Trong nguyên tác, Dương Gian cũng từng làm như vậy.
Mà bây giờ Tô Viễn cũng làm như vậy, chẳng qua hắn làm còn
tuyệt hơn Dương Gian, Dương Gian chỉ có một Diệp Tuấn, mà hắn
là làm cả hội.
Đám ngự quỷ giả này đều là một đám mềm yếu sợ cứng, nếu
như ngay từ đầu Tô Viễn biểu hiện ra tư thái cường ngạnh và
cường đại, đến lúc đó thái độ của bọn họ rất có thể sẽ bất đồng,
mà Tô Viễn cũng không thể làm ra hành động quá đáng.
Dù sao đưa tay không đánh người mặt cười.
Nhưng đổi lại một phương thức thì khác, chỉ cân câu dẫn đến
tham lam của đối phương, dụ dỗ bọn họ ra tay trước, như vậy
mới có thể danh chính ngôn thuận.
Nếu không vì sao môn phái chính đạo trong tiểu thuyết kia khi
giết người đều phải đội cho đối phương một cái mũ tà ma ngoại
đạo?
Nếu không thoáng cái giết chết một đám ngự quỷ giả dân gian,
coi như tổng bộ có mâu thuẫn với tổ chức ngự quỷ giả dân gian,
chỉ sợ cũng sẽ không cho phép.
Bởi vì cái chết của mỗi ngự quỷ giả đều có nghĩa là một sự kiện
kỳ lạ xảy ra, và tổng bộ cần hòa bình! Đó là sự ổn định!
Theo thời gian trôi qua, phạm vi nguyên rủa cũng bắt đâu mở
rộng, thanh âm cũng càng ngày càng rõ ràng, ổn định, xuyên
thấu cũng càng ngày càng mạnh, càng ngày càng cao.
Phảng phất như thật sự có một con lệ quỷ ghé vào bên tai bạn
kêu rên, Tô Viễn nhìn máy ghi âm trong tay, chỉ cảm giác nó
giống như đang nóng lên, đang rung động, giống như có thứ gì
đó muốn bò ra từ bên trong.
Tác dụng phụ của vật phẩm linh dị?
Tô Viễn khẽ nhíu mày, sau đó không chút do dự tháo găng tay
xuống, đặt máy ghi âm trong tay. Dưới sự áp chế của quỷ thủ,
máy ghi âm không rung động nữa mà vẫn tiếp tục phát ra tiếng
kêu thảm thiết.
Bỗng nhiên, một giai điệu du dương mà quỷ dị đột nhiên vang
lên, phá vỡ tân suất vốn có của tiếng kêu thảm thiết trong máy
ghi âm.
Đó là một giai điệu rất quỷ dị, giống như là khúc ru của mẹ, lại
tựa như không cách nào nghe rõ lời nói, mang theo một loại lực
lượng yên tĩnh có thể trấn an hết thảy, thế nhưng có thể đè
xuống tiếng kêu thảm thiết trong máy ghi âm.
Ngự quỷ giả vốn bởi vì nguyền rủa mà khiến lệ quỷ giấy giụa giấy
giụa hồi phục lúc này cũng an tĩnh lại, tựa hô chiếm được cơ hội
thở dốc, trên mặt tràn đầy vui sướng được cứu nằm trên mặt đất,
kiệt lực chống lại lệ quỷ đang cố gắng hồi sinh.
Nhưng mà thanh âm bất thình liệt này tựa hồ ngay cả lệ quỷ hồi
phục cũng có thể trấn an xuống, Tô Viễn rõ ràng thấy có một ngự
quỷ giả đầu rõ ràng xoay tròn gần một trăm tám mươi độ, lại
cứng rắn xoay chuyển trở về, trên mặt rõ ràng mang theo một
loại vui sướng sống sót sau kiếp nạn.
Trong cuộc đối kháng linh dị giữa thanh âm và thanh âm, máy ghi
âm bị áp chế.
Nhưng áp chế cũng không triệt để, tiếng kêu thảm thiết trong
máy ghi âm vẫn tiếp tục như cũ, nhưng chỉ có thể duy trì ở gần
Tô Viễn, không thể truyền ra xa, giai điệu kia tựa hồ chỉ có thể
làm được đến đây.
Tô Viễn cau mày nhìn lại, chỉ thấy trong đại sảnh có một cánh
cửa khác bị mở ra, một nam một nữ cùng đi ra.
Hấp dẫn sự chú ý của hắn chính là cô gái kia, cũng không phải
bởi vì cô ta đẹp như nào, hoặc là ngực to chân dài, mà là bởi vì
trên trán cô ta có thêm một cái cái miệng.
Giai điệu quỷ dị áp chế nguyên rủa kia chính là phát ra từ cái
miệng kia. Lại là một ngự quỷ giả, hơn nữa còn là ngự quỷ giả có
năng lực rất kỳ lạ, Tô Viễn khẽ híp mắt dưới kính râm.
Anh bạn này, xin hãy thu tay lại đi, đừng làm chuyện quá đáng.
"Thu tay lại? Cô là cái gì mà bảo tôi thu tay thì thu tay, vậy tôi
chẳng phải là mất mặt sao?"
Tô Viễn cười lớn, không có ý dừng lại, hắn ngược lại muốn nhìn
xem ngự quỷ giả này có thể sử dụng năng lực bao lâu.
Nói về tính bên bỉ, hắn Tô Viễn cũng không nhận thua.
Lời này nói rất không khách khí, nhưng mà trên mặt cô gái lại
không có bất kỳ không vui nào, người thức thời là trang tuấn kiệt,
huống chi biểu hiện của Tô Viễn đã đủ khiến cho cô ta coi trọng.
"Kẻ hèn tôi tên Nhan Chân là quản lý câu lạc bộ, lúc trước mấy vị
xảy ra một chút không vui, nhưng cái gọi là oan gia nên giải
không nên kết, mỉm cười xua tan ân oán. Tất cả mọi người đều là
nhân tài đặc thù, vì một chút chuyện nhỏ mà làm không vui
không đáng, huống hồ bọn họ cũng nhận được giáo huấn xứng
đáng, kính xin các hạ giơ cao đánh khẽ, thả bọn họ một đường.
"Nói cũng rất dễ nghe, vậy vừa rôi lúc bọn họ ác ý ép giá sao lại
không thấy cô đi ra hòa giải."
Tô Viễn cười lạnh liên tục, nữ nhân này ngược lại xử sự bất công,
năng lực làm việc không được, còn đặc biệt bao che khuyết điểm!
Bao gồm cả mấy ngự quỷ giả kia cũng thế, ánh mắt quá thiển
cận, chỉ lo lợi ích trước mắt.
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 120
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...