Chương 66
Editor: Qing Yun
Các chiến sĩ canh giữ trên tường thành giật mình nhìn chiến trường cách đó không xa.
Nơi đó cát vàng cuồn cuộn, sấm chớp che trời, cuồng phong bão tuyết. Ma vật với làn da tái nhợt thỉnh thoảng lại xuất hiện trong cát bụi và bão tuyết mịt mù.
Tiếng gầm rú của trận chiến thậm chí còn làm bức tường dưới chân bọn họ run rẩy.
Bọn họ gần như không thể tưởng tượng được trung tâm chiến trường như lốc xoáy kia như thế nào.
Mặc dù chiến trường khổng lồ hỗn loạn như vậy nhưng cũng không chôn vùi được bóng người màu đen kia, người đó tay cầm thanh đao màu bạc của thành chủ Giang, đứng trên cái đầu rồng, đối mặt với con ma vật to gấp trăm lần mình cũng không hề sợ hãi.
Đao bạc lấp lánh như tia sét trong mây, bóng người hùng dũng là đế vương trong sa mạc.
“Trời ạ, người kia là ai? Xuân thành chúng ta có đấng như vậy à? Không, trên đời này có người mạnh tới mức này hả?”
Một chiến sĩ đứng trên tường quá đỗi giật mình, suýt nữa là bị con chó đá leo lên tường đánh gục, may mà đồng đội ở bên cạnh giúp một phen mới chỉ bị thương chứ không mất mạng.
Đồng đội của anh ta chém một đao đứt đầu ma vật: “Đừng sững sờ, cẩn thận chút. Trên thế giới này chỉ có một người khống chế cát có thể mạnh tới mức này, chẳng lẽ ông còn không nghĩ ra là ai?”
“Ông, ông nói người kia… Đế vương Cát vàng, Diệp Bùi Thiên? Nhưng sao anh ta lại xuất hiện ở Xuân thành chúng ta? Còn giúp chúng ta đối kháng ma vật?”
“Ai biết được, dù thế nào thì ít nhất trước mắt xem ra là chuyện tốt, bây giờ tôi chỉ hy vọng danh tiếng của Nhân Ma đúng với lời đồn.”
Những cuộc nói chuyện tương tự như vậy diễn ra rất nhiều giữa các chiến sĩ đang bảo vệ Xuân thành.
“Thì ra Diệp Bùi Thiên mạnh như vậy à, xa công cận chiến đều chơi được, thế mà lúc trước có người dám có ý đồ xấu với anh ta? Tôi cảm thấy anh ta mạnh tới mức chỉ cần một ngón tay là có thể giết chết tôi.”
“Thành chủ Giang phối với hợp anh ta rất ăn ý. Chậc chậc, cao thủ chiến đấu thật sự không giống bình thường, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt. Chẳng qua con ma vật này mạnh quá, may mà có hai người này không thì chúng ta xong rồi.”
“Diệp Bùi Thiên còn rất đẹp trai, tôi cứ tưởng anh ta ba đầu sáu tay, mặt mũi hung tợn cơ.”
“Đừng nói bừa, ai biết anh ta có âm mưu gì khi giúp chúng ta, chúng ta vẫn cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”
Ma vật bứt lui ra khỏi bão cát, vô số cành khô màu trắng như dây leo tụ tập lại bên cạnh hắn, khuôn mặt luôn luôn vô cùng bình tĩnh của hắn rốt cuộc xuất hiện vẻ nghiêm túc.
“Thật mạnh, ta vẫn luôn nghĩ con người chỉ là một loại sinh vật vừa yếu đuối vừa buồn cười, hoàn toàn không xứng trở thành vật chủ của chúng ta. Bây giờ xem ra cũng không phải hoàn toàn như thế.” Những cành cây mềm mại đó co rút lại trong gió tuyết, tụ tập đến xung quanh hắn, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười ôn hòa: “Ta có từng nói với các người chưa, dị năng của ta là không chế. Khống chế gió, khống chế nước, khống chế đá, khống chế sương mù, cùng với… khống chế thế giới tinh thần.”
Các chiến sĩ canh giữ trên tường thành đã tiêu diệt hơn nửa số lượng chó đá, dần dần khống chế được tình thế. Lúc này bọn họ mới phát hiện trận chiến kinh thiên động địa gần đó đã an tĩnh lúc nào không hay.
