Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?

Chương 167


Chương trước Chương tiếp

Giản Thượng Ôn từ phòng Lương Thâm đi ra, hai ngày gần đây, thời tiết khắc nghiệt, không ít khách mời trong chương trình đều nhận được cuộc gọi hỏi thăm từ người nhà. Nhất là bên phía Ôn Cẩm, từ nhỏ cậu ta đã được nuông chiều yêu thương, giờ gặp tình huống thế này, người trong nhà đương nhiên không yên tâm, gọi điện thoại tới hỏi han cũng là điều dễ hiểu.

Ở lối cầu thang tầng hai.

Ôn Cẩm đang cầm điện thoại, gọi video với Ôn Kiến Thành.

Ôn Kiến Thành nói: "A Cẩm à, con bên đó thế nào rồi, có nguy hiểm gì không?"

"Không sao đâu ba." Ôn Cẩm trả lời: "Con bên này mọi thứ đều ổn cả, ba không cần lo lắng."

Ôn Kiến Thành nghe vậy mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Phải biết hiện giờ, ông ta đặt hết hy vọng vào đứa con trai này có thể vực dậy danh tiếng cho gia đình. Nếu Ôn Cẩm mà lại xảy ra chuyện, e rằng ông ta cũng không còn đường quay đầu.

Qua màn hình video, Ôn Cẩm nhìn thấy vẻ mặt hốc hác, tiều tụy của ba mình, không khỏi lo lắng. Nhưng điều khiến cậu ta bận tâm hơn là khung cảnh phía sau. Cậu ta hỏi: "Ba, sao ba không ở nhà?"

Sau lưng Ôn Kiến Thành hình như là một bức tường trắng đã cũ, tróc sơn lỗ chỗ.

Nghe Ôn Cẩm hỏi vậy, Ôn Kiến Thành thở dài một tiếng. Chỉ mấy tháng không gặp mà ông ta dường như già đi cả chục tuổi. Ông cất giọng khàn khàn: "A Cẩm à, tình hình trong nhà hiện giờ thật sự không khả quan. Mẹ con muốn ly hôn với ba, nửa tháng trước đã dọn ra đi rồi. Con cũng biết công ty đang thế nào mà, mẹ con vừa đi, tình hình tài chính lại càng tồi tệ hơn. Để giữ công ty khỏi phá sản, ba thật sự không còn cách nào khác, đành phải bán cả biệt thự rồi......"

Ôn Cẩm kinh ngạc, không giấu nổi vẻ hoảng hốt: "Cái gì?"

Căn biệt thự đó, bọn họ chỉ mới dọn vào ở chưa được bao lâu!

Ôn Kiến Thành cũng cố tình nói vậy để tạo áp lực cho Ôn Cẩm. Ông tiếp lời: "A Cẩm, ba thật sự bất lực rồi... con phải hiểu cho ba..."

Nhưng Ôn Cẩm lại để ý đến một chuyện khác, cậu ta hỏi: "Thế còn những bất động sản khác thì sao? Nhà mình không phải còn nhiều chỗ ở nữa à?"

Vừa nghe vậy, ánh mắt Ôn Kiến Thành lập tức trở nên né tránh.

Thật ra, mấy năm gần đây nhà họ Ôn, lại có thêm sự hậu thuẫn từ Phó gia và Lương gia, tài sản đương nhiên không hề ít. Nhưng khổ nỗi Ôn Kiến Thành lại làm ăn thất bại, thâm hụt tài chính trầm trọng, những bất động sản đó đã bị ông đem đi gán nợ từ trước. Lúc ấy ông nghĩ đơn giản, dù sao vẫn còn đứa con trai này, lại có mối hôn sự ràng buộc với Lương gia, sớm muộn gì cũng có thể cứu vãn.

Không ngờ!

Ôn Cẩm ngu ngốc đến mức đó! Lại làm hỏng luôn cả hôn ước!

Ôn Kiến Thành nói: "Những bất động sản đó... đều bị mẹ con mang đi rồi, lần này bà ấy quyết tâm ly hôn thật rồi, A Cẩm à, con phải giúp ba khuyên mẹ con một tiếng!"

