Bà nội Khương của Phó Nam Thương, Sở Thượng Thanh đã từng gặp vài lần.
Vào lần Phó Nam Thương khởi nghiệp thất bại *****ên, định làm lại từ đầu, bà lão này từng đeo một chiếc túi nhung đen nhỏ đính ngọc trai bước vào nơi làm việc của nhóm khởi nghiệp đầy mồ hôi của họ.
“Trong thẻ này có ba trăm nghìn tệ, đừng thiếu lương của người khác, bây giờ những người còn nguyện ý giúp cháu làm việc đều là những người tốt bụng nguyện ý giúp cháu lúc cháu gặp vận xui, tuyệt đối không được để họ nguội lòng, những gì nên cho họ, đúng giờ đúng phần, tuyệt đối không được thiếu.”
Tìm một chai nước khoáng hâm nóng đưa cho bà lão, ấn tượng sâu sắc nhất của Sở Thượng Thanh ngoài câu nói này chính là bộ quần áo mà bà lão mặc lúc đó.
Chiếc sườn xám làm bằng lụa màu tím thuần, trên đó có thêu tay hình bướm, tôn lên mái tóc bạc của bà lão thêm đoan trang và quý phái.
Bà Khương không giàu có, trước khi nghỉ hưu bà là một giáo viên dạy ngữ pháp tiếng Anh ở trường đại học, ngoài thu nhập từ công việc, bà cũng chỉ có nghề tay trái là dịch tác phẩm nước ngoài.
Ly hôn bốn mươi năm, số cổ phần ít ỏi của tập đoàn Phó thị mà năm đó Phó Thành đã dốc sức chèn ép, pha loãng, phân chia cho bà cũng đã rất có giá trị, nhưng bà chưa bao giờ đụng đến.
Đến bây giờ, bà Khương vẫn sống trong căn nhà mà trường học phân cho bà trước khi bà nghỉ hưu, một khu nhà tấm cũ kỹ chỉ hơn 70 mét vuông, bà ở tầng một, bên ngoài có một sân nhỏ, thời tiết quá lạnh, không có hoa đỏ cây xanh, nhưng có mấy bát inox đựng thức ăn cho mèo và mấy cái hộp giấy lót khăn lông ngay ngắn ở bên trong, vừa nhìn là biết đã cung cấp nơi trú ẩn cho những con mèo đói rét.
Hôm nay Bắc Kinh có gió cấp bảy, bà cụ mặc một chiếc áo khoác thêu hoa màu vàng ngỗng đứng ngoài cửa mỉm cười chờ bọn họ.
Sở Thượng Thanh nhìn thấy từ xa, vội vàng bước nhanh hơn, nhưng bị Phó Nam Thương cản lại một chút.
“Em đi nhanh quá bà ấy lại lo em bị vấp ngã mất, chỉ vài giây thôi, đừng vội.”
Bà lão tai thính mắt tinh, nghe rõ mồn một, đợi Phó Nam Thương bước đến gần, bà giơ tay búng nhẹ vào trán Phó Nam Thương.
“Khó khăn lắm mới được người ta yêu thích, sao ăn nói làm việc vẫn cứ hấp tấp thế hả?”
Người đàn ông cao lớn hơi cúi đầu, trên mặt nở một nụ cười.
“Bà Khương.”
Nghe thấy Sở Thượng Thanh gọi mình, bà lão lập tức cười rạng rỡ, nhìn kỹ thì có chút giống lúc Phó Nam Thương cười ngốc nghếch.
“Thượng Thanh à, Tiểu Nam nhà bà có tính một đường thẳng, lúc nào cũng khờ khạo, may mà mắt nhìn cũng được, yêu thích con.”
Một câu nói này, liền khiến hai người trẻ tuổi đều yên lòng.
Là người thân huyết thống duy nhất mà Phó Nam Thương gần gũi, Khương Trác Khê công nhận Sở Thượng Thanh.
Bà lão không sống một mình, có một dì bảo mẫu cao lớn vạm vỡ chăm sóc bà, vừa nhìn thấy Sở Thượng Thanh liền cười:
“Tiến sĩ Tiểu Sở, sớm nghe nói hai đứa cháu sẽ đến, sáng sớm bà lão đã cùng dì đi chợ rồi, còn đặc biệt nấu một con cá nữa đấy.”
