Biết được sự thật là một điều rất tàn nhẫn.
Sự tồn tại của nước thánh, có lẽ ban đầu đã giải quyết được ô nhiễm của thị trấnbnhưng cuối cùng chính người dân nơi đây lại bị nước thánh phản phệ.
Nó không chỉ dõi theo mọi thứ mà còn cắt đứt con đường liên kết thị trấn với thế giới bên ngoài.
Tất cả cư dân bản địa đều không thể rời đi.
Nhưng xe của tập đoàn Sao Mai lại có thể vào.
Tập đoàn Sao Mai này rốt cuộc là thế lực nào?
Điều mỉa mai là phó bản này kết nối với một rạp chiếu phim ở thế giới thực.
Như thể nó công khai tuyên bố với tất cả rằng thị trấn này là một nơi giả tạo.
Không hề tồn tại chốn thiên đường nhân gian.
Lily đã quyết định, cô ấy đã chọn cho mình một điểm kết thúc.
Cô ấy nói: “Khi chị đưa ra quyết định này, chị cảm thấy cuộc đời vốn ngày qua ngày lặp lại bỗng trở nên đáng mong chờ. Thật ra chị không thích tiếp xúc với những người ngoại tỉnh như các em, vì các em chỉ dừng chân thoáng qua. Các em đến không rõ ràng, đi cũng chẳng rõ ràng. Lần này, cuối cùng chị cũng có thể kết thúc mọi chuyện. Nói thật, chị ước gì tập đoàn Sao Mai chưa từng xuất hiện ở thị trấn hẻo lánh này. Nhưng chị cũng mừng biết bao khi Sao Mai mang Thánh Tử đến cho chị.”
Con người vốn dĩ là một thực thể đầy mâu thuẫn.
Lily biết nhiều như vậy vì ngay từ đầu, Thánh Tử đã kể hết mọi chuyện cho cô ấy vì lòng riêng.
Thánh Tử bảo cô ấy hãy tỉnh táo mà yêu thương.
Lily là cư dân bản địa của thị trấn, danh xưng “gái hư” là do người dân nơi đây sợ cô ấy tiếp xúc với Thánh Tử mà gán cho.
Cô ấy chẳng bao giờ bận tâm đến những điều đó.
Vì Lily chỉ muốn là chính mình.
Khi cả thị trấn bắt đầu uống nước thánh, quên đi sự tồn tại của ô nhiễm và quỷ dị, cô ấy chọn giữ tỉnh táo.
Quên đi mới là điều đáng sợ nhất.
Khi một người quên mất quá khứ của mình, liệu cô ấy có còn là chính mình?
Dù có bị ô nhiễm, dù đôi khi Lily trở nên cực kỳ nóng nảy, thường xuyên cầm dao muốn chém người, cô ấy cũng không màng.
Tô Thanh Ngư chui vào chăn mềm mại, âm thanh trong đầu dần dịu đi.
Chiếc dây chuyền dê núi trước ngực ấm áp như ngọc.
Cô nghe thấy tiếng khóc nức nở dưới gầm giường.
Ở trong phó bản, cô không thể xem tất cả những người gặp được như NPC trong trò chơi. Những người bị mắc kẹt ở đây chẳng khác gì người ở thế giới bên ngoài.
Cũng là lòng bàn tay ấm áp, cũng là trái tim đang đập.
Nếu lúc đó Tô Thanh Ngư chọn ở lại phó bản 【Ngôi Nhà Ngọt Ngào】, có lẽ cô cũng sẽ như họ, tiễn đưa hết đợt người thử thách này đến đợt khác.
Nhà thờ.
Ban đêm, Bạch Hỏa không nghỉ ngơi mà đi tìm Thánh Tử.
Ban đầu anh định đi một mình, nhưng khi đi ngang phòng Trang Hiểu Điệp, nghĩ đến thân phận “trinh nữ” của cô ấy được nhà thờ ưu ái hơn, anh quyết định mời cô ấy đi cùng.
Anh gõ cửa, phát hiện cửa không khóa, chỉ khép hờ.
“Cô nương, làm phiền rồi.”
Bạch Hỏa đẩy cửa, thấy phòng trống không.
Đèn cũng không bật.
Giường chiếu gọn gàng, không có dấu vết từng được sử dụng.
Điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.
Vì mấy ngày nay, anh và Trang Hiểu Điệp đều ở trong nhà thờ.
