Khi Diệp Tư Đình tỉnh lại từ giấc ngủ ngắn ngủi, một cảm giác ngột ngạt, cảm giác chết đuối vô cùng quen thuộc ập đến.
Cỏ Daga có thể trở thành một trong những chất độc khủng khiếp nhất trong lịch sử Đế quốc chính là vì nó tác động trực tiếp lên tinh thần lực. Di chứng, dù đã cai nghiện, không chỉ để lại trên thể xác mà còn gây ảnh hưởng lớn đến tinh thần và nhận thức của người sử dụng.
“Haizz. Nero, đệ phải nhanh lên một chút, bây giờ không phải lúc phù hợp đâu…”
Hắn lẩm bẩm tự nói, khóe môi vẫn giữ nguyên độ cong, như một thói quen. Khi di chứng của cơn cai thuốc bộc phát, điều đó có nghĩa là hắn không còn phù hợp để xuất hiện trước mặt người khác nữa.
Nếu là trước đây, hắn sẽ rời khỏi Đế quốc này, rồi mặc kệ bản thân phiêu dạt trong vũ trụ, chờ đợi con thuyền của mình va vào một thiên thạch nào đó.
Sở dĩ không ở lại tập thể là vì khi con người phải chịu đựng sự tra tấn, họ sẽ lộ ra rất nhiều điểm mà sẽ thành trò hề trong mắt người khác.
Suốt bao nhiêu năm qua, hắn ít nhiều vẫn giữ được lòng tự tôn cao hơn người bình thường.
— Mặc dù điều đó cũng chỉ là giả dối.
“…Nhị điện hạ, ngài dậy rồi sao? Vương đô đã phái người hộ tống Đại công Harison đến phủ đệ. Bá tước Montgomery, Hầu tước Redwin, Bá tước Halivan hiện đang chờ ngài ở phòng họp.”
Nhưng tình hình bây giờ đã khác.
Ít nhất trước khi Nero trở về, hắn phải là một Nhị hoàng tử hoàn hảo không thể có bất kỳ sơ sót nào.
Bởi vì nơi này không phải con thuyền để hắn lang thang mà là một ổ hổ lang thực sự.
Hắn đứng trước gương, cố gắng kiểm soát bàn tay run rẩy để đeo chiếc kính đơn tròng.
Nhưng vài lần thử đều thất bại.
Một đợt sóng đen dâng lên trong tâm trí, đánh đổ cả người hắn.
Khi ngã xuống tấm thảm, trước mắt hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh, phông nền đều xám xịt.
Thái Dương Cung u ám, đình viện hoa hồng u ám, thậm chí cả đôi mắt hồ ly lạnh lùng mà hắn ghét nhất cũng là màu xám chì.
Trong một mảng tro tàn xám xịt, chỉ có một bé hạt tiêu tóc bạc chạy ra.
Hắn mặc bộ đồ liền thân màu vàng nhạt, đẩy chiếc xe tập đi màu xanh da trời, lạch bạch theo sau gót chân hắn.
Miệng còn lẩm bẩm, thấy hắn dừng lại liền ngẩng mặt lên, bi bô gọi “ca ca”.
— Đây là màu sắc tươi sáng duy nhất trong khung cảnh u ám.
Diệp Tư Đình nằm trên mặt đất nhìn hắn, tuy biết mọi thứ đều là ảo giác, nhưng vẫn cảm thấy thật đáng yêu, khóe môi không khỏi cong lên.
“Nhị điện hạ? Ngài có ở trong đó không?”
Diệp Tư Đình không biết sức lực từ đâu tới, dùng khuỷu tay chống thân thể, rồi đứng dậy.
Khi hắn lại mở cánh cửa phòng đó, xuất hiện trước mặt các quý tộc biên giới phía Đông, chính là Nhị hoàng tử Đế quốc với nụ cười thân thiện, khí thế mạnh mẽ.
“Xin điện hạ thứ tội, thần vẫn chưa thể hiểu được… rốt cuộc để lại Harison Lauder có ích lợi gì ạ?”
Một quý tộc hầu hạ bên cạnh hắn, trên gương mặt tươi cười nịnh bợ có một tia hoài nghi không giấu được.
“Hắn đã là con cờ bỏ đi của gia tộc Lauder rồi, có giữ lại, đầu tư thêm bao nhiêu công sức cũng sẽ không giúp ích gì cho việc ngài trở lại ngôi vị…”
“Đối với gia tộc Lauder thì đúng vậy.”
Nhị hoàng tử nhẹ giọng nói, khóe môi hắn cong lên, đôi mắt hồ ly xanh lục lại hơi tối đi, “Đối với chúng ta mà nói, hắn còn lâu mới trở thành con cờ bỏ đi.”