"Nhanh vậy đã gọi cho tôi? Chẳng lẽ cậu lại bị cuốn vào sự kiện
linh dị?
Không, à... nói như vậy cũng không sai.
Dương Gian đáp.
"Gần đây tôi liên thủ cùng những ngự quỷ giả khác bắt một con
lệ quỷ, chuẩn bị bán nó để đổi chút tiền.
Ôi, bắt được lệ quỷ?
Tô Viễn ngẩn người, rôi nhanh chóng phản ứng lại, dựa theo diễn
biến của kịch bản, anh ta đã bắt được quỷ ảnh không đầu trong
trung tâm thương mại đúng chứ?
"Ồ, chúc mừng cậu nhé", Tô Viễn chân thành chúc mừng, hắn có
cảm giác vui vẻ khi đùi lớn nhà mình mới trưởng thành/'Cậu trở
thành một ngự quỷ giả thành thục rồi, đã học được cách tự bắt lệ
quỷ rồi."
"Cậu chuẩn bị bán nó? Bây giờ giá thị trường của lệ quỷ khá đắt
giá, cậu phát tài rồi!"
Những lời này của Dương Gian ngược lại giúp đánh thức Tô Viễn,
hắn hoàn toàn có thể bắt một con lệ quỷ cấp bậc khủng bố không
cao để đi bán!
Bất kể là trong nước hay nước ngoài, có không ít tổ chức nghiên
cứu lệ quỷ đều thu mua. Dương Gian cũng không phủ nhận mấy
lời Tô Viễn nói.
"Đúng vậy, tôi định bán nó, nhưng tôi không tin mấy ngự quỷ giả
kia, cho nên muốn hỏi xem anh chỗ nào phù hợp không."
Thì ra là như thế, Tô Viễn nhất thời hiểu được, Dương Gian có
tính cảnh giác tương đối cao, nhất là sau khi trở thành ngự quỷ
giả. Có lẽ bởi vì anh ta không dễ dàng tin tưởng người khác, cũng
không đặt hy vọng ký thác vào người khác, vậy nên mới có thể
lân lượt sống sót trong sự kiện linh dị nguy hiểm mà đáng sợ.
Bao gồm cả đối xử với hắn cũng thế, cho tới bây giờ Dương Gian
chưa từng tin tưởng, chẳng qua là nể mặt hắn cũng không có ác
ý, hơn nữa vẫn lấy thái độ bình đẳng trao đổi, nếu không anh ta
cũng sẽ không đồng ý đề nghị kết đông minh.
Giữa hai người đêu không tin tưởng lẫn nhau, nếu có cũng chỉ là
quan hệ lợi ích, Tô Viễn hiểu được điểm này nên bản thân hắn
cũng không có ác ý với Dương Gian, cùng lắm là tương đương với
đầu tư trước mà thôi, hắn vẫn rất vui vẻ trợ giúp nhân vật chính
trưởng thành trong phạm vi khả năng của mình.
Dù sao thì lợi vẫn nhiều hơn hại.
Mà với Dương Gian, tốt xấu gì anh ta cũng đã tiếp xúc với Tô Viễn
nên độ tin cậy chắc chắn cao hơn Nghiêm Lực.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Viễn lập tức trả lời: "Có, thế nào,
cậu cần kênh buôn bán của tôi?"
Đương nhiên hắn biết Dương Gian không bán được quỷ ảnh
không đầu, chờ đến thôn Hoàng Cương còn cân nó, nhưng
chuyện này cũng không cản trở Tô Viễn đáp ứng.
Chỉ cần kéo dài thời gian rồi đợi cốt truyện phát triển.
Nếu như không sai sót, Nghiêm Lực sẽ sớm trở thành mục tiêu
theo dõi do tin tức bị rò rỉ, cho nên liên lụy đến Dương Gian, rất
nhanh sẽ bởi vì tin tức bị rò rỉ mà bị theo dõi, thế cho nên liên lụy
đến Dương Gian, mà nguyên nhân là quỷ không đầu.
Dưới tiên đê nhận được trăm phần trăm lợi nhuận, bất cứ ai cũng
sẽ mạo hiểm, huống hồ là một con lệ quỷ đã bị bắt giữ, cho nên
bị theo dõi cũng không kỳ quái.
Hậu quả là Dương Gian và người của câu lạc bộ phải chịu cùng.
Tô Viễn cũng không lo lắng Dương Gian sẽ xảy ra chuyện, với
năng lực quỷ vực, Dương Gian trong giai đoạn đầu có thể nói là
bẩm sinh bất khả chiến bại.
Phải biết rằng, quỷ vực ở giai đoạn đầu của nguyên tác được ca
ngợi là năng lực vô giải, chỉ là sau đó theo cấp bậc sự kiện linh dị
tăng lên, lúc này mới dân dần trở nên bình thường.
"Tôi có thể tung tin tức giúp cậu, nhưng cậu phải biết rằng, dù
sao chúng ta cũng là đồng minh, cho nên mọi việc đều phải dựa
theo quy luật, nếu như cậu thật sự quyết định muốn theo con
đường của tôi, vậy tôi phải thu một khoản hoa hồng nhất định."
Tô Viễn nói.
Nghe hắn nói như vậy, Dương Gian lộ ra thân sắc thoải mái, nếu
Như Tô Viễn trực tiếp đồng ý, anh ta sẽ hoài nghi đối phương có
ý đồ xấu gì hay không.
"Không thành vấn đề, tôi sẽ không thiếu anh đồng nào." "Vậy thì
tốt rôi, cậu chờ tin tức của tôi."
Sau khi đạt được sự đồng thuận, hai người cúp máy, Tô Viễn
không khỏi nở nụ cười.
Kế tiếp, hẳn là Dương Gian muốn đi thôn Hoàng Cương, chẳng
qua khi hồi tưởng lại quỷ sai trong thôn Hoàng Cương, đến giờ Tô
Viễn vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Buổi tối, điện thoại trong phòng ngủ vang lên đúng giờ hẹn.
Các bạn cùng phòng đều đã đến địa điểm giao lưu, đó là một nhà
hàng, họ chuẩn bị ăn cơm trước rồi làm quen trước một chút, sau
đó lại đến quán bar quẩy. Đương nhiên, đây là Sử Tiến làm chủ,
Tô Viễn từ chối rất nhiều lân, nhưng thật sự là từ chối không
xong, hơn nữa trước mắt mới thôi cũng không có chuyện gì khác,
đơn giản cũng đi.
Bởi vì khoảng cách cũng không xa, cũng không cần sử dụng quỷ
vực nên Tô Viễn dứt khoát bắt xe, đi đến địa điểm định vị trên
bản đồ.
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 77
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...