Chương 76
Editor: Qing Yun
Trong lâu đài của Hựu Dư, Sở Thiên Tầm nhận bữa sáng từ tay Tiểu Nghiên.
Tuy vẫn ít nói như trước, nhưng từ sau khi được Sở Thiên Tầm động viên và cảm ơn, rõ ràng con bé đã dần dần chuẩn bị bữa sáng cho cô một cách có tâm hơn. Mỗi ngày, nó đều tự mình lên núi, vào rừng tìm nguyên liệu tươi mới, sau đó nấu nướng đơn giản rồi sắp xếp tinh xảo trên mâm. Nó nâng mâm đồ ăn bằng đôi cánh đen, không nói một lời, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cô.
Dù gần như chẳng nói câu nào, nhưng cô vẫn nhận ra sự chăm chút của con bé. Từ những hoa văn khắc trên trái cây ngày một phức tạp, cô có thể đoán ra sự cô đơn và nhàm chán trong lòng nó.
“Cảm ơn, em nấu rất ngon. Em có muốn ăn cùng không?” Cô hỏi.
Khi còn ở thôn Tiểu Chu, cô từng thấy Đan Cầm chuẩn bị thức ăn cho những người bị nửa ma hóa. Trông không khác gì bữa cơm thường ngày của con người.
Con bé lắc đầu, trong mắt nó, người trước mặt thực sự quá kỳ lạ. Rõ ràng đang bị giam lỏng trong lâu đài của một ma vật cấp mười, chạy trốn là điều vô vọng. Trên tay còn đeo xiềng xích, chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhỏ trên thảm cỏ. Thế nhưng cô lại chẳng có chút ý thức rằng mình đang bị giam giữ nào cả.
Cô tỏ ra thản nhiên và thư thái. Mỗi đêm đều ngủ ngon, ăn uống cũng đầy đủ, thậm chí còn khách sáo cảm ơn nó. Nếu không phải vì xiềng xích trên tay và sợi xích buộc vào vách tường, có khi người ta còn tưởng chị chỉ là một vị khách đến đây nghỉ dưỡng.
Câu chuyện cô kể cho ma vật cấp mười nghe luôn mới lạ và thú vị. Cô dường như chẳng hề sợ y, thậm chí còn dám từ chối yêu cầu của ma vật, thẳng thắn tranh luận với y. Đôi khi, nhìn cô vô tư nói chuyện, nó còn sợ Hựu Dư sẽ đột nhiên nổi điên, hiện nguyên hình rồi nuốt chửng chị trong một miếng.
“Chị… không sợ ma vật sao?” Con bé không nhịn được hỏi.
“Tất nhiên vẫn sợ,” cô vừa ăn miếng cuối cùng trên mâm vừa trả lời: “Dù sao bọn họ cũng lấy con người làm thức ăn. Nhưng bọn họ đã xuất hiện trên tinh cầu của chúng ta, và tôi biết họ sẽ còn tồn tại rất lâu nữa. Vì thế tôi muốn hiểu thêm về họ. Có thể còn có nhiều người nghĩ giống tôi, nhờ đó chúng ta mới có hy vọng tìm được cách giải quyết.”
“Vậy… chị không sợ tôi sao?”
“Sao tôi phải sợ em?” Cô bật cười: “Lúc mới gặp có hơi không quen, nhưng sống cùng mấy ngày rồi tôi thấy em ngoại trừ vẻ ngoài ra thì chẳng khác gì con người. Dù sao thì những kẻ được gọi là thánh đồ như chúng tôi, thực ra cũng chẳng còn giống con người như ban đầu.”
Cô đưa cái mâm cho con bé: “Nhưng mà em bắt tôi đến đây, tôi vẫn còn giận đấy.”
Nó lặng lẽ nhận lấy mâm, rót cho cô một ly nước rồi không nói gì thêm.
Thấy cô vừa ăn sáng xong, Hựu Dư liền phấn chấn chạy vào.
Cô đang uống nước, vừa thấy trang phục của y liền phun hết nước trong miệng ra.