Mây đen nghìn nghịt trên bầu trời đã tan đi, gió tuyết cũng đã ngừng, cát vàng bạo ngược đầy trời cũng an tĩnh từ khi nào. Ở gần chiến trường bị sương mù dày đặc bao trùm, không nhìn thấy động tĩnh trong đó, yên tĩnh vô cùng.
“Sao lại thế này, thấy rõ động tĩnh trong đó không ông Ngô?” Hàn Ngạo lo lắng hỏi.
“Không thấy rõ, tôi không nhìn thấy được cái gì cả. Ma vật kia có năng lực khống chế tinh thần, hắn che chắn tôi.” Trong lòng ông Ngô cũng nặng trĩu xuống. Ông ta biết rõ mất đi Giang Tiểu Kiệt và Diệp Bùi Thiên thì đồng nghĩa với cái gì, nhưng bọn họ không có cao thủ cấp mười trở lên có thể tham gia trận chiến này.
Cao Yến thở hồng hộc xuống khỏi tường thành, vất vả lắm mới tìm được Sở Thiên Tầm đang chiến đấu ở tuyến đầu: “Thiên Tầm, Lâm Phi đâu? Sao anh ấy không ở cạnh em, vừa rồi chị còn nhìn thấy anh ấy.”
Cao Yến nhìn khắc nơi: “Sương mù bên kia dày quá, nghe các cao thủ trên tường nói là ma vật đang tấn công vào tinh thần. Con ma vật này quá bi3n thái, có thể biến hòn đá thành ma vật có sinh mệnh, còn có thể tấn công vào tinh thần, cũng không biết Nhân Ma kia và thành chủ Giang có gắng được không.”
Sở Thiên Tầm không trả lời cô ấy, chỉ nhìn mảnh sương mù ở phía xa.
Cao Yến biết Thiên Tầm đang căng thẳng, cô ấy cũng rất căng thẳng trước trận đấu cùng một nhịp thở với mình này. Nếu các cao thủ ở trong đám sương xảy ra chuyện vậy các cô sẽ phải gặp cảnh thành phá người vong, cô ấy chỉ có thể dùng cách nói chuyện để bình tĩnh lại.
“Nói cũng thật buồn cười, bây giờ chị chỉ có thể gắng sức cầu nguyện vị Diệp Bùi Thiên kia mạnh hơn so với lời đồn. Mặc dù anh ta là ma đầu giết người như ma nhưng hình như đây là lần thứ hai chị thiếu ân tình của người ta rồi. Một lần trước là em lấy máu của anh ta cứu chị, chị cũng coi như được anh ta cứu một lần, có phải không Thiên Tầm? Này, Thiên Tầm?”
Sở Thiên Tầm đã không còn ở trước mặt cô ấy.
Chiến trường không ai dám tới gần, một cô gái đơn độc cầm theo song đao chạy như bay lao vào đám sương mù yên tĩnh.
Trong chiến trường tràn ngập sương mù,
Giang Tiểu Kiệt dừng dị năng, xung quanh đã không còn âm thanh, cũng không cảm nhận được bất cứ dao động nào của dị năng, sương dày tới mức như vật thật, chúng chậm rãi lưu động theo động tác của cậu. Tất thảy đều yên tĩnh mà quỷ dị như vậy.
Giang Tiểu Kiệt đẩy sương mù ra, trong màn sương duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, cậu cẩn thận tiến lên phía trước, sương trắng dần dần loãng ra, tầm mắt rộng mở thông suốt, hơi thở sinh hoạt ồn ào ập tới. Nơi đây là một tiệm mạt chược đơn sơ, tiếng xoa mạt chược cùng tiếng mắng chửi vui cười mà Giang Tiểu Kiệt nghe quen từ khi còn nhỏ rơi vào tai cậu.
Một cục đàm phi đến dưới chân cậu, gã đàn ông ngồi ở chiếc bàn bên cạnh mắng: “Nhãi ranh đừng có đi bên cạnh ông, loăng quăng mãi làm vận may của ông tan luôn rồi.”
“Tự mình chơi thua mà đi trách thằng nhỏ? Tiểu Kiệt đừng để ý ông ta, đến chỗ cô Trần nào, cô cho con ăn kẹo.” Một thím son môi đỏ tươi vẫy tay với cậu.
Giang Tiểu Kiệt im lặng đi qua những người quen thuộc, khung cảnh quen thuộc nà.
“Ảo giác? Thế mà lại dùng chiêu ấy với tao, tao lại sợ mày chắc?”
