Chương 81
Editor: Qing Yun
Trong lễ đường, hội nghị vẫn tiếp tục kéo dài.
Ánh sáng trên màn hình bỗng tối lại, hiện ra góc quay từ một toà nhà cao tầng. Trong khung hình, một nữ thánh đồ đang chạy trốn trên con phố vắng, hành động hoảng loạn. Nhìn động tác, có thể thấy cấp độ của cô ta không hề thấp, nhưng cô ta hoàn toàn không định hướng, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn xung quanh đầy cảnh giác.
Từ một góc phố phía sau, trào ra mấy dòng chất lỏng màu đen, uốn lượn như rắn độc, đuổi theo rồi quấn lấy tay chân cô ta. Chúng leo dần lên người cô ta, mặc kệ cô ta giãy giụa điên cuồng, rồi chui vào miệng cô ta trong ánh mắt đầy kinh hoàng.
Sau khi nuốt phải thứ chất lỏng đen kia, cô gái lập tức ôm cổ, ngã xuống đất, lăn lộn dữ dội. Nhưng chẳng bao lâu, người cô ta bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nửa ma hoá. Một người đàn ông bước ra từ góc khuất, bước chân chậm rãi, trầm ổn. Dòng chất lỏng đen bủa vây quanh người phụ nữ kia từ từ rút về, tụ lại trong tay anh ta.
Người đàn ông hứng thú nhìn cô gái đang nằm sõng soài dưới đất, nước mắt nước mũi tèm lem. Đột nhiên, anh ta quay đầu, mắt nheo lại, nhìn thẳng về phía ống kính.
Cố Chính Thanh ấn nút tạm dừng. Hình ảnh trong video lập tức đứng yên, được phóng đại.
Trên màn hình là một khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, mái tóc dài màu bạch kim, làn da trắng như ngọc phát sáng dưới ánh mặt trời. Mắt phượng dài hẹp, khóe môi hơi cong, dáng vẻ vừa quyến rũ vừa kỳ dị, khiến người ta không rét mà run.
Một người đàn ông cao lớn trong hội trường đập bàn đứng bật dậy, chửi lớn: “Mẹ kiếp! Chính là tên khốn này làm ra chuyện đó? Căn cứ của chúng tôi có mấy người mất tích không lý do, cả em họ của tôi cũng chẳng thấy tăm hơi! Tìm mãi không ra ai là thủ phạm, không ngờ lại là thằng nhãi này. Tôi thề phải moi được nó ra, nghiền xương nó thành tro!”
Mọi người trong hội trường lập tức xôn xao.
“Người này là ai vậy? Tàn nhẫn thật, sao có thể khiến thánh đồ nửa ma hóa?”
“Thì ra nguyên nhân thánh đồ mất tích là thế này… chậc chậc…”
Mọi người bàn tán rôm rả, ai nấy đều đưa ra nghi vấn.
Cố Chính Thanh chỉ vào hình ảnh trên màn hình: “Người này tên là Chung Ly Hiểu, là một trong những đối tượng thí nghiệm của Thần Ái. Hắn đã trải qua cải tạo, máu trong cơ thể đã chuyển thành màu đen, được gọi là ‘ma huyết’. Chỉ cần tiêm hoặc uống loại máu này, con người có một xác suất nhất định vẫn giữ được ý thức khi nửa ma hóa.”
“Đây là thí nghiệm mà Thần Ái âm thầm tiến hành suốt nhiều năm. Những sinh vật nửa người nửa ma mà chúng ta phát hiện ở Tiểu Chu thôn chỉ là sản phẩm thất bại bị vứt bỏ. Thực tế, trong thời gian ẩn náu ở cực Bắc, Thần Ái vẫn luôn bí mật thúc đẩy nghiên cứu này.”
