Dương Thiên chậm rãi đi trên bờ cát, thỉnh thoảng lại lật tung vài tảng đã, hi vọng có thể tìm được thứ gì đó có giá trị.
Nhưng ngoại trừ đôi lúc phát hiện được mấy con cua thì chẳng còn đồ gì khác.
Dương Thiên cũng biết mình làm thế này chỉ là đang mơ tưởng, nếu như có thể phát tài bằng cách này thì tất cả mọi người đã chạy tới đây tìm bảo vật rồi.
Sau khi mò mẫm trên bờ biển hơn hai giờ mà không có kết quả, Dương Thiên chỉ có thể dựa vào một tảng đá để nghỉ ngơi.
Nhìn sóng biển mênh mông vỗ trên bờ cát, trái tim nặng trĩu của Dương Thiên cũng dần dần trở nên trống trải.
“A...”
Dương Thiên đang chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay trái đau nhói.
Hắn lập tức nhìn vào tay, thì ra tay hắn không cẩn thận đã đè lên một viên đá sắc nhọn, viên đá này đâm vào tay hắn.
Dương Thiên cười khổ, lắc đầu một cái rồi cố gắng đứng dậy, nhưng cả người đột nhiên cảm thấy vô cùng choáng váng.
Hắn không đứng vững được, cả người ngã xuống đất, tay trái lại truyền đến cảm giác đau đớn, lại vị viên đá sắc nhọn kia đâm vào rồi.
“Mẹ kiếp!” Dương Thiên không nhịn được thấp giọng mắng một câu, cầm lấy viên đá kia ném nó xuống biển.
“Hả? Không đúng?” Dương Thiên đột nhiên cảm thấy hai mắt mình rất ngứa, trong lòng có cảm giác như viên đá sắc nhọn kia đang gọi mình.
Dường như nếu hắn ném nó đi thì chắc chắn sẽ hối hận.
“Bùm!”
Thân hình mập mạp của Dương Thiên lập tức nhảy vào trong nước biển, hắn luôn tin tưởng vào trực giác của mình.
Giống như trong lúc làm bài thi, thỉnh thoảng hắn không biết câu hỏi trắc nghiệm nào thì sẽ chọn bằng trực giác, xác suất chọn đúng lúc nào cũng vượt qua hơn một nửa.
Nước biển chỗ này không sâu cho lắm, Dương Thiên ngâm mình trong nước một lúc, cuối cùng cũng mò lại được viên đá nhỏ kia.
“Hì hì.” Dương Thiên cười ngây ngô, cất viên đá vào túi, sau đó chậm rì rì quay về nhà.
Bây giờ là mùa hè, trời nắng chói chang, chờ Dương Thiên đi bộ về đến nhà thì quần áo cũng đã khô.
Nhưng mà hắn ngâm mình trong nước biển khá lâu, cả người vô cùng khó chịu, thế nên về nhà đã lập tức đi tắm.
“Mẹ, San San đâu?” Dương Thiên tắm xong, ra ngoài lại không thấy em gái mình đâu thì hỏi Thẩm Tân Lan.
Dương Thiên rất yêu quý cô em gái này của mình, nhưng San San tuổi còn nhỏ lại không hiểu chuyện, luôn ghét bỏ người anh trai béo ú này.
Cô bé lúc này cũng ghét hắn vì hắn khiến cô bé bị bạn bè cười nhạo, thế nên bình thường không hề gọi Dương Thiên là anh.
“Con bé đến nhà Tiểu Giai chơi rồi.” Thẩm Tân Lan cười.
“Vâng, vậy con đi đọc sách.” Dương Thiên mỉm cười gật đầu, nói với mẹ.
Sau khi trở lại phòng, hắn lập tức lôi viên đá nhỏ kia ra.
Viên đá này có hình chóp nón, dài khoảng chừng bốn centimet, cao ba centimet, nhìn từ bên ngoài cũng chẳng khác gì những viên đá bình thường.
