Giống như mực đen rơi xuống nước, mà quỷ vực của Tô Viễn bây
giờ chính là giọt mực đen kia, mảnh sương mù kia chính là nước,
quỷ vực màu đen nhanh chóng khuếch trương, ngang ngược đẩy
lui làn sương mù.
Nhưng vẫn chưa đủ, vẫn không đủi
Quỷ vực của Tô Viễn chỉ chiếm một nửa bệnh viện, nó chiến đấu
không khoan khoan nhượng với quỷ vụ, giữa chúng có sự khác
biệt rõ ràng, bởi vì quỷ vực của hắn khuếch trương đồng thời
sương mù cũng bị áp chế nhỉ lại, trở nên ngưng tụ lại.
Quỷ vực cấp cao có tính áp chế tự nhiên với quỷ vực cấp thấp,
mà tình huống này đủ để chứng minh một chuyện.
Vị ngự quỷ giả kia khi còn sống đã khống chế một thứ giống như
quỷ vụ, cấp bậc khủng bố tuyệt đối cũng không thấp, ít nhất cũng
có thể đạt tới tâng hai.
Đây chỉ là năng lực của một con quỷ, chứ đừng nói đến nụ cười
quỷ dị kia.
Chúng không phải đèn cạn dầu, khó đối phó hơn quỷ dập đầu
nhiều.
Đôi mắt Tô Viễn khẽ lóe, nếu không được hai tâng không đủ, vậy
thì lại chông thêm một tâng, ở trong phạm vi không vượt quá giới
hạn. Hắn cũng không tin quỷ vực của đối phương có thể có năm
tầng, nếu như thật sự có thể đạt tới trình độ này, hắn sẽ trực tiếp
dùng một cây quỷ xông lên đánh dấu, sau đó quay đầu rời đi.
Về phần cứu người... thật sự là lực bất tòng tâm.
Tô Viễn không chút do dự trực tiếp sử dụng quỷ huyết, trong
nháy máu từ cơ thể chảy ra, kết hợp cùng quỷ nhãn và quỷ thủ,
từng giọt từng giọt lan tràn ra trong quỷ vực.
Dần dần, quỷ vực của hắn trở nên mơ hồ và sâu thẳm, giống như
vực sâu mênh mông vô tận, loáng thoáng, tựa hồ có kiến trúc mơ
hồ hiện lên.
Quỷ vực đen kịt vốn tách biệt rõ ràng với sương mù đã triệt để áp
chế sương mù giống như uống thuốc bổ.
Quỷ vực bành trướng, trong nháy mắt áp chế toàn bộ sương mù
thành một vùng nhỏ, sau đó bao trùm nó ở trong quỷ vực màu
đen.
Giờ phút này lớp sương mù ngưng tụ lại giống như một vách
tường, chỉ có một phòng ngủ lớn nhỏ. Thế nhưng quỷ vực của Tô
Viễn lại khó có thể triệt để xâm nhập vào trong đó, bởi vì bên
trong là gốc của sương mù, chính là lệ quỷ đã hoàn toàn hồi sinh.
Quỷ vực không thể bao trùm cả lệ quỷ không rõ kia vào, đủ để
chứng minh trình độ kinh khủng của lệ quỷ kia cũng không thấp.
Mà giờ phút này có vẻ vì bị quỷ vực của Tô Viễn ảnh hưởng,
khiến nó không thể thông qua quỷ vực sương mù thay đổi vị trí
bản thân, dĩ nhiên nó trực tiếp đi về phía Tô Viễn.
Tốc độ lệ quỷ tiến đến cũng không nhanh, như vậy lại cho Tô
Viễn thời gian.
Sương mù bị bức lui chỉ là giả dối, bởi vì có quỷ vực của hắn đang
áp chế, một khi hắn ngừng áp chế, lệ quỷ không rõ kia có thể
trực tiếp dựa vào quỷ vụ mà xuất hiện trong bất cứ nơi nào được
sương mù bao trùm. Thông qua Quỷ Vực, Tô Viễn phát hiện lúc
này trong bệnh viện vẫn có không ít người sống sót, trong sự kiện
linh dị, sẽ có một vài người may mắn sống sót.
May mắn thay, Tô Viễn phát hiện ra bạn gái của Sử Tiến, xem ra
vận khí của cô đủ tốt, cũng không gặp phải lệ quỷ, cũng không
kích hoạt quy luật giết người của lệ quỷ.
Mà cô gái bên cạnh đang ôm chặt lấy cô, chính là Lưu Tư Tư, hai
nữ sinh khác lại không thấy bóng dáng.
Rõ ràng là cùng nhau đi vào...
Tô Viễn khẽ nhíu mày, quỷ vực chính là địa bàn của hắn nên tất
cả đều không thoát khỏi mắt hắn. Lệ quỷ gốc bị vây ở hạ phong
trong khi đối kháng linh dị, khi nó bị áp chế, những thi thể mang
nụ cười quỷ dị kia cũng dường như mất đi chống đỡ, liên tục ngã
xuống đất, mà ở trong những thi thể này, Tô Viễn phát hiện thi
thể hai nữ sinh khác...
Các nàng ở tuổi trẻ trung xinh xắn, mà vĩnh viễn dừng lại ở giờ
khắc này, trên gương mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị kia.
Xin lỗi...
Đối với việc này, Tô Viễn cũng chỉ có thể nói như vậy.
Mỗi giây phút trên thế giới đầu có người chết, hắn cũng không
cứu được tất cả mọi người.
Mỗi một lần đối kháng trong sự kiện linh dị đều mang theo nguy
hiểm, ví dụ như con quỷ này, có thể là ngự quỷ giả sau khi chết lệ
quỷ hồi sinh. Chỉ là lớp sương mù quỷ dị này hắn phải sử dụng
chồng linh dị lên nhau mới có thể áp chế, hơn nữa hắn còn không
biết năng lực khác của lệ quỷ kia là cái gì.
Hắn không phải thánh nhân, không có khả năng dùng sinh mệnh
của mình đi xả mình cứu người khác.
Nhưng hắn lại có điểm mấu chốt để cân nhắc bản thân, cho nên
hôm nay sau khi phát hiện bệnh viện còn có người sống sót, Tô
Viễn trực tiếp đưa bọn họ đến cửa bệnh viện, sau đó thu nhỏ
phạm vi quỷ vực lại một chút, để cho cảnh sát đang canh gác
nhìn thấy người sống sót.
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 108
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...