Vốn luôn ăn mặc theo phong cách Baroque rườm rà, hôm nay Hựu Dư lại khoác lên người một bộ đạo bào cổ trang theo văn hóa Trung Hoa, chân đi giày vải, đầu đội khăn, tóc bạc da trắng, thoạt nhìn tiêu dao như tiên. Trong chớp mắt, y từ một quý tộc Trung cổ châu Âu trở thành một nhân vật thần tiên siêu phàm của cổ đại Trung Hoa.
“Mau mau, hôm nay nên nói cho ta có vượt qua thiên kiếp không?” Y ngồi phịch xuống trước mặt cô. “Mau kể tiếp đi, ta đợi cô cả đêm rồi.”
Cô dở khóc dở cười. Vì để giữ mạng, cô buộc phải mở lòng, sống hòa bình với ma vật trước mắt. Có lúc cô còn hoang mang không biết y có thật sự là ma vật không, bởi y có trí tuệ, có cảm xúc, có lòng hiếu kỳ cao như con người, chẳng khác biệt bao nhiêu.
Thế nhưng, ký ức trong cô thì không cách nào xóa bỏ.
Tiếng kêu thảm thiết của đồng loại khi bị ma vật nuốt sống, cảnh tượng gia đình tan nát, nền văn minh sụp đổ… từng giây từng phút đều nhắc nhở cô rằng, dù trước mắt là một sinh vật trông vô hại thì y vẫn là tử địch của loài người.
Thấy cô không trả lời, y tưởng chị còn do dự.
“Sao cô lại không nói? Có phải thấy điều kiện không tốt không? Chỉ cần cô kể chuyện cho ta nghe, cô muốn gì cũng được.”
Y vung tay áo rộng, hàng trăm viên thủy tinh từ bốn phương tám hướng lăn tới, tự động chồng lên nhau, chỉ trong giây lát đã tạo thành một chiếc giường thủy tinh ngũ sắc rực rỡ.
“Thế nào? Có thích không? Ngoài giường ra, cô muốn gì nữa cũng có thể nói.”
Cô vươn tay sờ thử mặt giường, bị các cạnh sắc làm đau, bèn nói: “Không, ngủ trên cái này tôi thà nằm rơm rạ còn hơn.”
“Loài người các cô không phải rất thích mấy thứ này sao? Ta thấy trong sách toàn viết về giày thủy tinh, quan tài thủy tinh…”
“Hựu Dư, tôi nói rồi mà, muốn thật sự hiểu một chủng tộc thì chỉ đọc sách là không đủ.”
“Thôi được rồi, không cần thì thôi. Mau kể tiếp đi.”
“Hôm qua chúng ta kể đến đoạn nam chính ngưng tụ nguyên khí, hóa thành năng lượng thể, sắp sửa bước vào kỳ Nguyên Anh. Trên trời lôi vân dày đặc, tia chớp như rồng bơi lượn giữa màn mưa, thiên kiếp sắp giáng xuống.”
“Khoan đã, ta không hiểu lắm. Vì sao lại luôn có cái gọi là thiên kiếp?”
“Nếu nói theo tư tưởng Đạo gia thì khi tu luyện tới kỳ Nguyên Anh, thần hồn có thể thoát khỏi thể xác, tương thông với trời đất, gần như đạt đến trình độ thần tiên. Nhưng như thế là nghịch thiên, Thiên Đạo không cho phép có quá nhiều sinh vật mạnh như vậy xuất hiện, vì sẽ phá vỡ quy tắc và sự cân bằng. Cho nên mới có thiên kiếp.”
“Ra là vậy,” Hựu Dư gật gù trầm ngâm: “Tuy các cô là sinh vật cacbon lạc hậu, nhưng tư duy lại thường có những tư tưởng khiến ta kinh ngạc. Những tư tưởng này, ở một số phương diện đã rất gần với bản chất sinh mệnh rồi. Làm ta không khỏi nhớ tới hành tinh mẹ của ta.”
“Hành tinh mẹ của anh? Nó như thế nào? Vì sao nó lại đưa các anh đến tinh cầu của chúng tôi?” Cô nắm lấy cơ hội, hỏi ra thắc mắc trong lòng từ lâu. Đây có lẽ cũng là câu hỏi chung của tất cả những con người còn sống sót trên tinh cầu này.