“Qua hình ảnh chúng tôi quay được, có thể thấy chúng đã thành công. Không chỉ tạo ra những cá thể nửa ma có năng lực mạnh mẽ, mà còn có thể điều khiển được bọn họ. Chúng đang xây dựng một đội quân nửa ma người với sức chiến đấu khủng khiếp. Theo phán đoán của tôi, rõ ràng chúng đang chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh. Một khi thời cơ chín muồi, đội quân ấy sẽ tràn xuống từ phương Bắc. Các vị ở đây chỉ dựa vào lực lượng đơn lẻ thì rất khó đối phó nổi.”
“Đám người Thần Ái này đúng là điên loạn. Không thể để yên cho chúng.”
“Đúng vậy, phải dạy cho bọn chúng một bài học.”
“Hội trưởng Cố, theo ý anh thì chúng ta nên làm gì?”
“Đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà tôi mời mọi người đến đây vào hôm nay.” Cố Chính Thanh nhân cơ hội mọi người đang phẫn nộ, đẩy mạnh mục đích triệu tập hội nghị. “Tình hình hiện giờ đã rất nguy cấp. Tôi đề nghị mọi người đoàn kết lại, cử ra lực lượng tinh nhuệ, liên kết thành một thể. Nhân lúc Thần Ái còn chưa làm nên trò trống gì, hãy chủ động tấn công, tiêu diệt sạch bọn chúng.”
Lời vừa dứt, chỉ có vài đội ngũ thân cận với Sáng Thế hô vài câu phụ họa. Không khí hội trường vốn đang náo nhiệt, giờ trở nên lạnh lẽo rõ rệt.
Một lúc sau, thành chủ Từ Dương – Ôn Đồng Tế lên tiếng, giọng mang theo vẻ giễu cợt: “Thần Ái làm chuyện thất đức như thế, đương nhiên không thể tha thứ. Nhưng nếu muốn các căn cứ góp sức, người lãnh đạo chiến dịch này phải được lựa chọn kỹ càng. Không thể để anh Cố nói chọn là chọn. Ai biết sau khi chúng ta vất vả đánh thắng, có khi lại xuất hiện thêm một Thần Ái thứ hai thì sao?”
Ôn Đồng Tế nắm trong tay không ít căn cứ lớn nhỏ ở khu vực Từ Dương, tự cho là thế lực của mình không thua gì Sáng Thế. Anh ta xưa nay vốn không phục Cố Chính Thanh. Lần này Cố Chính Thanh triệu tập hội nghị lớn như vậy, cố ý tỏ rõ vị thế lãnh đạo, khiến anh ta càng thêm khó chịu. Huống chi, Ôn Đồng Tế vốn ngầm có qua lại với Thánh phụ của Thần Ái là Lệ Thành Chu, càng hy vọng có thể quấy rối hội nghị này.
Một thành chủ khác cũng tiếp lời: “Hội trưởng Cố chia sẻ tin tức là ý tốt, Thần Ái đúng là phải tiêu diệt. Nhưng cực Bắc xa xôi, lạnh giá khắc nghiệt. Mấy căn cứ nhỏ như chúng tôi thật sự không đủ nhân lực. Lỡ như trong thời gian đó có ma vật tấn công pháo đài thì số người còn lại cũng không chống nổi. Như vậy chẳng phải bỏ gốc lấy ngọn sao? Thôi thì chúng tôi xin phép không tham gia lần này.”
“Căn cứ của chúng tôi cũng vậy, người không rút ra nổi. Tôi sẽ về cho tăng ngân sách phòng ngự, củng cố pháo đài, chỉnh đốn vũ khí để đề phòng Thần Ái là được rồi.”
“Đúng đúng, nơi đó quá xa, tuyết rơi quanh năm. Chúng tôi không thể xoay xở nổi. Dù sao cũng cảm ơn anh Cố đã cung cấp tin tức, chúng tôi sẽ tăng cường phòng bị hơn.”
Cả hội trường bàn tán ồn ào. Dù ai cũng lên án Thần Ái dữ dội, nhưng bảo họ dốc lực xuất quân, mạo hiểm đường dài, đối mặt với nguy cơ tử vong cao thì không ai chịu cả.