Ôn Cẩm sao có thể không nghĩ tới, nhưng lần này mẹ dường như thực sự hận ba. Bản thân Ôn Cẩm cũng không quá để tâm chuyện ba mẹ ly hôn, vì dù sao thì cậu ta cũng đã chẳng còn cảm giác gia đình trọn vẹn từ lâu. Chỉ là, cả ba và mẹ, đều yêu cậu ta rất nhiều, nên cậu ta luôn cảm thấy chuyện đó... chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.

Nhưng giờ nhìn lại, mọi chuyện có vẻ không đơn giản như cậu ta tưởng.

Không còn trang viên, cũng chẳng còn biệt thự. Bảo cậu ta về sau phải sống ở cái nơi cũ nát rách rưới như thế này, thật sự là không thể chịu nổi! Nơi đó căn bản không dành cho người sống!

Ôn Cẩm không nghĩ ngợi gì liền nói: "Ba, ba đi xin lỗi mẹ đi! Mẹ bây giờ còn không chịu nghe điện thoại của con, đợi con về, con cũng sẽ đi xin lỗi cùng ba. Mẹ nhất định sẽ chấp nhận thôi!"

Ôn Kiến Thành làm sao không muốn như vậy. Nhưng từ sau khi Văn Á biết được lý do thực sự khiến cha mẹ ruột mình qua đời, bà nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh băng. Ánh mắt ấy đầy căm hận, Ôn Kiến Thành biết, chuyện đã không thể cứu vãn nữa rồi.

Đến nước này, ông ta chỉ có thể nghĩ cách khác!

Ôn Kiến Thành cố tình dẫn dắt: "A Cẩm, bây giờ mẹ con chắc chắn sẽ không tha thứ cho chúng ta. Dù bà ấy có yêu con đi nữa, thì cũng không thể nào đưa con đi theo mình được. Dù gì con cũng là... đứa con mà ba với vợ trước sinh ra. Con với Giản Thượng Ôn cùng một mẹ, bà ấy sẽ không chấp nhận điều đó."

Ôn Cẩm vừa nghĩ đến chuyện ấy thì lập tức cuống lên.

Ôn Cẩm nghĩ tới đây, cũng thấy rối lòng.

Lúc này mà đi theo mẹ mới là lựa chọn tốt nhất! Ít nhất mẹ còn có tiền, còn đi theo ba... thì chỉ có thể ở lại cái phòng thuê cũ kỹ tồi tàn này!

Cậu ta theo bản năng hỏi: "Vậy bây giờ con phải làm gì?"

Ôn Kiến Thành chính là chờ câu hỏi này! Ông ta cố ý thở dài một tiếng, rồi nói: "A Cẩm, con đừng vội. Dù nhà mình giờ đang gặp chút khó khăn, nhưng ba tin, dựa vào tình cảm thanh mai trúc mã giữa con và Phó tổng nhiều năm như vậy, hắn sẽ không nỡ mặc kệ con, đúng không? Chỉ cần con chịu đến cầu xin hắn, để hắn giúp nhà chúng ta một tay, nhất định sẽ có cách xoay chuyển!"

Những lời này cuối cùng cũng khiến Ôn Cẩm bừng tỉnh.

Cậu ta lập tức nói: "Được rồi ba, ba yên tâm! Con nhất định sẽ không để nhà mình rơi vào cảnh này!"

Nói xong liền cúp máy.

Thật ra, Ôn Cẩm hiểu rõ ý của ba mình. Nhưng điều Ôn Kiến Thành không biết là, căn bản không phải cậu ta không muốn nỗ lực, mà là Phó ca ca cùng Lương Thâm hiện tại hoàn toàn chỉ xoay quanh Giản Thượng Ôn. Họ đâu còn quan tâm gì đến cậu ta nữa!

Cậu ta nghĩ đi nghĩ lại.

Cuối cùng nghĩ ra một cách, cậu ta có thể tìm Thẩm Nghị! Năm đó lúc cậu ta ngất xỉu, chính Thẩm Nghị đã cứu cậu ta. Tuy đạo diễn Thẩm trước giờ vốn chẳng mấy khi giúp ai, càng không hay quan tâm đến người ngoài, nhưng lại ra tay vì cậu ta, chứng tỏ trong lòng Thẩm Nghị vẫn còn chút cảm tình!

