Chương 68
Editor: Qing Yun
Chất lỏng đen nhánh chảy dài uốn lượn mấp máy trên mặt đất. Phó Hoài Ngọc lập tức lui về phía cửa, muốn rời khỏi phòng để hội hợp với đồng đội bên ngoài. Ả mạnh tay đẩy cửa, mới bước được một chân ra khỏi cửa thì lập tức sững người.
Bên ngoài không có đồng đội, không có tàn tích tuyết trắng, không có rừng thông mạnh mẽ hiên ngang, hông có gì cả, chỉ có một vùng đất hoang vu cùng bầu trời tối đen không ánh sáng. Trên khoảng đất rộng lớn ấy, chỉ có duy nhất căn nhà nhỏ nơi Phó Hoài Ngọc vừa bước ra.
Thế giới trước mắt lặng ngắt như tờ, không nhìn thấy bất cứ một dấu vết của sự sống nào.
“Tìm bọn họ sao? Đừng để ý, chẳng mấy chốc tất cả sẽ đoàn tụ thôi.” A Hiểu giơ lên một chiếc máy tính bảng. Màn hình đã nứt vỡ, dính đầy vết máu khô, nhưng nút nguồn vẫn còn sáng.
“Sao thứ này lại ở trên tay anh? Người của tôi đâu? Rốt cuộc anh là ai?” Phó Hoài Ngọc lập tức nhận ra đây là đồ của một thành viên trong đội.
A Hiểu click mở máy, màn hình sáng lên, đoạn video bắt đầu phát video quay được trong phòng thí nghiệm.
Trong video, người bị trói chặt như súc vật, từng người lần lượt bị tiêm vào một chất lỏng màu đen. Họ đau đớn giãy giụa, phần lớn cuối cùng đều bỏ mạng, nhưng một số ít sau khi được tiêm thêm một loại thuốc khác thì cơ thể bắt đầu biến đổi, méo mó dị dạng, xuất hiện dấu hiệu ma hóa, một phần trong số họ biến thành ma vật nhưng vẫn có giữ được lý trí của con người.
Trên màn hình vỡ nát, từng khuôn mặt đau đớn kêu rên bị chia năm xẻ bảy.
A Hiểu cắn ngón tay, im lặng nhìn màn hình, đôi mắt anh ta mở to nhưng không gợn chút cảm xúc.
“Đã nhớ ra, mày chính là Chung Ly Hiểu.” Phó Hoài Ngọc cười khẩy, ả nhớ ra người đàn ông trước mặt này từ trong trí nhớ, kẻ từng là một thí nghiệm phẩm đáng thương và dơ bẩn trong phòng thí nghiệm.
“Còn tưởng ai, giả thần giả quỷ, hóa ra là một sản phẩm thất bại.” Giọng ả tràn ngập giễu cợt: “Nếu may mắn còn sống thì tốt nhất nên tìm một xó xỉnh nào đó mà trốn chui trốn nhủi, mày nghĩ ai sẽ muốn nhìn thấy khuôn mặt già nua xấu xí kia của mày hả”
Ả rút thanh trường kiếm bên hông ra, thanh kiếm tinh xảo được khảm ma chủng cao cấp, chỉ thẳng vào Chung Ly Hiểu: “Lúc trước mày khóc lóc trong phòng thí nghiệm, quỳ rạp dưới đất xin tha, mới đó mà đã quên rồi à?”
Vài con triệu hoán thú có hoa văn kỳ dị trên người xuất hiện bên cạnh Phó Hoài Ngọc khiến cho ả cảm thấy an toàn. Dù sao đi nữa, đối phương cũng chỉ có một mình. Hơn nữa, ả biết rất rõ năng lực của người đàn ông này là một dị năng chẳng liên quan gì đến chiến đấu.
“Tao vẫn luôn muốn hỏi một điều,” A Hiểu khẽ rũ mi, nhìn chằm chằm vào đoạn video vẫn đang phá:. “Làm những chuyện như vậy, mày chưa từng cảm thấy áy náy dù chỉ một lần sao?”
“Một con chuột dưới cống ngầm như mày làm sao hiểu được ánh sáng của thần?” Phó Hoài Ngọc bật cười. Ả ngẩng cằm, đôi mắt ánh lên vẻ cuồng tín. “Chúng tao là thánh đồ cao quý được thần lựa chọn, con người tắm gội dưới ánh sáng của thần, đi đến kỷ nguyên mới, còn rác rưởi chúng mày vốn thuộc về chủng loại thấp kém bị đào thải, có được chút giá trị như vậy, chúng mày nên cảm thấy vinh hạnh?”
Ngón tay A Hiểu khẽ co lại, rồi đột nhiên duỗi ra. Máu đen kéo dài rơi xuống đất, nhanh chóng hình thành vũng nước đen bao trùm mặt đất, vây quanh Phó Hoài Ngọc.