Dương Thiên quan sát nửa ngày, cuối cùng lấy con dao nhỏ trong cặp ra, chậm rãi cắt lên viên đá.
Không biết là do viên đá này quá cứng hay là do dao quá cùn mà hắn cắt nửa ngày cũng chỉ lưu lại được một dấu vết nhàn nhạt.
Dương Thiên lại lấy một chiếc búa ra, đập thử.
Viên đá này chỉ cứng hơn đá bình thường một chút, bị đập thì không ngừng vỡ ra thành những mảnh nhỏ.
Hai mắt Dương Thiên sáng bừng lên, hắn dường như nhìn ra được viên đá nhỏ này đang bao bọc lấy một thứ, hắn nhanh chóng cầm đi rửa sạch.
Cuối cùng, thứ xuất hiện trước mặt Dương Thiên là một hạt châu nhỏ có đường kính khoảng chừng hai centimet, bên trên là hai màu xanh và đỏ trộn vào nhau, giống như viên bi mà bọn trẻ con thường chơi, chẳng qua là nhìn xấu hơn một chút.
Đây là cái gì thế? Dương Thiên cúi đầu nhìn nửa ngày mà cũng không có đầu mối.
Nghiên cứu suốt nửa ngày mà không biết hạt châu hai màu xanh đỏ này là gì, Dương Thiên đăm chiêu suy nghĩ, trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy hạt châu này có gì đó rất thần kỳ.
Trong lòng Dương Thiên cũng khao khát có kỳ tích xuất hiện!
Đúng rồi, lúc trước viên đá này hấp thụ máu của hắn nên mới khiến hắn cảm nhận được một lực hấp dẫn.
Thử một lần xem sao?
Dương Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nhịn đau xé rách vết thương ở tay trái, máu lập tức nhỏ lên hạt châu có đường kính hai centimet kia.
Kỳ tích thực sự đã xuất hiện!
Trước ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Dương Thiên, hạt châu hai màu xanh đỏ kia bắt đầu tỏa ra những tia sáng yếu ớt.
Hạt châu này hấp thu hết máu của Dương Thiên, sau đó bắt đầu phập phồng dao động!
Trong lòng Dương Thiên vô cùng kích động.
Từ trước đến năng, năng lực thừa nhận tâm lý của hắn vẫn rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại chứng kiến một hiện tượng không tưởng tượng nổi thế này, hắn cảm thấy kích động nhiều hơn là hoảng sợ.
Dưới ánh mắt quan sát chăm chú của Dương Thiên, hạt châu hai màu xanh đỏ này đột nhiên hóa thành một luồng sáng trắng, chui vào giữa lông mày của Dương Thiên.
Dương Thiên giật mình, vội vàng chạy đến trước gương quan sát trán mình.
Không có bất cứ dấu vết gì cả, hạt châu kia cứ thế chui vào trong đầu hắn.
Dương Thiên thu lại sự hưng phấn và kích động, nhắm mắt lại, cố gắng giao tiếp với hạt châu ở giữa hai hàng lông mày.
Tâm trạng của hắn cũng dần dần bình tĩnh trở lại, ý thức của Dương Thiên chậm rãi di chuyển, đi tới tận sâu trong đầu óc.
Mình hiểu rồi! Dương Thiên thầm nghĩ, hắn giống như tiến vào trong một không gian vô cùng thần bí, ánh sáng từ hạt châu lập lòe, hắn cố gắng dung hòa ý thức của mình vào ánh sáng này.
“Gào!!!”
Một tiếng rống đinh tai nhức óc truyền đến, âm thanh kia tràn đầy vẻ uy nghiêm, mênh mông hùng hậu.
Dương Thiên cảm nhận được bản thân mình nhỏ bé vô cùng, ý thức lập tức hoảng sợ rời đi.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, cả người hắn đã ướt sũng mồ hôi.
Đó là âm thanh của quái vật sao?.
Cường Giả Đô Thị
Chương 4
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...