Còn chuyện đội quân nửa ma của Thần Ái có thể tiến xuống phía Nam hay không, ngoại trừ vài pháo đài gần cực bắc có chút cảm giác nguy cơ, những người còn lại đều nghĩ chuyện không liên quan đến mình, có thể chậm lại thêm một thời gian nữa.
Cùng bàn với Sở Thiên Tầm, Khổng Hạo Ba đập mạnh xuống bàn, giận dữ nói: “Cô nhìn đám người này xem, trước mắt chỉ lo cho lợi ích của riêng mình, chẳng ai có chút suy nghĩ chiến lược lâu dài. Uổng công hội trưởng chúng tôi dốc sức chuẩn bị suốt thời gian qua. Rồi sẽ có ngày bọn họ phải trả giá.”
“Hiện giờ thế giới còn vô cùng hỗn loạn, ma vật vẫn tung hoành khắp nơi. So với mấy năm trước thì có ổn định hơn đôi chút, vậy mà chúng ta lại quay sang đấu đá nội bộ.” Tân Tự Minh nghe vậy thì nghiêng người lại, tiếp lời: “Nếu một ngày nào đó nhân loại thật sự diệt vong, chắc chắn không phải vì thua ma vật, mà là vì tự mình tìm đến diệt vong.”
Đoàn trưởng Tân Tự Minh từng mất người bạn thân nhất sau một trận chiến với ma vật, không phải vì kẻ địch mà là do đồng loại mưu hại. Anh ta quá hiểu bản chất xấu xí của con người, nên nhìn cục diện trước mắt chỉ thấy lạnh lẽo trong lòng. Anh ta nâng chén trà, lặng lẽ uống một ngụm.
Tân Tự Minh vốn có thói quen uống trà đậm và cà phê. Dù đến bất kỳ nơi nào, anh ta cũng đều pha sẵn cho mình một bình trà nóng.
Vừa mới uống được hai ngụm, anh ta đột ngột quay người, phun toàn bộ nước trà ra đất. Đôi mắt lập tức biến thành một mảnh sáng bạc, chăm chú nhìn vào chiếc ly trong tay.
Dưới tác động của tinh thần lực, anh ta thấy từng đường màu đen li ti nhè nhẹ chuyển động trong nước, giống như sinh vật sống đang bơi lội trong đó. Với thể chất của thánh đồ hiện giờ, chất độc thông thường không còn tác dụng. Chỉ những loại dược phẩm có năng lượng ma tính mới có thể làm tổn thương thân thể họ.
“Nước pha trà từ đâu tới!” Tân Tự Minh lạnh giọng hỏi cấp dưới đã bưng trà cho mình.
“Ở, ở giếng nước gần đây.” Cấp dưới bị dọa đến run giọng, “tôi tự mình lấy nước, tự mình đun, tuyệt đối không có ai khác đụng vào.”
Tân Tự Minh vừa định đứng dậy thì bên kia hội trường lại rộ lên ồn ào.
Người đầu tiên xảy ra chuyện là nữ chiến sĩ dùng súng Nghiêm Tuyết, cô ấy đột ngột nôn mửa không ngừng, chất nôn hoàn toàn không phải thức ăn mà là chất lỏng sền sệt màu xanh đen.
Gần như cùng lúc, vợ của Hàn Hữu Minh là Mục Giai cũng bắt đầu sốt cao, nhiệt độ tăng vọt đến mức đáng sợ, rồi ngất lịm đi.
Hai người họ trên mặt lúc xanh lúc trắng, trông vô cùng quỷ dị.
Là thánh đồ chữa trị cao cấp nhất trong nhân loại, Chung Hồng Phi lập tức ngồi xuống kiểm tra tình trạng của Nghiêm Tuyết. Trong tay anh ta bừng sáng ánh sáng trắng rực rỡ, phủ lên cơ thể Nghiêm Tuyết.
Một lát sau, anh ta ngẩng đầu nhìn về màn hình treo cao trên bục, nơi vẫn dừng lại ở hình ảnh nữ thánh đồ bị đổ ma huyết vào miệng.