Nhìn thấy bà ấy, Sở Thượng Thanh nhớ ra, trước đây Phó Nam Thương muốn cải thiện môi trường sống cho bà lão, nhưng bà lão không muốn rời khỏi căn nhà cũ, hai bà cháu mỗi người lùi một bước, Phó Nam Thương cho bà lão sửa sang lại nhà cửa, nhà quá cũ, gần như là xây dựng lại khả năng giữ ấm, cách nhiệt và chống thấm, Phó Nam Thương lại sắp xếp một người bảo mẫu.
Dì này là người Đông Bắc, trước đây từng làm việc cùng Sở Thượng Thanh trong một quán cơm nhỏ, nấu món ăn gia đình rất ngon, người cũng nhanh nhẹn, chỉ là nhà từng bị hỏa hoạn nên trên mặt có vết sẹo, công việc ở quán cơm nhỏ cũng không thuận lợi.
Nghe nói cần tìm người bảo mẫu, Sở Thượng Thanh liền nhớ đến bà ấy.
Không ngờ bà ấy lại rất hợp duyên với bà Khương, đã làm việc được bảy tám năm rồi.
“Tiến sĩ Tiểu Sở” là cách gọi mà một số người ở quán cơm trước đây dùng để gọi cô, một sinh viên ưu tú tốt nghiệp Đại học P, trong mắt họ chắc chắn sẽ học lên tiến sĩ.
“Dì Tống, lâu rồi không gặp.”
“Tốt, tốt, tốt!” Dì Tống cũng cười rất hiền từ, vết sẹo dữ tợn trên trán cũng trở nên dịu dàng.
Căn phòng nhỏ được bài trí ấm áp và đơn giản, phần lớn không gian dành cho các loại vải được bọc trong túi chống bụi trong suốt.
Đây đều là những bộ sưu tập quý giá của Khương Trác Khê trong nhiều năm qua, bà thích các loại vải khác nhau, gấm dệt hoa Tô Châu, gấm vân Nam Kinh, lụa hương vân Quảng Châu… đều là những thứ bà yêu thích, ngoài vải vóc, bà còn thích tự tay may quần áo, không chỉ thích may sườn xám, thậm chí còn thích may váy chữ A, áo khoác ngắn, chiếc áo bông trên người bà hiện tại cũng do bà tự may, một chiếc áo khoác dài rất rộng rãi, trên cổ áo có một chuỗi hình thêu tùng bách màu xám xanh.
Bà lão cởi áo khoác rồi kéo Sở Thượng Thanh khoe những bộ sưu tập quý giá gần đây của mình.
“Lần trước sinh nhật bà, cháu chọn tấm gấm Vân Nam, bà đã may thành áo rồi, cháu có muốn xem không? Nếu cháu thích, bà sẽ may cho cháu một chiếc, cháu xem chiếc áo trên người dì Tống là do bà may đấy.”
Dì Tống đặc biệt phối hợp khoe với Sở Thượng Thanh chiếc áo khoác lụa nhỏ của mình, rồi đi bưng thức ăn.
“Đẹp ạ.” Sở Thượng Thanh nói.
Chất liệu vải màu xám bạc rất gọn gàng, rất phù hợp với khí chất của dì Tống.
Cô khen ngợi một cách chân thành.
Khương Trác Khê càng vui hơn.
Dì Tống bưng món rau trộn do mình tự làm ra, thấy hai người họ nói nói cười cười, cũng cười theo.
Phó Nam Thương không chen vào được câu chuyện, ngơ ngác ngồi ôm cuộn gấm Hán phục phục chế mà bà nội đã nhét cho anh không biết từ lúc nào.
Hình như Sở Thượng Thanh nói là… đưa cô về gặp bà nội.
Tại sao đến nhà bà nội rồi, hình như chỉ có anh là không phải người thân?
“Tiểu Nam, cháu nói dạ dày Tiểu Sở không tốt, dì có cần hầm thịt nhừ hơn không?”
Tên chuyên ngành đột nhiên xuất hiện, Phó Nam Thương vội vàng ngẩng đầu nói: “Hay là cháu vào bếp xem sao.”
“Vậy thì tốt quá.” Dì Tống đưa tạp dề tới, “Bà cụ lớn tuổi rồi, luôn chê món dì nấu nhạt, cháu vào xem dì nấu, mặn nhạt dì cũng có chừng mực.”
Sở Thượng Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Nam Thương bước nhanh vào bếp.
“Nó từ nhỏ đã vậy, hễ gặp chuyện vui là mừng rỡ không giấu nổi, vậy mà còn tưởng mình điềm nhiên lắm cơ.”
Là bà Khương cũng đang nhìn cháu trai mình.
Sở Thượng Thanh lại hạ mắt xuống.
“Cho nên là, lúc đầu bà đến chỗ các cháu, đã biết là nó thích cháu rồi. Cháu đưa cho nó một tập tài liệu mà nó cũng vui mừng.”
