Tô Thanh Ngư chỉ liếc người phụ nữ đó một cái, rồi chậm rãi dời mắt đi.
Từ khi dọn món, dân làng ở đây bắt đầu trò chuyện, động tác cứng nhắc, biểu cảm đờ đẫn, thì thầm to nhỏ.
Dù nội dung họ nói không mang tính thực chất nhưng có thể thấy dân làng ở đây quen biết nhau.
Bao gồm cả ông lão râu trắng, trước khi đưa bát đũa cho Tô Thanh Ngư, cũng đã bận rộn qua vài bàn khác.
Chỉ riêng người phụ nữ này, từ đầu đến cuối không nói chuyện với bất kỳ dân làng nào.
Không hề giao tiếp.
Một người phụ nữ không hòa nhập được với dân làng, sao lại chủ động giúp đỡ khách lạ?
Điều thứ sáu quy tắc 【Làng Công Dương】:
【Chỉ bếp lớn trong làng cung cấp thức ăn an toàn, hãy ăn cùng dân làng. Dân làng ở đây chỉ thích ăn chay, không thích món mặn. Nhập gia tùy tục, nam phải lên bàn mời rượu, nữ không được lên bàn ăn. Khi ăn cơm, nếu thấy ai cắm đũa dựng đứng vào bát cơm, không được ăn bất kỳ thức ăn nào người đó chạm vào.】
Nửa đầu quy tắc nói “hãy ăn cùng dân làng” nhưng nửa sau lại nói “không được ăn bất kỳ thức ăn nào người đó chạm vào”.
“Người đó” ở đây không phải “dân làng”.
Cắm đũa dựng đứng vào bát cơm thường là để cúng người chết.
Mà thức ăn cúng người chết là đồ cúng, người sống không được tùy tiện ăn.
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Ngư càng thấy khuôn mặt người phụ nữ kia thêm âm u đáng sợ.
Cô bình tĩnh lại, tiếp tục nhấn mạnh với ông lão râu trắng: “Phiền ông đổi cho tôi đôi đũa khác.”
Ông lão râu trắng lại lắc đầu từ chối.
Tô Thanh Ngư cầm đôi đũa trong tay, khẽ cau mày.
Ông lão từ chối, vậy chứng tỏ ông ta không phải chìa khóa giải đáp.
Lẽ nào đoạn chữ đỏ đen kia là đúng?
Cô nhìn sang Thẩm Tư Niên, lúc này anh ta cũng nhận được đôi đũa dài ngắn không đều.
Thẩm Tư Niên do dự một lát, tìm sọt tre dưới bàn, ném đôi đũa vào.
Ngay lập tức, dân làng tại bàn anh ta đồng loạt đặt bát đũa xuống.
Thẩm Tư Niên nghe tiếng cảnh báo lỗi từ hệ thống trong đầu, sắc mặt tái mét.
Hệ thống có thể phát hiện quy tắc bị ô nhiễm, nhưng mỗi ngày chỉ dùng được số lần giới hạn.
Hôm nay anh ta đã dùng hết để kiểm tra quy tắc tìm được trong nhà đất đêm qua.
Tô Thanh Ngư nhanh chóng bước đến nhìn vào sọt tre.
Trong sọt vốn có ba chiếc đũa: hai dài, một ngắn.
Cộng thêm đôi đũa Thẩm Tư Niên vừa ném vào thành ba dài, hai ngắn.
Chữ đỏ đen quả nhiên là bẫy.
Là nó dẫn dụ sai lầm!
Dân làng ở bàn đó đã đồng loạt đứng dậy.
Hiện tại Thẩm Tư Niên quá phụ thuộc vào hệ thống.
Khi anh ta nhận ra mình hành động lỗ mãng thì đã muộn.
Bất đắc dĩ, anh ta nghĩ đến lá bài tẩy cuối cùng.
Đó là con át chủ bài giữ mạng của anh ta: kỹ năng chết đi sống lại ba lần.
Nếu chết trong phó bản, anh ta có ba cơ hội hồi sinh ngoài phó bản.
Tô Thanh Ngư mắt tinh tay lẹ, nhặt đôi đũa Thẩm Tư Niên vừa ném ra khỏi sọt tre.
Đũa họ dùng có viền bạc ở đuôi, khác với đũa trong sọt.
Sau đó Tô Thanh Ngư ghép đũa của mình và Thẩm Tư Niên.
Dài đặt với dài, ngắn đặt với ngắn.
Như vậy thì có hai đôi đũa dài bằng nhau.
“Này.”
Tô Thanh Ngư đưa đôi đũa ngắn cho Thẩm Tư Niên: “Cẩn thận bẫy trong quy tắc.”
“Cảm ơn, tôi ghi nhớ ân tình của cô.”
Thẩm Tư Niên nhanh chóng nhận đũa, trong lòng còn sợ hãi ngồi lại ghế, ánh mắt nhìn Tô Thanh Ngư cũng chân thành hơn vài phần.