Cậu tiếp tục đi về phía trước, chỉ chốc lát sau đã sầm mặt dừng bước. Trước mắt cậu là cảnh tượng mà cậu không muốn nhớ lại nhất cuộc đời.
“Ông Giang, con trai ông tới.” Là tiếng của một người đàn ông.
Mặc dù là trong ảo cảnh thì người cha say mê mạt chược cũng không quay mặt qua mà nắm ít tiền lẻ trên bàn đưa cho cậu: “Đi đi, đi tìm mẹ mày, đừng làm phiền tao.”
Giang Tiểu Kiệt nhận tiền, im lặng nhìn cảnh trước mắt, trong lòng cậu biết đây là giây phút cuối cùng.
Ngay sau đó một người khác trên bàn mạt chược ma hóa, ông ta cắn rớt nửa khuôn mặt của người bên cạnh, cả phòng tức khắc rơi vào hỗn loạn.
Ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời, người bố trước nay không hề quan tâm cậu như là thức tỉnh tình thương của cha, ông ta lôi cậu chạy thục mạng ra khỏi đám đông chen chúc, nâng chân cậu lên đẩy cậu ra ngoài khỏi chiếc cửa sổ nhỏ hẹp. Giang Tiểu Kiệt vừa mới rơi khỏi cửa sổ là quay đầu lại ngay, vừa lúc nhìn thấy bố mặt đầy hoảng sợ ghé vào cửa kính, bị ma vật phía sau kéo đi, chỉ để lại vết máu đỏ hình năm ngón tay.
Giang Tiểu Kiệt nắm chặt tay.
“Đoàn trưởng, đoàn trưởng, anh tỉnh đi!”
Ảo cảnh biến mất, Dư Niệm Niệm lo lắng đẩy cậu tỉnh dậy, Giang Tiểu Kiệt giật mình quay về thế giới thực.
“Anh hôn mê bao lâu rồi? Tình hình trận chiến thế nào?”
Trời giá rét, xung quanh tĩnh mịch đến đáng sợ.
Dư Niệm Niệm khắp mặt đều là máu, người bị thương nặng, cô bé bi thương nhìn cậu: “Anh Tiểu Kiệt, không có, mọi người đều không còn. Xuân thành cũng bị hủy.”
Giang Tiểu Kiệt ngạc nhiên ngẩng đầu, bấy giờ mới phát hiện mình đang đứng giữa núi thây biển máu, từng khuôn mặt mà cậu không thể quen thuộc hơn chết không nhắm mắt nằm trong vũng máu. Diệp Bùi Thiên đầu và thân ở hai nơi cách đó không xa, trong tay còn nắm chặt chuôi đao bạc không còn nguyên vẹn.
Cậu ngẩn ngơi đưa mắt trông về phía xa, tường thành bị vỡ một lỗ lớn, thi thể của nhóm Hàn Ngạo treo bên trên, máu chảy xuống như nước sông. Cả Xuân thành đã bị lửa nhấn chìm. Khói lửa bốc lên bốn phía, quỷ khóc sói gào, ma vật tàn sát bừa bãi ở nhân gian, sân vườn phồn hoa ngày xưa không còn, chỉ còn lại địa ngục nhân gian.
“Không, không thể nào.” Mắt Giang Tiểu Kiệt ửng đỏ, ôm đầu không thể tiếp thu.
***
Diệp Bùi Thiên đi qua từng thế giới trong màn sương dày, cuối cùng sương trắng tán loạn, trước mắt vẫn là con ma vật Hựu Dư, Hựu Dư đã khôi phục khuôn mặt tinh xảo của con người, mặc bộ đồ hoa mỹ, mái tóc dài màu trắng bạc chảy xuôi như ánh trăng, ung dung ngồi trên ghế cao.
“Không tồi, không tồi.” Hựu Dư co chân, vỗ tay: “Chẳng những cơ thể mạnh mẽ mà tinh thần lực cũng kiên cường. Gặp chuyện bi thảm như thế mà anh cũng không bị lay động.”
“Không giống vị thành chủ này, vẫn quá trẻ, kém xa anh.” Hắn vẫy tay, sương mù tản ra, để lộ ra Giang Tiểu Kiệt, hai mắt cậu vô thần, ngẩn ngơ quỳ trên mặt đất, dường như cậu không nhìn thấy bất cứ ai, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Diệp Bùi Thiên im lặng giơ đao với Hựu Dư, mùa Đông rất lạnh, vậy mà thanh đao trong tay anh còn lạnh hơn băng tuyết nơi đây.
