Sáng sớm sương mù dày đặc, một góc bến xe trông cô đơn lạ thường.
Trong sương, chiếc xe buýt trường màu vàng cũ kỹ chậm rãi lăn bánh, lúc ẩn lúc hiện.
Ánh đèn xe vàng mờ xuyên qua sương mù chiếu tới.
Bạch Nguyên Hương lưu luyến không rời ngoảnh đầu nhìn trường học, cô ấy đưa bàn tay xanh xám về phía Tô Thanh Ngư: “Chủ nhân tôn kính, tôi đã ở bên cô tại trường sáu ngày, xin trả sáu cái xương sườn hoặc mười hai ngàn đồng âm phủ.”
Trong sách có nhà vàng.
Dù không đổi được nhà vàng cũng có xương sườn giòn rụm.
Sử dụng sức mạnh quỷ dị phải trả giá.
Giá của Vô Tâm tính theo lần, mỗi lần một trái tim hoặc mười ngàn đồng âm phủ.
Giá của Bạch Nguyên Hương tính theo ngày, một ngày một xương sườn hoặc hai ngàn đồng âm phủ.
Trang Hiểu Điệp giật mình, cô ấy kinh ngạc: “Mỗi người chỉ có mười hai cái xương sườn, không phải cô là thần hộ mệnh của Thanh Ngư sao? Thần hộ mệnh nhà ai lại rút xương sườn người ta?”
“Đó là nội dung giao kèo.”
Bạch Nguyên Hương giống mọi quỷ dị bình thường khác, giúp Tô Thanh Ngư dựa trên giao kèo chứ không phải tình cảm.
Quỷ dị không có tình cảm.
Tô Thanh Ngư lấy mười hai ngàn đồng âm phủ đưa cho Bạch Nguyên Hương.
Xe buýt trường dừng ở trạm.
Thân xe vàng sơn chữ đỏ to đùng: xe số 3568.
Số này khớp với số trên vé.
Cửa sổ xe đọng đầy giọt nước như vừa chạy qua mưa.
Đột nhiên cửa xe buýt vàng phát ra âm thanh chói tai, chậm rãi mở.
Tô Thanh Ngư thấy tài xế mặc đồng phục đen, đội mũ đen, mặt không cảm xúc, hai tay đặt trên vô lăng.
Cô nói với Trang Hiểu Điệp: “Chúng ta lên xe thôi.”
Tô Thanh Ngư vừa đặt một chân lên xe.
Trang Hiểu Điệp cúi đầu, cô ấy ngoảnh nhìn trường THPT Sao Mai, trong lòng đầy cảm giác không chân thực.
Rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu một năm, vậy mà chỉ một tuần đã rời đi.
Cô ấy ngẩng đầu hỏi: “Bạch Hỏa và Lạc Tử Huyên thì sao? Chúng ta không nói với họ à?”
Mấy ngày qua họ giúp đỡ lẫn nhau, Trang Hiểu Điệp đã coi họ như bạn bè sống chết có nhau.
“Tôi chỉ có hai vé.”
Đương nhiên Tô Thanh Ngư có khả năng xin bốn vé, nhưng cô không làm vậy.
Trang Hiểu Điệp cúi mắt, hơi thất vọng, giọng nhẹ như tiếng thở dài: “Họ sẽ chết… đúng không?”
“Họ sẽ sống.”
Tô Thanh Ngư khẳng định chắc chắn.
Lạc Tử Huyên là nữ chính, có thể hóa nguy thành an.
Bạch Hỏ là bạn của nam tính, họ chưa gặp nhau, càng không thể chết như vậy.
Nghe thế, tâm trạng Trang Hiểu Điệp nhẹ nhõm hơn.
Cô ấy ngẩng nhìn bạn thân, nhận ra mấy ngày nay Thanh Ngư của cô đã thay đổi.
Trước đây luôn là Trang Hiểu Điệp chăm sóc Tô Thanh Ngư.
Hồi nhỏ chơi trèo cây lấy tổ chim, cô ấy sẽ để Tô Thanh Ngư chọn chim đầu tiên.
Lúc đi học, Tô Thanh Ngư lười không làm bài tập hè, cô ấy sẽ dành ngày cuối kỳ nghỉ ngồi làm cùng với cô.
Có người tỏ tình với Tô Thanh Ngư trên confession, cô ấy vui vẻ trang điểm giúp Tô Thanh Ngư, cho mượn bộ quần áo phiên bản giới hạn.
Sau này nhà Tô Thanh Ngư phá sản, trường xuất hiện đám người nịnh trên đạp dưới, Trang Hiểu Điệp đáp trả từng người một giúp Tô Thanh Ngư.
Khi bạn bè cô lập Tô Thanh Ngư, cô ấy đứng ra tuyên bố với mọi người cô ấy là bạn thân nhất của Tô Thanh Ngư.
Bấy lâu nay cô ấy luôn là người che ô.
Cho đến khi quỷ dị thức tỉnh.
