điều đến tổ dự án, hiện tại còn đang theo dự án Lạc Hải, thì ra là đã quyến rũ chủ tịch. Chỉ là không biết ‘thực tập sinh’ ngay cả trung học cũng chưa học xong này rốt cuộc đã lấy thân phận gì để vào Phó thị.” Những bức ảnh bên dưới lần lượt cho thấy thẻ học sinh trung học thật sự của Bạch Tiểu Tự, còn có ảnh cô ấy đi giao đồ ăn trên đường, lau bàn trong nhà hàng. “Bạn gái chủ tịch giả mạo bằng cấp, chủ tịch bị lừa rồi à.” “Chủ tịch với gia sản kếch xù như vậy, ngay cả lý lịch của bạn gái mình cũng không điều tra rõ ràng được sao? Bên cạnh anh ấy chẳng phải còn có cả cô Sở Thượng Thanh đó sao?” “Lầu trên nói rõ xem chủ tịch có bạn gái thì liên quan gì đến thư ký Sở?” “Hì hì, nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, với cái đức hạnh của chủ tịch ấy, thư ký Sở mà không có ý gì với anh ta thì chắc chắn đã đi từ lâu rồi.” “Cùng nhau ra vào, cùng nhau mua quần áo, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi bệnh viện, mới đến Phó thị ba năm đã dám làm giả bằng cấp cho bạn gái để đưa vào công ty, quá thấp kém.” “Đây là lạm dụng quyền lực tư lợi phải không?” Nhìn dư luận bị người của mình dẫn dắt, Phó Tuyết Thân đắc ý cười. Thao túng dư luận, ông ta cũng là cao thủ.

Loading...