Đây là những lời mà Khương Trác Khê nghĩ đi nghĩ lại, chính mình nên nói với cô gái trẻ trước mắt.
Sở Thượng Thanh nhìn bà, cười nói: “Cháu cũng thích anh ấy, rất thích.”
Khương Trác Khê cười: “Thích nhau là tốt rồi, đời người khó có được người tình, người ta luôn đóng gói sự ích kỷ và yếu đuối của bản thân thành tình yêu, nhưng tình yêu chân chính vẫn quý giá, gặp được thì luôn tốt, giống như trúng xổ số, người từng trúng xổ số thì cuộc đời bao giờ cũng phong phú hơn người khác.”
Nhắc đến tình ái, sự lạnh lùng tế nhị của bà dường như không phù hợp với hình tượng trước giờ của bà, nhưng liên tưởng đến trải nghiệm cuộc đời bà, lại khiến người ta cảm thấy bà như vậy cũng không có gì đáng trách.
Một người phụ nữ bị hôn nhân giày vò rồi mất con, quan niệm tình cảm của bà được xây dựng lại trên đống đổ nát bị hủy hoại, ai có thể yêu cầu trên đống đổ nát hoa thơm cỏ lạ ngát hương được?
Bàn tay người già nhẹ nhàng vỗ lên tay Sở Thượng Thanh, giống như giao phó rất trịnh trọng, nhưng không phải giao phó cháu trai mình, mà là một loại quan niệm: “Yêu nhau cho tốt, yêu bản thân và người này, đừng yêu tình yêu.”
Sở Thượng Thanh nghe hiểu.
“Cảm ơn bà.” Cô nói với bà lão.
Liếc nhìn cánh cửa bếp, Sở Thượng Thanh cười, khi nhìn lại Khương Trác Khê, cô giơ tay vuốt lại mái tóc dài trước trán:
“Thật ra cháu đến, cũng là muốn trình bày với bà về gia cảnh của cháu, cháu có ý định kết hôn với Phó Nam Thương, vì cháu hiểu rất rõ về anh ấy và gia đình anh ấy, cho nên cháu muốn nói rõ tình hình với bà, làm cho thông tin của cả hai bên đều minh bạch, đây là cơ sở của sự tin tưởng lẫn nhau.”
“Tốt.” Tư thế ngồi vốn đã rất đoan chính của bà lão lại càng thêm chỉnh tề, “Cháu nói đi, bà nghe đây.”
“Cháu xem như là nửa đứa trẻ mồ côi, lúc hai tuổi bố cháu vì chiếm đoạt tài sản trong lúc công ty than đá cải tổ, mang theo năm triệu bỏ trốn, để lại cháu và mẹ cháu, mẹ cháu luôn nuôi dưỡng cháu, cho đến năm cháu mười tuổi, mẹ cháu bị bệnh qua đời. Cháu rất may mắn, gặp được một người cô giáo tên là Phương Tuyết Dao, cô ấy luôn chăm sóc cháu, năm cháu mười hai tuổi bố cháu trở về, ông ấy bị tai nạn xe ở nơi khác, gãy một chân, lúc trở về thì tay trắng. Năm cháu mười tám tuổi, vì tội lừa đảo và tống tiền mười hai triệu, ông ấy lại vào tù lần nữa, bị tuyên án mười hai năm.”
Trên mặt Sở Thượng Thanh luôn nở nụ cười: “Đây đều là thông tin cá nhân của cháu mà bà có thể tra được.”
Bà lão nắm lấy tay Sở Thượng Thanh: “Những chuyện này, nói thật, và đại khái đều biết cả rồi, Thượng Thanh à, Tiểu Nam mỗi lần nhắc đến cháu, đều đặc biệt tự hào, cháu vùng vẫy trưởng thành, trở thành một người rất tốt, cháu nên vui mừng, những người yêu quý cháu cũng sẽ vui mừng cho cháu.”
Phó Nam Thương bưng một đĩa tôm nhồi bí ngòi ra, liền nhìn thấy bà nội mình nắm tay Sở Thượng Thanh, Sở Thượng Thanh vẫn còn đang cười.
Sắc mặt anh khó chịu đặt đĩa thức ăn xuống.
“Bà ơi, bà nên để bạn gái cháu đi rửa tay ăn cơm đi.”
Bà Khương giả vờ giận dữ:
“Tiểu Nam, có phải cháu làm vỡ lọ giấm trong bếp rồi không?”
Phó Nam Thương cúi đầu trở lại nhà bếp.