“Ai nha, hùng hổ ghê, nhưng mà khi anh nhìn thấy cái này, không biết anh còn có thể bình tĩnh được như bây giờ không?” Hựu Dư nhấc một chiếc đầu máu chảy đầm đìa ở dưới ghế lên, cái đầu đó tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, là đầu của Sở Thiên Tầm!
“Thiên Tầm? Không thể nào, mày gạt tao!” Nếu giây trước Diệp Bùi Thiên là băng lạnh ngàn năm thì giờ khắc này anh đã hóa thành núi lửa sắp phun trào.
Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp của ma vật, câu nói mày gạt tao xuất hiện đồng nghĩa với việc trong lòng Diệp Bùi Thiên đã sinh ra nghi ngờ.
“Sao ta lại lừa anh? Các anh bị ta vây ở đây, không có ai dám vào cứu, chỉ có người này bất chấp lao vào.” Ma vật Hựu Dư giơ cái đầu trong tay lên, nhìn vào hai mắt của người chết: “Chậc chậc, thật là cô gái không biết tự lượng sức mình.”
“Không, không thể có chuyện này!” Tiếng gào áp lực vang lên.
Ánh đao màu bạc hỗn loạn điên cuồng đánh xuống. Ma vật nhoáng lên, cả người và ghế đều biến mất không thấy, trên mặt đất có một thi thể không đầu, thi thể kia còn nắm chặt song đao màu đen.
“Trước khi nhắm mắt, cô ta nhờ tôi nói với anh, sự tồn tại của sinh mệnh vốn không phụ lâu dài, đây là cô ta tự mình lựa chọn.”
Tiếng nói từ tính của ma vật phiêu đãng trong không trung, câu nói mà Sở Thiên Tầm từng nói với Diệp Bùi Thiên cách đây không lâu này đã trở thành thứ đánh sập cọng rơm cuối cùng của anh.
***
“Ha ha, đúng là không dễ dàng nhỉ.” Hựu Dư xuất hiện ở thế giới thực, hắn vừa lòng đánh tan sương mù trước mắt, đi tới nhéo khuôn mặt của Giang Tiểu Kiệt, lại sờ mặt Diệp Bùi Thiên: “Không thể ngờ lại có người khó chơi như vậy, rõ ràng cấp bậc không cao hơn ta mà vẫn khiến ta hao rất nhiều tinh lực.”
“Dừng tay, không được chạm vào bọn họ.” Có người nói chuyện ở phía sau.
Hựu Dư xoay người, là cô gái hắn vừa mới gặp trong tiềm thức của Diệp Bùi Thiên, cô cầm song đao màu đen, đi ra từ màn sương dày.
“Diệp Bùi Thiên, Giang Tiểu Kiệt, hai người mau tỉnh đi!” Cô gái kia lên tiếng muốn đánh thức Diệp Bùi Thiên và Giang Tiểu Kiệt đang rơi vào ảo cảnh không thể tỉnh lại.
“Cô gái buồn cười, cô mới cấp mấy? Cũng dám xông vào thế giới tinh thần của ta?” Hựu Dư khẽ động ngón tay, sương trắng tràn qua bao phủ cô gái trước mặt. Người có cấp bậc thấp và tinh thần lực chưa được rèn luyện sẽ dễ dàng hãm sâu vào ảo cảnh của hắn, mãi mãi không thể tự tránh thoát.
Hắn không hề để ý đến Sở Thiên Tầm, chuẩn bị mang hai chiến lợi phẩm mình nhìn trúng bỏ đi.
Nhưng mà ngay lúc hắn xoay người, một ánh đao màu đen chém ngang đám sương, khoảng cách này thật sự quá gần, Hựu Dư không hề đề phòng nên chỉ cố tránh chỗ hiểm, thanh đao nhìn không hề thu hút kia chém vào vai hắn, thế mà lại có thể chém đứt da thịt cứng rắn của hắn một cách dễ dàng.
Hựu Dư kinh ngạc, trơ mắt nhìn cánh tay của mình bị chém đứt, cả cánh tay rơi xuống đất!
Thân là ma vật, Hựu Dư giận tím mặt, hắn phất tay đánh Sở Thiên Tầm ngã mạnh xuống đất.
“Không thể nào, kẻ yếu như cô sao có thể không bị tinh thần lực của ta ảnh hưởng?
Hai mắt của Hựu Dư chuyển thành màu trắng bạc, hắn nhìn chằm chằm con người trước mắt, thăm dò sinh mệnh khác thường này.