Thế giới này trở nên kỳ quái.
Người quen biến mất từng người một, khuôn mặt người lạ chỉ còn một biểu cảm.
Trong góc tối, vô số nguy hiểm sinh sôi.
Trang Hiểu Điệp trở thành người cần được bảo vệ.
Tô Thanh Ngư là người che ô cho cô.
Trang Hiểu Điệp thấy bạn thân mình trở nên thông minh hơn, kiên cường hơn, dũng cảm hơn.
Tối hôm đó, khi Tô Thanh Ngư cõng cô về ký túc xá, trái tim Trang Hiểu Điệp sắp tan chảy.
Cô ấy nhớ lúc nhỏ khi Tô Thanh Ngư ngã xuống mương, cô ấy cũng cõng Tô Thanh Ngư khóc lóc về nhà như vậy.
Kể từ khi đến trường THPT Sao Mai, mọi lựa chọn của Tô Thanh Ngư dường như chưa từng sai.
Giờ phút này, Tô Thanh Ngư nói với cô rằng Bạch Hỏ và Lạc Tử Huyên sẽ không chết, Trang Hiểu Điệp sẵn sàng tin.
Trang Hiểu Điệp lên xe buýt trường.
Cửa xe đóng lại.
Bên trong xe mờ tối, ánh đèn chập chờn chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của hành khách.
Chỉ còn hai ghế trống.
Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Diệp ngồi xuống.
Nữ nhân viên soát vé mặc đồng phục đen bó sát, cổ áo đeo huy hiệu đồng phai màu, đi giày cao gót đỏ bước tới.
Khuôn mặt cô ta trắng bệch như giấy, gương mặt lạnh lùng, động tác chậm rãi, máy móc.
“Hai hành khách hãy xuất trình vé.”
Tô Thanh Ngư đưa vé cho nữ soát vé.
Cô ta kiểm tra xong, xé cuống vé, trả lại Tô Thanh Ngư rồi mỉm cười: “Điểm đến của hai người là ga tàu điện ngầm Thanh Xung.”
Tô Thanh Ngư gật đầu: “Vâng.”
Cô thấy trên xe ghi các trạm xe buýt trường đi qua.
Lần lượt là: THPT Sao Mai — Khu dân cư Ánh Dương — Ga tàu điện ngầm Thanh Xung — Thiên Phủ Linh Thành — Khu du lịch Hồ Đen — Nhà thờ Xương Người.
Vé này là của giáo viên Thể dục, có lẽ trước đây cô ấy chuyển tuyến ở ga tàu điện ngầm Thanh Xung.
Tô Thanh Ngư nhìn Thiên Phủ Linh Thành, hóa ra THPT Sao Mai chỉ cách nhà cô ba trạm.
Xe khởi động.
Khi xe chạy đến cổng chính trường, Tô Thanh Ngư thấy trong sương mù, từng chiếc xe buýt mới chạy tới.
Xe chở đầy người thử thách mới.
Khi hai xe lướt qua nhau, Tô Thanh Ngư thấy qua cửa sổ một bóng dáng quen thuộc trên xe đối diện.
Cô gái thắt bím đôi, đeo kính dày, sắc mặt u ám nhìn cảnh ngoài cửa sổ.
Là Văn Tuyết Trà.
Khi ánh mắt chạm nhau, Văn Tuyết Trà kinh ngạc đặt tay lên cửa kính, nhìn về phía này.
Đôi mắt cô ta lập tức trở nên bất ngờ, miệng hơi há như muốn nói gì đó.
Một người đáng lẽ đã chết trong phó bản trước, vậy mà lại xuất hiện ở thế giới này.
Sắc mặt Văn Tuyết Trà phức tạp.
Cô ta nhớ trong phó bản 【Hành lang vô tận】, số điện thoại Tô Thanh Ngư đưa là số không có thật!
Ban đầu Văn Tuyết Trà còn ngây thơ nghĩ Tô Thanh Ngư nhớ sai số, cô ta tiếc nuối thay cô, thậm chí thấy rất áy náy vì mình không giúp Tô Thanh Ngư hoàn thành tâm nguyện cuối.
Nhưng lúc này, thấy Tô Thanh Ngư vẫn sống, Văn Tuyết Trà lập tức hiểu ra: người phụ nữ đáng chết này đã tính toán đường lui từ đầu.
Cái gì mà hy sinh vì nghĩa, cái gì mà tình cảm cao thượng vì người khác, toàn là giả!
Còn hại cô ta vào 【Phó bản Sở cảnh sát】, bị quỷ dị móc mất mắt trái mới thoát ra được!
Tô Thanh Ngư vẫy tay với Văn Tuyết Trà.
Mạng lớn thật, vậy mà vẫn chưa chết.
Văn Tuyết Trà hất cằm, thẳng tay giơ ngón giữa với cô.
Cô ta còn thở lên kính, tạo một lớp sương rồi viết bằng tay: “Đồ lừa đảo chết tiệt!”
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 77
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương tiếp
Loading...