Thời tiết đầu mùa Xuân, tòa lâu đài như trong thần thoại này được vô vàn ánh sáng rực màu chiếu sáng. Đã trải qua hai đời, lần đầu tiên Sở Thiên Tầm loáng thoáng chạm đến chân tướng của ma chủng buông xuống.
“Lúc ban đầu thức tỉnh, ta chỉ thấy trong đầu hỗn độn mơ hồ. Cấp bậc càng lên cao, ta mới bắt đầu dần dần nhớ lại sứ mệnh mà hành tinh mẹ giao phó cho bọn ta.” Giọng nói trầm thấp mang từ tính của Hựu Dư vang vọng trong không gian rộng lớn. Y ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn xuyên qua những mái vòm rực rỡ và ô cửa kính màu, như thể có thể trông thấy bầu trời sao phía xa, nơi có một tinh cầu đang tỏa ra ánh sáng màu xanh lục.
Đó chính là hành tinh mẹ của họ. Trước khi thức tỉnh, y từng là một phần của nơi ấy. Khi ấy y không biết đến đau đớn hay bất an, không có bối rối hay nôn nóng. Họ vốn là một dạng sinh mệnh mạnh mẽ tồn tại dưới hình thái năng lượng. Khi tụ hội lại, họ mạnh đến mức có thể lập tức vượt qua mọi giới hạn thời gian không gian, tự do du hành bất kỳ nơi nào trong vũ trụ.
Chỉ cần muốn, họ có thể tùy tiện sáng tạo ra một thế giới mới, cũng có thể dễ dàng hủy diệt cả một hệ sao. Thế nhưng, giống như những sinh mệnh thấp cấp có suy nghĩ ích kỷ, loại sinh mệnh quá mạnh như họ lại không được vũ trụ dung chứa.
“Tuy bọn ta có sức mạnh to lớn nhưng lại mất đi năng lực chủ động sinh sản. Vì vậy, bọn ta chỉ có thể không ngừng lang thang trong vũ trụ, tìm kiếm những chủng tộc vừa có trí tuệ vừa có năng lực sinh sản mạnh mẽ, rồi kết hợp với họ để tiếp tục kéo dài cho tộc mình.”
“Cho nên, các anh vì muốn kéo dài chủng tộc mình, liền tùy tiện buông xuống tinh cầu của bọn tôi, khiến bọn tôi bị ma hóa, ép chúng tôi phải thăng cấp và xâm chiếm cơ thể?” Sở Thiên Tầm cảm thấy một luồng tê dại chạy dọc sống lưng, cơn phẫn nộ cuộn lên trong lòng khiến cô không thể kiềm chế.
“Thiên Tầm, sự kéo dài của chủng tộc vốn chính là một quá trình tiến hóa đầy máu và bất đắc dĩ.” Hựu Dư nhìn cô bằng gương mặt không chút biểu cảm. Người đàn ông một khắc trước còn trò chuyện thân thiết, giờ đây lại để lộ bản chất lạnh nhạt: “Dù là các cô bị ép buộc tiến hóa, hay là bọn ta chủ động tìm kiếm phương thức tiếp tục sinh tồn, thì cả hai tộc ta và cô cũng chỉ đang tuân theo một vòng tuần hoàn định sẵn của số phận mà thôi.”
***
Mặc dù đã vào đầu Xuân, nhưng đêm ở trấn Bắc vẫn lạnh buốt. Trên con phố vắng tanh gần như không còn bóng người qua lại, hai bên đường là những bức tượng thần bị tổn hại nghiêm trọng. Lúc ma chủng buông xuống, nơi này từng là pháo đài phồn thịnh và kiên cố nhất của loài người. Nhưng từ khi Thần Ái rút lui, tín ngưỡng sụp đổ, vùng đất này cũng dần tiêu điều, hoang tàn cho đến nay.
Ở ven đường, cánh cửa một căn nhà treo đèn lồ ng đỏ cao bị đẩy ra. Một phụ nữ trang điểm đậm đỡ một người đàn ông thấp bé, toàn thân nồng nặc mùi rượu bước ra ngoài, nhẹ nhàng mở lời tiễn khách.