Những dân làng thấy đũa trong sọt trở lại như cũ, lộ vẻ thất vọng, ngồi xuống như cũ.
Quy tắc nói chỉ bếp lớn trong làng mới cung cấp thức ăn an toàn.
Hiện tại, thức ăn là cháo xanh dính nhầy và thịt kho tàu.
Thịt kho tàu bốc khói trắng, ánh lên màu đỏ bóng, lớp đường caramel đều, tỏa hương thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Dân làng ở đây chỉ thích ăn chay, không thích đồ mặn.
Không thích đồ mặn, trên bàn lại có thịt kho tàu, điều này chứng tỏ món thịt này dành để đãi khách.
Tô Thanh Ngư và Thẩm Tư Niên không phải dân làng mà là khách.
Vì vậy thịt kho tàu có thể ăn được.
Người phụ nữ cắm hai chiếc đũa vào bát cơm lê lết từng bước, tà váy dài che khuất đôi chân, chậm rãi di chuyển đến từng bàn, dùng đũa gắp thịt.
Khi đũa của người phụ nữ đó chạm vào miếng thịt, món thịt vừa nóng hổi bỗng chốc hóa lạnh ngắt.
Tranh thủ lúc người phụ nữ chưa tới gần, Tô Thanh Ngư nhanh tay gắp hai miếng thịt kho bỏ vào bát mình.
Thịt kho tàu lớp mỡ lớp nạc xen kẽ, bốc khói nghi ngút, hương thơm phức.
Đưa miếng thịt vào miệng, thịt heo mềm nhừ ngọt nước, vị béo ngậy tan ngay trên đầu lưỡi.
Tô Thanh Ngư ăn xong một miếng, cơn đói trong bụng cô lập tức dịu đi.
Sau hai miếng, Tô Thanh Ngư dừng đũa.
Theo kinh nghiệm trước đây, đồ ăn trong phó bản, đặc biệt là thịt, tốt nhất nên ăn ít.
Thẩm Tư Niên thấy Tô Thanh Ngư gắp thịt cũng bắt chước cô, cho thịt vào bát.
Đàn ông vốn ăn nhiều hơn, khi nếm được vị ngon của thịt kho, anh ta ăn gần hết cả đĩa.
Vô Tâm tỏ ra hờ hững với đồ ăn trên bàn.
Tô Thanh Ngư thử đặt bát cháo xanh trước mặt Vô Tâm, nhưng anh không mặn mà.
Bàn tay xương trắng đẩy chiếc bát ra, đôi mắt đen như vũng nước tù, xung quanh phảng phất khí đen.
Biểu cảm ấy... dường như hơi bất mãn.
Tô Thanh Ngư thở dài khẽ: “Nếu anh đói thì tự đi kiếm ăn đi, nhớ về kịp giờ.”
Vô Tâm gật đầu rời đi.
Bữa sáng kết thúc, dân làng tản ra.
Tô Thanh Ngư nhìn thấy một tay Vô Tâm lôi xác ông lão râu trắng vào đám cỏ cao ngang người.
Anh thành thạo lột da, mổ bụng, bàn tay xương trắng móc ra trái tim còn đập trong lồng ngực ông lão, đưa thẳng vào miệng.
Tô Thanh Ngư lập tức quay đi.
Ngược lại, Thẩm Tư Niên nhìn cảnh Vô Tâm ăn uống với vẻ thích thú, vỗ tay tán thưởng: “Quỷ dị khế ước của cô mạnh đến vậy sao?”
“Anh ấy đang ăn, đừng nhìn nữa, chúng ta đi dạo quanh làng đi.”
Thẩm Tư Niên đảo mắt giữa Vô Tâm và Tô Thanh Ngư, anh ta cúi đầu suy nghĩ gì đó, lát sau ngẩng lên, ánh mắt sáng như sao, vén mái tóc dài trước trán, môi mỏng khẽ hé:
“Em gái nhỏ của anh quả nhiên giấu tài, lúc nãy cảm ơn em đã cứu mạng. Em yên tâm, anh nhất định sẽ đưa em ra khỏi phó bản này an toàn.”
Nói rồi, anh ta còn định đưa tay vuốt tóc Tô Thanh Ngư.
Cô khéo léo né tránh.
Thẩm Tư Niên đúng là có ngoại hình ưa nhìn, đường nét góc cạnh như điêu khắc, giọng nói trầm khàn đầy cuốn hút.
Nhưng Tô Thanh Ngư không mắc bẫy.
Trong cuốn sách “Kinh Dị Giáng Lâm” có nhắc đến, Thẩm Tư Niên ngoài yêu đương với Lạc Tử Huyên còn có vô số hồng nhan tri kỷ.
Anh ta từng hứa với Lạc Tử Huyên “một đời một mối”, nhưng điều đó không ngăn anh ta có hàng loạt người ngưỡng mộ theo đuổi.
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 95
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương tiếp
Loading...