Chu Dật Phong hoảng hốt nói: “Người đang cung kính nói chuyện với Dương Thiên chính là Lưu Nham Thanh, là một đại gia trong lĩnh vực kinh doanh địa ốc, tài sản lên tới hơn một tỷ, thậm chí đến cả cha anh còn thua kém ông ta một chút.
Em xem, Lưu Nham Thanh cung kính với Dương Thiên thế kia, chứng tỏ Dương Thiên có địa vị rất lớn.
Lúc trước anh nói cậu ta như vậy, nói không chừng cậu ta đã ôm hận trong lòng.
Nếu cậu ta tìm ai đến đối phó với anh thì anh xong đời rồi!”
Chu Dật Phong khẩn cầu nhìn Tần Ngữ Huyên.
Tần Ngữ Huyên lập tức im lặng.
Mặc dù cô không biết Lưu Nham Thanh mà Chu Dật Phong đang nói đến là ai, cũng nhìn ra được sự khép nép của Lưu Nham Thanh dành cho Dương Thiên, nhưng trong lòng cô lại hoàn toàn thất vọng về Chu Dật Phong.
Một kẻ nhát gan sợ phiền phức! Một chuyện đơn giản như vậy mà cũng muốn đẩy cô ra chống lưng, không quan tâm cô có đồng ý hay không.
Người như thế này, về sau nói không chừng gặp phải vấn đề gì cũng có thể không chút do dự mà bán cô đi!
Tần Ngữ Huyên được gọi là nữ thần học bá, cô đọc nhiều sách, có cả sách tâm lý.
Thông qua chuyện này, cô đã hiểu được rõ ràng bản chất con người Chu Dật Phong, âm thầm hạ quyết tâm sẽ tìm cơ hội nói chia tay cậu ta.
Cô nhìn Dương Thiên cách đó không xa, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Dương Thiên thay đổi rất nhiều.
Mấy tháng trước vẫn còn là một thanh niên mập mạp, nhát gan và yếu đuối, đi vài bước đã phải dừng lại thỏ hổn hển.
Cho dù bị người khác trêu chọc cũng chỉ dám vâng vâng dạ dạ, không dám phản kháng.
Hắn thích cô ba năm, nhưng lại không dám tỏ tình, cuối cùng vì bị Trương Tiến trêu chọc mà chuyện này mới được công khai trước lớp.
Nhưng cho dù như vậy, Dương Thiên vẫn không hề phản kháng, yếu đuối vô dụng.
Nhưng không ngờ chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, người thanh niên mập mạp nhát gan đó đã biến mất.
Thay vào đó là một thanh niên cường tráng, gương mặt thanh tú.
Dương Thiên với nụ cười ấm áp như gió xuân, dáng đứng thẳng tắp.
Lúc trước Dương Thiên chỉ cần tung một chân đã có thể đá một người trưởng thành văng xa vài mét, bây giờ lại có nhiều tiền như vậy.
Hắn còn có thể tự tin trò chuyện với một vị chủ tịch có khối tài sản lên tới một tỷ.
Dương Thiên lúc này gần như đã bỏ xa Chu Dật Phong mấy con phố!
Đúng rồi, trước kia nhà hàng của gia đình Trương Tiến không phải đột nhiên bị đóng cửa sao? Có khi nào chuyện đó là do Dương Thiên không?
Trong đầu Tần Ngữ Huyên đột nhiên nảy ra một ý tưởng như vậy!
Không thể không nói, trực giác của phụ nữ đúng là vô cùng chính xác! Nhất là sau khi có kết quả thi đại học, Dương Thiên và Trương Tiến nảy ra mâu thuẫn, lúc đấy cô còn khuyên Dương Thiên đừng gây sự với Trương Tiến nữa.
Không ngờ kết quả cuối cùng lại là gia đình Trương Tiến bị phá sản!
Nếu như thực sự là Dương Thiên, vậy thì hắn cũng quá khủng bố rồi!
Tần Ngữ Huyên đột nhiên nhớ tới câu nói mà Dương Thiên đã nói với cô ngày trước.
Đó là sau khi Dương Thiên bị Trương Tiến trêu chọc, công bố thư tình trước lớp, sau đó hai người gặp lại trong trường thi.
Khi đó Dương Thiên dường như đã không còn bộ dáng vâng vâng dạ dạ lúc trước nữa rồi, hắn nghiêm túc nói với cô: Tớ chỉ tỏ tình một lần thôi, cậu phải nắm chắc đấy, sau lần này là không còn cơ hội đồng ý nữa đâu!
Lúc đó cô đã trả lời thế nào? Cô vô cùng tự tin mà từ chối Dương Thiên.
Khi đó, cô là hoa khôi của trường, gia thế ưu việt, xinh đẹp xuất chúng, vô số người theo đuổi.
Còn Dương Thiên chỉ là một nhân vật mờ nhạt, lúc nào cũng bị mọi người trêu chọc.
Trong lòng cô, Dương Thiên là một người có cũng được mà không có cũng không sao.
Cô làm sao có thể quan tâ m đến một người như vậy được?
Đến cả khi gặp lại Dương Thiên ở đại học An, Dương Thiên trong lòng cô vẫn luôn là như thế: Một nhân vật mờ nhạt có cũng được mà không có cũng không sao!
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Dương Thiên tươi cười nói chuyện với chủ tịch có gia sản 1 tỷ, chủ tịch này khép nép cung kính với hắn; rồi lại nhìn sang người bạn trai Chu Dật Phong luôn giả vờ hoàn mỹ, trong lòng Tần Ngữ Huyên nổi lên một tia hối hận.
Nếu như lúc trước không từ chối một cách thẳng thừng như vậy thì tốt rồi! Tần Ngữ Huyên nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên giật mình.
Từ bao giờ cô lại trở thành người như vậy chứ?
...!
Dương Thiên nhìn vẻ mặt cung kính của Lưu Nham Thanh, suy nghĩ một chút, quyết định không từ chối ý tốt của ông ta.
Hắn cảm thấy cho dù là năm mươi triệu thì Lưu Nham Thanh vẫn lãi!
Hạ Tiểu Vũ đứng bên cạnh hắn mặt mày ủ rũ, hoa hồng đang từ một triệu biến thành năm trăm nghìn, ai mà không ủ rũ cho được chứ.
Dương Thiên nhìn thấy thế thì nói tiếp: “Ông chủ Lưu, vậy còn chuyện trích phần trăm hoa hồng cho nhân viên thì sao?” Dương Thiên nhìn Hạ Tiểu Vũ, rồi lại nhìn Lưu Nham Thanh.
Lưu Nham Thanh là người khôn khéo, lập tức hiểu được ý của Dương Thiên, cười nói: “Hoa hồng của Hạ Tiểu Vũ vẫn tính theo giá cũ!”
Hạ Tiểu Vũ lập tức vui vẻ.
Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy anh Dương đã giúp cô quá nhiều, vội vàng cười nói: “Cảm ơn anh Dương!”
Nói xong thì lại sợ hãi nhìn chủ tịch Lưu Nham Thanh của mình một cái: “Cảm ơn chủ tịch!”
Dương Thiên nhanh chóng thanh toán năm mươi triệu, Hạ Tiểu Vũ cũng nhanh chóng chuẩn bị xong giấy tờ.
Chỉ cần Dương Thiên ký tên là căn biệt thự số ba sẽ thuộc quyền sở hữu của hắn!.
Cường Giả Đô Thị
Chương 109
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...