Dị năng của Phó Hoài Ngọc là triệu hoán, thuộc về cao thủ hệ chiến đấu, ả có được bảy loại triệu hoán thú, khiến cho mọi trận chiến của ả đều diễn ra rất thuận lợi.
Ngay khoảnh khắc Phó Hoài Ngọc ra lệnh cho đám triệu hoán thú tấn công như mọi khi, những sinh vật to lớn che chắn quanh ả đột nhiên tan biến như bọt nước. Xung quanh trống rỗng chỉ còn lại khoảng đất đen vô tận, cằn cỗi, chết chóc.
Phó Hoài Ngọc chấn động, dù ả có dốc toàn lực thi triển dị năng thế nào thì những triệu hoán thú từng luôn nghe lệnh giờ đây không còn đáp lại nữa.
“Ra đây! Chúng mày đâu rồi? Sao lại thế này?”
Ả xoay người bỏ chạy, mồ hôi rịn đầy trán, liên tục kêu gọi triệu hoán thú của mình nhưng thế giới quái dị này chỉ đáp lại bằng sự im lặng chết chóc.
Mặt đất đen đặc bỗng cuộn lên như những con sóng ngầm, làm Phó Hoài Ngọc đang chạy như điên bị ngã nhào mấy lần.
Trên bầu trời đêm đen kịt, một đôi mắt đỏ rực như máu mở ra. Đồng tử khổng lồ xoay chuyển, dõi theo từng cử động của ả từ trên cao.
Trong thế giới này, người đàn ông tóc bạch kim kia như một vị thần. Anh ta tùy ý thay đổi địa hình chặn đứng mọi nỗ lực chạy trốn của Phó Hoài Ngọc, đồng thời có thể xuất hiện ngay tại bất cứ nơi nào anh ta muốn.
Dù Phó Hoài Ngọc có trốn chạy thế nào, giọng nói quỷ mị kia vẫn vang lên sát bên tai.
Cuối cùng, khi ả không thể chạy nữa, vùng nước đen vây quanh như đã trêu đùa đủ rồi, bắt đầu thu hẹp lại vây quanh dưới chân ả. Dưới ánh mắt kinh hoàng của Phó Hoài Ngọc, chất lỏng đen đặc leo dần lên từ chân, siết chặt lấy cơ thể, bò lên khuôn mặt xinh đẹp của ả, cuối cùng ở trong ánh mắt kinh sợ của Phó Hoài Ngọc, dòng nước đen đặc đó tràn vào miệng ả.
Phó Hoài Ngọc ngã xuống, hai tay bóp lấy cổ, mắt trợn trừng, quằn quại trong đau đớn. Làn da ả bắt đầu chuyển sang màu xanh lơ trong suốt, hai chân như dính chặt vào nhau. Nước mắt và nước mũi ròng ròng, phát ra những tiếng xin tha không rõ.
A Hiểu cúi nhìn ả đầy hứng thú, khóe môi khẽ nhếch lên. Đáy mắt anh ta vẫn lạnh băng: “Không tệ, vậy mà vẫn chưa chết.”
Ở trong không gian không có trăng trời, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Phó Hoài Ngọc từ từ tỉnh lại trong bóng tối. Ả cảm thấy cơ thể mình nằm trên nền đất ẩm ướt, làn da trơn trượt, cả người ướt đẫm.
Ả choáng váng lắc đầu, vươn tay ra, thế rồi ả lập tức kinh hoảng phát hiện cả cánh tay mình đã chuyển thành một màu than chì kỳ dị, ngay cả móng tay cũng hóa thành sắc xanh lục gớm ghiếc.
Ả cố đứng dậy nhưng hai chân lại mềm nhũn vô lực, gần như không cảm nhận được độ cứng của xương. Nhận ra điều gì đó, ả run rẩy quay đầu lại nhìn thấy hai chân của mình, thế là một tiếng thét chói tai vang lên.
Nửa thân dưới của ả đã biến mất, hai chân đã dính vào nhau, biến thành bộ phận của động vật thân mềm, ướt át nằm trên đất.
“Không, không thể nào…” Phó Hoài Ngọc bò về phía trước, bi ai phát hiện cơ thể mình giờ đây đang bắt đầu vẫy cái đuôi ở nửa người dưới.
“Mày xem, trở nên rất đẹp mà.” A Hiểu ngồi ngay trước mặt ả.
Anh ta không còn là chàng trai trẻ tuổi tuấn mỹ nữa, tuổi già sức yếu, từ từ già đi.
Trong thế giới tối tăm không ánh sáng này, thiếu nữ Tiểu Nghiên khắp người là lông chim thu đôi cánh lặng lẽ đứng phía sau anh ta.