“Có khả năng cô ấy đã uống phải ma huyết. Điều may mắn duy nhất là liều lượng không quá cao.” Chung Hồng Phi nâng Nghiêm Tuyết dậy, giữ cho cô ấy tỉnh táo. “Cô nhớ lại xem, hôm nay có ăn hay uống gì khả nghi không?”
Nghiêm Tuyết cắn răng, chịu đựng cơn đau như sóng dữ cuộn trào trong người, nhưng vẫn gắng trả lời: “Tôi đến đây đã hai ngày, đồ ăn đều là tự mang theo, chỉ có nước uống là lấy từ chỗ phát nước gần đây.” Cô ấy sợ hãi cực độ, nhưng không muốn trở thành ma vật, càng không muốn bị nửa ma hóa trong trạng thái còn tỉnh táo.
Vài thánh đồ Sáng Thế vội vã xông vào hội trường, báo cáo khẩn:
“Từ sáng đến giờ, trong thành đã có không ít cư dân xuất hiện triệu chứng sốt cao, nôn mửa. Biết hôm nay tổ chức hội nghị nên chúng tôi không dám quấy rầy. Nhưng tình hình đang ngày càng mất kiểm soát. Số người bệnh tăng vọt, thậm chí đã có người chết hoặc xuất hiện dấu hiệu nửa ma hóa. Chúng tôi nghi ngờ có người đã ra tay với nguồn nước.”
Cả hội trường bùng nổ. Ai nấy đều hoảng loạn nhớ lại xem mình có uống nước ở đây hay không. Người đến sớm vài ngày, ở lại ăn ngủ mấy hôm thì sắc mặt trắng bệch, liên tục tự kiểm tra thân thể.
Hàn Hữu Minh ôm chặt người vợ đã ngất xỉu, nghĩ đến hình ảnh con người bị nửa ma hóa trong video vừa nãy thì lập tức luống cuống. Anh ta cố kìm nén sợ hãi, ngẩng đầu hỏi bác sĩ Chung: “Có thể chữa được đúng không? Có bác sĩ ở đây thì Mục Giai sẽ không sao, đúng không?”
Chung Hồng Phi chau chặt mày: “Tôi từng gặp vài ca tương tự từ năm ngoái, cũng có nghiên cứu sơ bộ. Trước mắt, loại thuốc duy nhất còn tác dụng là thánh huyết. Phải dùng càng sớm càng tốt. Một khi xuất hiện trạng thái nửa ma hóa, dù có uống thánh huyết thì cũng chỉ giữ được mạng, chứ phần ma hóa không thể hồi phục.”
Anh ta thầm thở dài, lúc này muốn tìm được thánh huyết đâu phải dễ. Trong hội trường đều là các nhân vật đầu ngành, chủ các thế lực lâu đời. Có lẽ trong tay họ vẫn còn vài bình thuốc bí mật từng mua từ Thần Ái năm xưa, nhưng muốn họ lấy ra đòn sát thủ giữ mạng để cứu người khác là quá khó.
Chung Hồng Phi vừa dứt lời, một cô gái trong đám đông bước nhanh về phía Nghiêm Tuyết. Không nói không rằng, cô tháo bình thuốc nhỏ trên cổ xuống, mở nắp, đỡ Nghiêm Tuyết dậy rồi đổ thẳng vào miệng cô ấy.
Chất lỏng vừa vào bụng, sắc mặt Nghiêm Tuyết nhanh chóng ổn định. Cô ấy gắng gượng đứng lên, nhìn cô gái xa lạ đang lo lắng cho mình, xúc động nắm lấy tay đối phương: “Thứ quý giá như vậy, chúng ta còn chẳng quen biết. Sao cô lại cho tôi?”
“Cô còn thánh huyết không?” Hàn Hữu Minh vội vã chạy tới, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, “tôi bằng lòng dùng ma chủng mua lại, bao nhiêu cũng được. Xin cô cứu vợ tôi.”
Sở Thiên Tầm lặng lẽ nhìn sang Diệp Bùi Thiên, rồi khẽ lắc đầu với vẻ áy náy.