Đúng rồi, cậu ta phải đi tìm người trong lòng của mình!

Ý nghĩ vừa định hình, Ôn Cẩm liền hạ quyết tâm. Nhưng khi vừa xoay người định hành động, thì chưa đi được mấy bước, cậu ta đã bất ngờ chạm mặt Giản Thượng Ôn.

Giản Thượng Ôn đang đi tới từ phía hành lang bên ngoài, trên tay còn cầm một mâm đồ ăn, mặc một chiếc áo len trắng đơn giản bên trong phòng sưởi ấm, bên dưới là quần dài rộng rãi. Dáng vẻ không hề cố gắng giữ hình tượng, nhưng mặc lên người Giản Thượng Ôn lại toát ra một vẻ đẹp nhẹ nhàng thanh tú. Cậu như một nhánh trúc non, thanh sạch và nổi bật giữa khung cảnh đơn sơ.

Ánh mắt chạm nhau.

Ôn Cẩm ánh mắt khẽ né tránh, nắm chặt điện thoại, nói: "Anh... Anh định đi đâu vậy?"

Giản Thượng Ôn đáp: "Nhân viên tổ chương trình bảo với tôi, Phó tổng và Lương Thâm đều bị bệnh, lại không chịu ăn uống gì, nên tôi tới xem thử có thể giúp được gì không."

Trong lòng Ôn Cẩm bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu không tên.

Phải biết rằng, theo lý mà nói, chính cậu ta mới là vị hôn phu trước đây của Lương Thâm, còn Phó Cẩn Thành lại là thanh mai trúc mã của cậu ta. Vậy mà giờ chuyện như thế, nhân viên chương trình không báo cho cậu ta trước, lại chạy đi nói với Giản Thượng Ôn!

Chẳng khác nào cố tình gạt cậu ta ra ngoài!

Tức ngực bức bối nhưng không thể hiện ra mặt, vừa thấy Giản Thượng Ôn định rời đi, Ôn Cẩm liền cất giọng có chút gấp gáp: "Anh mang cơm cho Phó ca ca à? Vậy mau đi đi!"

Giản Thượng Ôn dừng chân, ngoảnh đầu lại: "Em định ra ngoài à?"

Ôn Cẩm chột dạ thoáng chốc, nhưng vẫn cố gắng tìm cho mình một lý do hợp lý. "Ừm... em lo cho Phó ca ca và mọi người quá, định tới chỗ đạo diễn hỏi thăm chút."

Ánh mắt sâu thẳm như hồ nước lặng đêm đông của Giản Thượng Ôn khẽ dừng lại, khiến Ôn Cẩm bất giác thấy bất an. Đôi mắt ấy như nhìn thấu suy nghĩ của người ta, khiến cậu ta chẳng dám đối diện quá lâu.

Nhưng Giản Thượng Ôn chỉ khẽ cười. Ngay lúc Ôn Cẩm vẫn còn thấp thỏm, cậu gật đầu: "Ừ, vậy em đi đi."

Ôn Cẩm nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài.

Cậu ta chạy đến trước lầu nhỏ nơi Thẩm Nghị đang ở, vừa vào tới liền thấy anh đang bàn chuyện với phó đạo diễn ở tầng một. Ôn Cẩm thở d.ốc, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía Thẩm Nghị.

Phó đạo diễn thấy cậu liền chủ động nói: "Đạo diễn, có người tìm, tôi xin phép ra ngoài trước."

Thẩm Nghị quay đầu, ánh mắt chạm ngay gương mặt Ôn Cẩm.

Lúc chạy đến thì nhiệt huyết dâng trào, nhưng đến khi thật sự đối diện, Ôn Cẩm lại bất giác lúng túng, chẳng biết phải nói gì.

Thẩm Nghị thì trái lại, điềm nhiên như nước. Anh đặt tài liệu xuống bàn, ngồi xuống ghế sofa, nhướng mày nhìn Ôn Cẩm, chậm rãi hỏi: "Có chuyện gì?"