Chung Ly Hiểu vươn bàn tay khô gầy như que củi, nâng khuôn mặt đẫm lệ của Phó Hoài Ngọc lên: “Bây giờ mày đã không thể quay lại làm con người nữa, thậm chí cũng chẳng thể trở thành một ma vật thực thụ. Dù cuộc chiến giữa người và ma có kết thúc ra sao thì mày cũng chỉ có thể sống chốn chui chốn lủi với phế vật mà mày khinh thường nhất”
Anh ta cúi xuống, nhìn Phó Hoài Ngọc.
“Thế nào? Có phải rất tuyệt vời không?”
Phó Hoài Ngọc nước mắt giàn giụa, hàm răng va vào nhau lập cập, gần như không thể thốt nên lời: “Không… tao không muốn…”
“Ồ? Mày không muốn? Đây chính là vận mệnh mà lúc ấy bọn mày áp đặt cho bọn tao mà!” Ngón tay A Hiểu siết chặt, bóp lấy gương mặt ả đến méo mó. Khuôn mặt đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi của anh ta run rẩy.
“Trước đây, tao đã từng hèn mọi cầu xin bọn mày buông tha cho tao như thế nào? Nhưng có ai từng lắng nghe lời cầu xin của bọn tao không? Bây giờ tao làm mày cũng nhấp nháp chút đau khổ mà khi đó chúng tao phải chịu.”
Anh ta hất tay: “Cút, biến đi xa chút. Sống hèn mọn trong cống ngầm như lũ chuột cống mà mày ghét nhất đi.”
Phó Hoài Ngọc nghiêng ngả, lê thân thể nhầy nhụa của mình bò đi.
Tiểu Nghiên quay sang nhìn con quái vật giống mình rời đi.
Lớp lông chim màu đen bao phủ khuôn mặt cô ấy, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ bằng bàn tay để lộ gương mặt thanh thuần. Đôi cánh đen bóng sau lưng mở rộng, khiến cô ấy trở nên giống người mà cũng không giống người, không thuộc về thế giới này.
“Cứ thả ả đi như vậy ạ?”
“Tiểu Nghiên, đôi khi cái chết chẳng có gì đáng sợ. Tồn tại mới là sự trừng phạt lớn nhất.” Chung Ly Hiểu vỗ nhẹ vai cô ấy: “Nhưng em không cần lo, anh sẽ khiến tất cả những kẻ đã gây ra nỗi đau này nếm trải đúng những gì chúng ta từng chịu đựng, đồng thời cũng cho người trên thế giới này nếm trải nó.”
Sau đại kiếp nạn, Xuân thành dần khôi phục sự nhộn nhịp khi xưa.
Thời tiết giá lạnh khiến nhiều người đổ dồn về thành, làm khu chợ càng thêm phồn hoa hơn trước. Đường phố lầy lội vì tuyết đọng, tiểu thương rao bán hàng hóa, khách khứa mặc cả ồn ào. Phía xa, người ta đang gấp rút sửa chữa tường thành.
Tháng Chạp giá rét, băng đóng ba lần làm việc thi công vô cùng gian nan. Nhưng không thể không gấp rút sửa chữa những chỗ bị tàn phá trên tường thành.
Một tảng đá nặng mấy trăm cân được kéo lên, nhưng dây thừng vô ý tuột khỏi tay làm nó rơi thẳng xuống từ độ cao hơn mười mét. Công nhân trên tường thành kinh hãi hét lên, chỉ biết trơ mắt nhìn tảng đá khổng lồ phá hỏng giàn giáo, lao thẳng về phía nhóm thợ bên dưới.
Ai ngờ mấy trăm cân kia lại đột nhiên ngừng giữa không trung, chậm chạp quay về vị trí mà người ta muốn kéo nó đến. Gần như không một ai phát hiện trên không có một sợi cát đã tan đi theo gió trong lúc mọi người chưa kịp hoàn hồn.
Nhóm công nhân còn chưa hoàn hồn, biết rằng có một dị năng giả cấp cao đã ra tay giúp đỡ. Để có thể điều khiển một tảng đá khổng lồ rơi từ trên cao như vậy, hẳn không phải là những thánh đồ bình thường làm việc trong công trường.
Bọn họ vội vã tìm kiếm xung quanh, muốn cảm ơn vị ân nhân ẩn thân kia.
Nhưng khu chợ gần đó vẫn ồn ào như trước, dòng người qua lại tấp nập, dường như chẳng ai để ý đến sự kiện nguy hiểm vừa xảy ra. Hoàn toàn không tìm ra người vừa ra tay giúp đỡ đang ở đâu.
Tại quán nước trái cây nhỏ nhỏ gần tường thành, một người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc đang khom lưng lựa chọn nước lê đông lạnh, anh lặng lẽ thu tay lại, như thể chưa từng làm gì cả.