Nghiêm Tuyết là một trong những người bạn thân nhất của cô ở thế giới khác, mức độ thân thiết không kém gì Cao Yến. Dù ở thế giới này Nghiêm Tuyết không quen biết cô, nhưng Sở Thiên Tầm cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết.
Tuy nhiên, Diệp Bùi Thiên chỉ để lại cho cô một lọ thuốc đặc hiệu. Dù anh sẵn sàng cho cô dùng tiếp, nhưng như vậy chẳng khác nào bại lộ thân phận trước mặt bao nhiêu người.
Quan trọng hơn là, dịch bệnh đang lan rộng khắp thành. Cứu một người thì sẽ có người thứ hai, thứ ba… chưa biết sẽ cần bao nhiêu liều thuốc nữa.
“Không còn sao? Cô thật sự không còn sao?” Hàn Hữu Minh gần như siết chặt vai cô, ánh mắt vừa bừng lên hy vọng liền lập tức tắt ngấm. Anh ta quay lại nhìn Mục Giai, sắc mặt cô ấy lúc sáng lúc tối, biết thời gian còn lại cho mình đã không nhiều.
Hàn Hữu Minh trầm ngâm một chút, buông Sở Thiên Tầm ra rồi rảo bước đến trước mặt Ôn Đồng Tế, mắt hoe đỏ, cúi đầu khẩn khoản: “Thành chủ Ôn, xin hỏi anh còn thánh huyết không? Chỉ cần anh cho tôi, tôi nguyện dùng bất cứ giá nào để đổi.”
Ôn Đồng Tế nghe đến bốn chữ “bất cứ giá nào” thì trong lòng hơi động. Là một thế lực lâu đời trỗi dậy từ vùng Từ Dương, đương nhiên anh ta có vài bình thánh huyết dự trữ từ trước. Ngay lúc này, trong giáp áo còn có một lọ. Nhưng đó là thứ bảo vệ mạng sống của chính mình.
Lấy ra trao đổi?
Trừ phi là đổi lấy ma chủng tại chỗ, có thể lập tức cầm đi. Còn nếu chỉ là hứa suông, đợi Mục Giai khỏi rồi, anh ta không tin Hàn Hữu Minh còn có thể giữ lời hứa. Vả lại bây giờ dù ma chủng có nhiều thì cũng kém thánh huyết.
Anh ta tỏ vẻ đau đớn, tiếc nuối nói: “Nếu tôi có, thì với quan hệ giữa chúng ta, cần gì anh phải nói? Tôi sao nỡ thấy em dâu xảy ra chuyện mà không ra tay cứu giúp?”
Hàn Hữu Minh chỉ đành rời đi, nhìn sang Cố Chính Thanh, nhưng đối phương cũng chỉ khẽ lắc đầu.
Hàm dưới của Hàn Hữu Minh siết chặt, gân xanh nổi lên, rồi “bịch” một tiếng, anh ta quỳ xuống giữa đại sảnh.
Người ngoài không biết, nhưng bản thân anh ta hiểu rõ. Hai năm trước khi ma chủng giáng xuống, anh ta chỉ là một kẻ tay trắng, không tiền, không dị năng, còn mắc bệnh hiểm nghèo, suýt chút nữa bị phế. Chính Mục Giai vợ anh ta là người đã không rời không bỏ, bảo vệ và đồng hành bên anh qua những tháng ngày đen tối nhất.
Hiện tại mọi người chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng của anh ta, cho rằng anh ta quá nuông chiều một người vợ bình thường. Nhưng chỉ có anh ta biết, những gì mình làm cho cô ấy còn quá ít.
“Trước mặt mọi người, tôi xin thề.” Hàn Hữu Minh quỳ giữa sảnh, rút gao găm bên hông, cắt một đường trên cánh tay, máu chảy đầm đìa. “Hôm nay, ai có thể cho tôi một lọ thánh huyết, thì mạng của tôi là của người đó.”
“Keng” một tiếng, con dao dính đầy máu đâm xuống đất, ngay trước đầu gối anh ta.