Dưới máy hút mùi của nhà bếp, dì Tống nhìn dáng vẻ của anh liền bật cười:
“Sắp ăn cơm rồi, hay là Tiểu Nam cháu ra ngồi trước đi?”
“Không cần.”
Phó Nam Thương nói: “Bà nội có chuyện muốn nói với Sở Thượng Thanh.”
Trong phòng khách, bà lão lại nhặt lên một tấm lụa La, nền đen thêu hạc trắng.
“Người hiện đại luôn cảm thấy người xưa chúng ta thích màu đỏ chói màu xanh lòe loẹt, thật ra người xưa cái gì mà chưa từng thấy qua chứ? Nào là phối màu tương phản, nào là macaron, morandi, đều là người xưa chơi chán rồi, bà từng thấy một bộ áo cưới trên đỏ dưới đen, váy là nền đen hạc trắng, đẹp vô cùng, nếu cháu không chê, bây giờ bà sẽ bắt tay làm, đợi khi cháu kết hôn thì tặng cho cháu làm quà, có được không?”
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của bà lão, lòng Sở Thượng Thanh có chút nặng nề.
Cô không hy vọng quá khứ của mình sẽ làm tăng thêm sự bất định giữa mình và Phó Nam Thương.
Cho nên so với việc che giấu và khách sáo tránh né, cô càng hy vọng có thể thông qua giao tiếp để có được sự tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn.
Người lớn tuổi trước mặt quá dịu dàng, khiến cô có chút không biết chống đỡ thế nào, thậm chí sẽ sợ bà vì mình mà buồn lòng.
“Bà Khương, cháu còn một điều muốn nói.”
“Sở Thượng Thanh.” Bà lão nhẹ nhàng vỗ vai cô, “Người già như bà, cái gì mà chưa từng thấy?”
Trong lời nói này có ý khác.
Sở Thượng Thanh nghe ra.
Cô ngẩng đầu.
Vẫn chỉ có thể nhìn thấy nụ cười của bà lão.
“Có can đảm đối mặt với mọi khổ nạn trong cuộc sống, nên được tôn trọng, chứ không phải bị chất vấn.”
Khương Trác Khê ướm tấm lụa là hạc trắng nền đen lên đùi Sở Thượng Thanh.
“Hạc trắng vỗ cánh bay lên trời xanh, ý nghĩa này cũng tốt.”
Sở Thượng Thanh chắc chắn rồi, Khương Trác Khê đã biết.
Có lẽ, Phó Nam Thương ngoan ngoãn trong bếp mà không ló đầu ra ngoài cũng đã biết.
Họ đều biết, Sở Thượng Thanh mười tám tuổi đã tự mình tố cáo bố mình, đưa ông ta vào tù.
Họ cũng biết hôm nay cô đến là muốn họ yên tâm.
Nhưng cuối cùng, chính họ là người để cô buông bỏ, để cô yên tâm.
“Cảm ơn.” Có chút hiếm thấy sự lúng túng, Sở Thượng Thanh cẩn thận nắm lấy tấm vải mềm mại, “Cháu rất thích, hạc trắng.”
Cô cũng rất thích ngày *****ên của năm mới này.
Niềm vui nhẹ nhàng trong lòng cô, giống như rất nhiều bọt bong bóng.
Tâm trạng tốt của cô kéo dài đến tận khi về nhà.
Trước cửa nhà bày một chiếc hộp lớn.
Phó Nam Thương vỗ vỗ: “Anh bảo Tống Thấm Nhã mua mấy món đồ chơi, chúng ta có thể cùng nhau chơi ở nhà trong kỳ nghỉ.”
Sở Thượng Thanh vất vả từ nhỏ đương nhiên cũng chưa từng chơi đồ chơi trẻ con, đây là món quà năm mới mà Phó Nam Thương nghĩ ra.
“Có vài món khá phức tạp, chơi sẽ mất nhiều thời gian, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu.”
Một bức tranh ghép hình hai nghìn mảnh có thể ghép rất lâu đấy.
Phó Nam Thương, người nghĩ rằng mình sẽ thấy trò chơi ghép hình hoặc Lego, không hề phòng bị đã mở hộp quà.
Anh sững sờ.
Sở Thượng Thanh đứng bên cạnh nhướn mày, nhìn bạn trai mình, cô cúi xuống, nhặt một chiếc đuôi thỏ lông xù trong hộp lên.
“Anh nghĩ cái này đủ để chúng ta chơi trong bao lâu?”
Người đàn ông không biết gì cả.
Anh chỉ muốn chui vào trong hộp.