“Nhớ đến nữa nha, anh Trần, người ta sẽ chờ anh mỗi ngày đấy.”
Người đàn ông đeo đầy xích sắt lủng lẳng không đáp lời, chỉ chăm chăm loạng choạng rời đi.
Đợi hắn đi xa hẳn, người phụ nữ đứng ở cửa mới ngừng vẫy tay, trợn trắng mắt, buông lời cay nghiệt: “Phi, nhìn cái mặt đã thấy tởm, còn dám đi tìm gái. Nếu không phải hắn đưa ma chủng nhiều thì ai mà thèm tiếp chuyện!”
Cô ta đâu biết rằng, khách hàng này đã là thánh đồ cấp bảy. Dù cách xa như vậy nhưng những lời nói đó vẫn lọt vào tai hắn không sót chữ nào.
Trần Kiên Bạch loạng choạng bước đi, trong lòng thầm cười khẩy. Bởi vì ngoại hình dị dạng làm hắn đã quen với ánh mắt xem thường và những lời cay nghiệt đó từ lâu. Nhưng hiện giờ, hắn là thánh đồ cao cấp, trong tay có ma chủng, chỉ cần có tiền, những người phụ nữ này dù ghê tởm đến mấy cũng phải khom lưng cúi đầu, cười nịnh hầu hạ hắn.
“Cho nên tín ngưỡng, đồng đội gì đó toàn là rác rưởi. Chỉ có tiền và ma chủng mới là bạn thật sự.” Hắn vừa lẩm bẩm vừa nấc rượu, suýt nữa va vào một người vừa bất ngờ xuất hiện giữa đường.
Trần Kiên Bạch ngẩng đầu, đang định chửi bới thì ánh trăng chiếu xuống, sáng rõ gương mặt khiến hắn đổ mồ hôi lạnh ngay lập tức.
“Nhân… Nhân Ma. Không, anh Diệp.” Men say trên người hắn lập tức tiêu tan hơn nửa, “anh Diệp tha mạng. Tôi đã sớm không còn là người của Thần Ái nữa rồi.”
Hắn vừa nói vừa lùi về sau, định kéo giãn khoảng cách để có thể thi triển dị năng chạy trốn.
Keng – tiếng ngân vang từ thanh kiếm vọng lại trên con phố trống rỗng. Một thanh trường kiếm màu trắng ngà đặt lên cổ hắn, lưỡi kiếm mang theo hơi lạnh đầu Xuân.
“Không, không, không, anh Diệp tha mạng. Xin tha cho cái mạng chó này. Lúc trước tôi bị Thần Ái mê hoặc, sau khi nhận ra bộ mặt thật của bọn họ thì đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Nếu không, sao tôi lại phải lang bạt ở cái nơi quỷ quái này chứ?”
Trần Kiên Bạch run rẩy xin tha. Hắn từng tham gia đội chiến đấu cao cấp của Thần Ái, cũng từng giao thủ vài lần với Diệp Bùi Thiên. Hắn rất rõ Nhân Ma này không chỉ tàn nhẫn với kẻ địch mà còn tàn nhẫn với chính bản thân, đúng là một cỗ máy giết người vô cảm. Thậm chí Thần Ái thân là quái vật khổng lồ một thời cũng từng bị một mình anh đánh bại.
Hiện giờ, anh đứng trước mặt hắn, như một tảng băng ngàn năm chưa tan, phát ra khí lạnh khiến hắn lạnh toát từ trong ra ngoài, không dám có chút ý nghĩ phản kháng.
“Anh làm giúp tôi một chuyện, tôi sẽ không giết anh.”
“Anh Diệp nói vậy là khách sáo rồi, anh muốn làm gì xin cứ nói, chuyện gì cũng có thể bàn bạc. Tôi nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn!”
Diệp Bùi Thiên chậm rãi dời kiếm khỏi cổ hắn.
Trần Kiên Bạch cười hề hề miệng nói lời hay, chân lại lén lút bước ngang sang bên.
Nhưng ánh mắt hắn vừa quét đến cuối hẻm phía sau lưng Diệp Bùi Thiên, lập tức sững người.