Ôn Cẩm nhìn anh, cảm xúc nghẹn lại nơi cổ họng, trong lòng như bị khuấy động. Hốc mắt bất giác đỏ lên. Cậu ta nói: "Em... em muốn nói với anh, công ty nhà em sắp phá sản rồi. Em biết nhà anh rất có thế lực... anh có thể giúp em một tay không?"

Thẩm Nghị hỏi thẳng: "Cậu muốn tôi giúp ai? Ba cậu, hay mẹ cậu?"

Ôn Cẩm do dự một thoáng rồi lí nhí: "Cả hai... đều cần giúp."

Thẩm Nghị nheo mắt: "Nhưng tôi nghe nói, mẹ cậu đâu phải là vợ hiện tại của Ôn Kiến Thành?"

Không chút chần chừ, Ôn Cẩm đáp: "Mẹ em chỉ có một người. Trong lòng em, không có ai khác cả."

Thẩm Nghị khẽ bật cười, âm trầm và lạnh lẽo. Ôn Cẩm chẳng hiểu sao anh lại cười như thế, nhưng ánh mắt kia khiến cậu ta cảm thấy bất an, sống lưng ớn lạnh.

Giọng anh trầm tĩnh vang lên: "Cậu nghĩ tại sao tôi phải giúp cậu?"

Ôn Cẩm sững người, ánh mắt trở nên hoang mang. Một lúc sau, cậu ta mới ngập ngừng mở lời: "Vì... trước kia anh từng cứu em. Trong tiệc của Thẩm gia, anh còn gọi riêng em lại, hỏi tên em... Em tưởng anh rất đặc biệt với em..."

Căn phòng chợt im lặng.

Một lát sau, Thẩm Nghị nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng mà mỉa mai: "Cậu muốn biết lý do thật sự không?"

Ôn Cẩm gật đầu.

Giọng Thẩm Nghị vang lên chậm rãi: "Năm tôi còn nhỏ, người chăm sóc tôi là một bảo mẫu. Bà ấy rất tốt, giúp đỡ tôi không ít. Thỉnh thoảng bà sẽ khoe ảnh con trai mình, kể rằng đó là đứa con út rất ngoan, rất nghe lời của bà. Nghe mãi, tôi cũng tò mò, nên nhớ luôn tên cậu. Vì thế, khi gặp cậu ở tiệc Thẩm gia, tôi mới hỏi thêm vài câu."

"Có điều, xem ra..." – Thẩm Nghị nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt – "Cậu cũng chỉ đến mức đó thôi."

Ôn Cẩm cảm thấy má mình như bị bỏng, nóng ran đau rát. Khoé mắt cay xè, nước mắt cứ thế trào ra. "Là vì bà ấy từ nhỏ đã không đối xử tốt với em, bà ấy không cần em nữa, nên em mới thành ra như vậy... chuyện này đâu phải lỗi của em!"

Thẩm Nghị không nói gì. Chuyện nhà họ, anh cũng chẳng mấy quan tâm, ký ức về người bảo mẫu năm xưa cũng nhạt nhoà như gió thoảng, chẳng đủ để khiến anh động lòng.

Nếu không phải vì hiện tại anh yêu Giản Thượng Ôn, vì cậu mà đi tìm hiểu lại những chuyện năm xưa, có lẽ đến bây giờ anh vẫn chẳng hề hay biết những bí mật bị chôn giấu suốt một thời gian dài ấy.

Trong tiếng nức nở nghẹn ngào của Ôn Cẩm, Thẩm Nghị lạnh nhạt lên tiếng: "Không còn chuyện gì nữa thì cậu về đi.  Việc của cậu, tôi không giúp được."

Câu nói như sét đánh ngang tai, khiến Ôn Cẩm chết lặng.

Ôn Cẩm như bị rút cạn khí lực, cứng đờ xoay người định đi, thì sau lưng lại vang lên giọng trầm ổn: "Khoan đã."

Cậu ta lập tức quay đầu, ánh mắt đầy mong chờ.