“Kỳ quái, rõ ràng cô mới chỉ có cấp sáu mà thôi, vì sao lãnh địa tinh thần của cô lại cao cấp như đã được rèn luyện vô số lần?”
Cánh tay còn lại của hắn hóa thành dây leo, xoay tò đâm về phía Sở Thiên Tầm đã bị cái hất khi nãy đánh ngã phun máu: “Dù thế nào ta chỉ cần máu thịt của kẻ mạnh, cô ngoan ngoãn chịu chết đi.”
Một thanh đao màu trắng bạc vung ra ngăn chặn những sợi dây leo bén nhọn đó, Diệp Bùi Thiên đột nhiên xuất hiện, anh nửa quỳ trước mặt Sở Thiên Tầm, hai mắt đỏ ngầu, ngăn con ma vật tấn công.
Mọi người trên tường thành sợ hãi lo lắng, đám sương mù im ắng hồi lâu dần truyền ra tiếng nổ vang lần nữa, cát vàng ngưng tụ thành rồng lăn lộn trên không, lúc ẩn lúc hiện trong màn sương.
“Tốt quá, tốt quá rồi!”
Từ sau khi Sở Thiên Tầm lao đi, Cao Yến lo lắng không thở nổi, bây giờ cô ấy bất chấp tất cả, ra sức cổ vũ cho Nhân Ma: “Diệp Bùi Thiên cố lên! Cố lên đánh chết con ma vật kia!”
“Cố lên! Cố lên Diệp Bùi Thiên!”
“Cố lên, Đế vương Cát vàng, giết chết con ma vật kia đi!”
Đám đông bắt đầu không nhịn được đi phụ họa, mới đầu còn thưa thớt, lúc sau dần có xu thế như đồng ca.
Nơi chiến trường, hai bên dần dần chếch ra ngoài, dần dần nhanh chóng rời xa Xuân thành dưới sự dẫn dắt của cát vàng.
Các thánh đồ trị liệu nhảy khỏi tường thành, đi cứu những người bị thương nặng bên dưới cây hòe.
Cao Yến tìm được Sở Thiên Tầm, cô ấy cuống quít nâng cô dậy: “Bà cô của tôi ơi, em làm cái gì vậy? Cấp của em có thế thì lao vào làm gì? Làm chị sợ chết khiếp.”
Viên Mạn đồng thời đuổi tới dùng dị năng chữa trị cho Sở Thiên Tầm: “Chị Thiên Tầm, chị bị thương rất nặng, đừng lộn xộn.”
Sở Thiên Tầm ho ra một búng máu to, cấp bậc chênh lệch quá lớn làm ma vật chỉ tùy tiện vẫy tay là cái mạng của cô suýt là không còn. Nhưng rốt cuộc cô đã gặp nhiều chuyện ở thế giới khác, giúp tinh thần lực của cô mạnh hơn hẳn cấp bậc vốn có, thậm chí đạt đến trình độ có thể chống chọi với ma vật cấp bậc như vậy ở thế giới tinh thần.
Cô giãy giụa cầm lấy cánh tay của ma vật bị cô chém đứt, đây là cánh tay của ma vật cấp cao, là chính cô tự tay chặt uống, quay về sẽ mang đi gia công làm trường đao, chờ Bùi Thiên về có thể đưa cho anh.
Sở Thiên Tầm vui vẻ lên, cơ thể đau như tan thành từng mảnh như cũng nhạt đi không ít dưới sự hưng phấn này.
“Thành chủ Giang, thành chủ Giang.” Hàn Ngạo đánh thức Giang Tiểu Kiệt đang chìm trong ảo cảnh.
Giang Tiểu Kiệt mở bừng mắt, nhảy dựng lên.
A Uy, Hàn Ngạo, Sở Thiên Tầm…
Cùng là chiến trường ấy nhưng người đều còn sống.
Xuân thành không bị phá, chiến hữu vây quanh cậu vẫn còn sống sờ sờ.
Dư Niệm Niệm nằm ở một bên, cô bé đang được thánh đồ trị liệu chữa trị, mặc dù người bị thương nặng nhưng tốt xấu cái mạng vẫn còn.
“Diệp Bùi Thiên đâu?” Mất một lúc sau Giang Tiểu Kiệt mới hoàn hồn, thở phì phò hỏi.