Một người đàn ông đeo kính đứng đó, anh ta có vóc dáng cao gầy, dung mạo văn nhã. Con ngươi trong đôi mắt người này biến mất, thay vào đó là một mảng ánh sáng trắng.
Trần Kiên Bạch vừa nhìn đã lạnh cả sống lưng.
Người đó là Tân Tự Minh, đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân, thành chủ thành Kỳ Lân, có dị năng hệ tinh thần mạnh nhất trong loài người, thường xuyên xuất hiện trên trang đầu các báo lớn.
Nếu trước đó hắn còn ôm may mắn trốn thoát, thì khi thấy Tân Tự Minh, tâm tư ấy lập tức tắt ngóm. Dị năng dịch chuyển không gian của hắn chỉ có thể di chuyển trong khoảng cách có hạn, căn bản không thoát được khỏi phạm vi tinh thần lực cấp chín của người kia.
“Nói đi, muốn tôi làm gì?” Trần Kiên Bạch cúi đầu, ủ rũ đáp lời.
Ngồi trong xe ngựa, nghe nhóm Diệp Bùi Thiên tỉ mỉ bàn bạc kế hoạch cứu người, bề ngoài Trần Kiên Bạch tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng thì như có trống đánh loạn xạ.
Các người không sợ chết thì thôi, lại còn muốn kéo ông đây vào trận chiến với ma vật cấp mười. Chờ đến khi các người vừa khai chiến, tôi sẽ lập tức dùng dị năng bỏ chạy, ai quan tâm các người muốn cứu là Trăm Tầm hay Thiên Tầm.
Diệp Bùi Thiên lấy ra một cái túi nhỏ, kéo khóa rồi dốc ngược xuống đất. Một đống lớn ma chủng to nhỏ khác nhau lăn lóc ra ngoài, phát ra ánh sáng xanh mơn mởn khiến mắt Trần Kiên Bạch cũng hoa lên.
“Đây là tiền đặt cọc. Sau khi thành công, tôi sẽ trả thù lao gấp đôi.” Anh đã từng giao thủ với Trần Kiên Bạch không chỉ một hai lần, biết rất rõ điểm yếu lớn nhất của đối phương nằm ở đâu.
Trần Kiên Bạch trợn mắt há hốc mồm. Diệp Bùi Thiên ra tay quá hào phóng, khiến hắn lập tức từ thân phận đối địch tự xoay chuyển thành người cùng chiến tuyến. Hắn thật không ngờ mình lại có ngày sa đọa đến mức bị Diệp Bùi Thiên dùng ma chủng “mua chuộc”. Hắn luống cuống thu gom hết đống ma chủng, cầm lên tay ước lượng, trong lòng thầm mong có thể có thêm vài lần “sa đọa” thế này nữa cũng được.
***
Trong một gian phòng tối tăm trong lâu đài cổ của Hựu Dư, Chung Ly Hiểu tuổi già sức yếu đang nằm đó.
Anh ta già đến mức cả căn phòng như ngập trong mùi mục rữa. Các ống truyền dịch nối liền vào cơ thể tóc bạc da mồi, không ngừng đưa chất dinh dưỡng và nhưng có vẻ chẳng thay đổi được gì.
“Hay là tiêm nửa lọ thánh huyết đi? Anh vất vả quá rồi.” Tiểu Nghiên đứng cạnh giường, gương mặt lo lắng nhìn anh ta.
“Không được, thánh huyết không còn nhiều. Phải giữ lại để dùng khi thật sự cần thiết. Không sao đâu, cứ để vậy, dù sao cũng chưa chết được.” Giọng nói khàn khàn khô khốc vang lên: “Đợi anh ta đến, bắt lấy anh ta, có được máu của anh ta rồi, anh sẽ có thể thường xuyên trở lại dáng vẻ thời trai trẻ, không cần phải chịu khổ thế này nữa.”
“A Hiểu, anh nghĩ Diệp Bùi Thiên thật sự sẽ đến sao? Lỡ như anh ta không cần cô gái kia thì sao?”
Ông già trên giường bệnh vừa thở hổn hển vừa gắt gỏng: “Người đó, anh hiểu rõ hơn em nhiều. Anh ta nhất định sẽ đến, sẽ bất chấp tất cả mà đến.”