Chỉ thấy Thẩm Nghị cầm lại tập văn kiện bên cạnh, vừa lật giở vừa lười biếng nói: "Người có quan hệ tốt nhất với cậu, chắc vẫn là thanh mai trúc mã Phó Cẩn Thành. Có lẽ, chỉ hắn mới có thể cứu được nhà cậu."

Ôn Cẩm hơi chần chừ, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà... bây giờ tâm trí anh ấy đâu còn đặt trên người em nữa, anh ấy thích Giản Thượng Ôn rồi."

Thẩm Nghị khẽ bật cười. Anh ngước đôi mắt u lam, nhàn nhã nhìn Ôn Cẩm, giọng nói chậm rãi vang lên: "Vậy cậu nghĩ xem... tại sao hắn lại thích Giản Thượng Ôn?"

Ôn Cẩm nghẹn lời.

Cậu ta bước ra khỏi tiểu lâu như người mất hồn.

Khi đi ngang qua cửa sổ pha lê, ánh sáng từ trong hắt ra, phản chiếu bóng hình mờ ảo của chính mình trên mặt kính. Ôn Cẩm khựng bước, lặng lẽ đối diện bóng dáng mình trong lớp pha lê trong suốt, cẩn thận sửa lại vài lọn tóc rối, đặt khay đồ ăn xuống cạnh cây cột bên cạnh.

Hình ảnh phản chiếu cho thấy một gương mặt trắng trẻo, đáng yêu, các đường nét trên gương mặt kia lại mơ hồ mang bảy tám phần giống Giản Thượng Ôn.

Nếu chỉ nhìn lướt qua... đúng là dễ khiến người ta hoang mang.

Khác biệt duy nhất là ở khí chất.

Giản Thượng Ôn có đôi mắt đào hoa, cười lên nơi khoé mắt lại có một nốt ruồi lệ nhỏ quyến rũ, ánh nhìn như hồ ly nhỏ ngây ngất lòng người. Vẻ đẹp ấy có thể gây nghiện, có khí chất sắc lạnh xen quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.

Còn Ôn Cẩm thì sở hữu đôi mắt to tròn ngây thơ, gương mặt bầu bĩnh, nụ cười đơn thuần như thiếu niên chưa vướng bụi trần, đáng yêu, nhưng không đủ sức hút để khắc sâu trong lòng người khác như Giản Thượng Ôn.

"Vẫn có điểm giống nhau..." Ôn Cẩm thì thầm.

Đúng rồi.

Hôm đó, ở ngoài cửa, cậu ta từng lén ghi âm cuộc cãi vã giữa Phó Cẩn Thành và Lương Thâm, vốn định dùng để đưa cho Thẩm Nghị nghe, lật mặt thật của Giản Thượng Ôn.

Nhưng hôm đó, Lương Thâm đã nói một câu...

Phó ca ca đem Giản Thượng Ôn làm thế thân?

Nếu như vậy, chẳng phải có nghĩa là người mà Phó ca ca thực sự yêu... là cậu ta?

Giản Thượng Ôn chỉ là vật thay thế mà thôi!

Ôn Cẩm bỗng thấy tim đập rộn ràng, ánh mắt sáng lên hy vọng. Không ngờ Phó ca ca lại vẫn còn tình cảm sâu nặng với cậu ta như vậy.

Ôn Cẩm đột nhiên có chút kích động. Cậu ta cần phải nắm lấy cơ hội này. Vài ngày nữa là tới ngày ghi hình cùng Phó ca ca rồi! Nếu Phó ca ca không chấp nhận, cậu ta sẽ nói cho hắn biết, cậu ta đã sớm nhận ra, hắn vẫn luôn xem Giản Thượng Ôn là thế thân cho người khác. Nhưng cho dù như vậy, chỉ cần người kia không còn nữa, cậu ta vẫn có thể tha thứ cho hắn!

Phó ca ca nhất định sẽ cảm động đến phát khóc!

Dù gì thì lúc đó cũng là livestream, cậu ta có thể khiến toàn bộ cư dân mạng đều chứng kiến tình yêu của bọn họ!

Chương trước Chương tiếp
Loading...