“Người kia một mình dẫn ma vật rời đi, anh ta chưa chắc có thể đánh được con quái vật kia, chúng ta muốn đuổi theo nhìn xem không?” Hàn Ngạo nói cho cậu diễn biến mới nhất của chiến trường.
…
Bên cạnh khu rừng cách xa Xuân thành. Hai người thánh đồ vừa mới săn ma trở về, họ đi qua khu rừng, phát hiện cảnh vật trước mắt khác xa khi bọn họ đi qua.
Mảnh rừng bị tuyết bao phủ hiện giờ lại ngập trong cát vàng, một người đàn ông thương tích đầy mình nằm yên ở đó.
Hai người thánh đồ đi qua.
“Đây… đây là?”
“Diệp, Diệp… Nhân Ma Diệp Bùi Thiên?”
Hai người này nhận ra khuôn mặt trên lệnh truy nã lúc nào cũng dán khắp pháo đài. Họ sợ hãi lùi về phía sau vài bước, cho đến một lúc lâu sau xác định Diệp Bùi Thiên bị thương quá nặng, mất khả năng hành động thì mới cẩn thận đến gần.
Người đàn ông nằm trong vũng máu hơi mở mắt ra, tròng mắt đảo qua liếc nhìn bọn họ nhưng anh vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Điều này khiến hai người họ biết chắc vị Đế vương Cát vàng danh tiếng vang xa này đang bị thương nặng, trước mắt không thể làm gì bọn họ, vì thế bọn họ yên tâm hơn.
“Đại ca, làm sao bây giờ? Đây chính là Diệp Bùi Thiên, chỉ sợ gã sẽ khỏe lại ngay, đến lúc đó anh em ta không phải đối thủ của gã.” Một người trong đó nói.
Một người khác thô lỗ túm tóc của Diệp Bùi Thiên, kéo mặt anh lên, sau khi xác nhận thì cười ha ha.
“Sợ cái gì, phú quý hiểm trung cầu. Mày biết người đàn ông này đáng giá cỡ nào không? Có khi một giọt máu của nó cũng đáng giá ngàn vàng. Chỉ cần chúng ta lặng lẽ cầm tù nó, hằng ngày…” Anh ta một tay túm Diệp Bùi Thiên, một tay làm động tác cắt cổ: “Ma chủng sẽ rơi vào tay chúng ta cuồn cuộn không ngừng, ha ha ha.”
Một tiếng nói lạnh lùng vang lên phía trên bọn họ: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra.”
Hai người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thấy vị thành chủ trẻ tuổi của Xuân thành là Giang Tiểu Kiệt tức giận ra mặt.
Đây là cao thủ mà thánh đồ cấp thấp bọn họ không thể trêu chọc được.
Hai người vội vàng buông tay, lùi ra sau hai bước, không cam lòng mà nhấc tay ý bảo mình có thể nhường người sở hữu thánh huyết ra.
Giang Tiểu Kiệt lạnh lùng vươn tay, hai người kia lập tức bị băng lạnh đông cứng.
“Giang… thành chủ… tha mạng, chúng tôi cũng chỉ muốn vì dân trừ hại…”
Giang Tiểu Kiệt thu tay lại, lời xin tha lắp bắp còn chưa nói xong thì tảng băng lớn đã nứt vỡ, khiến cho hai người ở bên trong cũng vỡ vụn.
Giang Tiểu Kiệt quay đầu nhìn Diệp Bùi Thiên nằm trên đất, Diệp Bùi Thiên cũng chỉ bình tĩnh liếc nhìn cậu một cái, dường như anh không hề để bụng cậu sẽ đối xử với mình thế nào.
Lúc này Diệp Bùi Thiên hoàn toàn không phải đối thủ của cậu, có thể nói chỉ cần cậu muốn là người cung cấp thánh huyết bị bao người mơ ước này có thể tùy cậu xử trí.
Cái câu vì dân trừ hại mà người đàn ông kia vừa nói cũng không sai, hầu hết trong suy nghĩ cố hữu của mọi người thì Diệp Bùi Thiên chính là kẻ địch chung của con người. Nhưng Giang Tiểu Kiệt này lại từng được Nhân Ma này cứu giúp không dưới một lần với những thân phận khác này. Cái này làm cho bây giờ Giang Tiểu Kiệt vừa khó chịu vừa ảo não.
Diệp Bùi Thiên ho nhẹ một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
Giang Tiểu Kiệt dậm chân một cái, cúi đầu cõng Nhân Ma chạy về phía Xuân thành.