Ban ngày, nhà thờ không có nữ tu dọn dẹp phòng cho họ.
Vậy nên giường không thể nào gọn gàng như thế.
Trên tường phòng treo một bức tranh sơn dầu, bên dưới viết dòng chữ “Nó đang nhìn bạn!” khiến anh cảm nhận được hơi thở bất an.
Anh sờ soạng bức tranh hồi lâu, không tìm thấy quy tắc mới.
“Anh tìm gì vậy?”
Không biết Trang Hiểu Điệp đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào.
Bạch Hỏa giật mình, anh quay lại, nhận ra đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang không sáng.
Trang Hiểu Điệp đứng trong hành lang tối đen, trông cô đơn và mỏng manh.
Thấy Trang Hiểu Điệp, Bạch Hỏa nở nụ cười nhạt, thành thật đáp: “Ta vừa đến tìm cô, muốn hỏi cô có muốn đi gặp Thánh Tử cùng ta không?”
Cùng hành động với nhau thì vẫn an toàn hơn một mình.
“À, vừa rồi cô đi đâu vậy?”
“Đi vệ sinh một chút.”
Trang Hiểu Điệp bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, không xa bức tranh sơn dầu.
Bạch Hỏa nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy một lúc, cảm thấy không có gì bất thường nên chỉ dặn dò vài câu: “Nhà thờ ban đêm cũng không yên bình, cô phải tự bảo vệ mình.”
“Ừ.”
Trang Hiểu Điệp nở nụ cười ngọt ngào: “Yên tâm, tôi tự lo được. Giờ anh đi tìm Thánh Tử à? Tôi có thể đi cùng anh đấy.”
Lúc đầu Bạch Hỏa định đi thật.
Nhưng là một người tu đạo, hai mươi năm tu luyện trước đây đều hấp thụ linh khí trời đất, tích tụ tinh hoa nhật nguyệt nên cơ thể anh rất nhạy cảm.
Đêm nay, trực giác mách bảo anh rằng quay về phòng và ở yên là lựa chọn an toàn nhất.
“Đợi sáng mai rồi đi, ban đêm sẽ làm phiền Thánh Tử nghỉ ngơi.”
Trang Hiểu Điệp gật đầu: “Vậy sáng mai chúng ta cùng đi.”
Bạch Hỏa rời đi, đến cửa thì ngoảnh lại nhìn căn phòng tối om, hỏi Trang Hiểu Điệp: “Có cần bật đèn không?”
Trang Hiểu Điệp lắc đầu, mỉm cười với Bạch Hoả rồi nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhẹ giọng: “Không cần, tôi sắp nghỉ rồi. Chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Sáng hôm sau, tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt Tô Thanh Ngư. Cô mở mắt, cảm nhận căn phòng yên tĩnh một cách bất thường.
Cô đứng dậy, đẩy cửa phòng ngủ.
Lily ngồi ngay ngắn trước bàn, tư thế tao nhã, hai chân nghiêng nhẹ, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi.
Cô ấy đã hóa thành tượng sáp.
Tô Thanh Ngư khẽ thở dài, mở tủ lạnh. Một mùi hôi thối bốc ra, cô nín thở lấy một khối sáp bên trong, định theo yêu cầu của Lily để sửa lại khuôn mặt cô ấy nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Thực ra, Lily đã là một mỹ nhân hiếm có.
Trên má cô ấy có một nốt ruồi, đuôi mắt có vài nếp nhăn nhỏ gần như không thấy, trên mũi có chút tàn nhang.
Chính những chi tiết không hoàn hảo này khiến Lily trông giống người thật hơn.
Nếu xóa hết những khuyết điểm đó, cô ấy lại chẳng còn giống thật nữa.
Tô Thanh Ngư nhìn khối sáp bốc mùi hôi thối, không biết trong đó chứa bao nhiêu mạng người.
Chẳng nghi ngờ gì, với những người đó, Lily là một ác nữ.
Nhưng với Tô Thanh Ngư, nhờ tăng độ thiện cảm, Lily không làm hại cô còn tiết lộ nhiều bí mật của thị trấn nên lại là người tốt.
Con người vốn có hai mặt thiện ác, và thiện ác không thể triệt tiêu lẫn nhau, chỉ tạo nên nhân quả riêng biệt.
Cuối cùng, Tô Thanh Ngư không dùng khối sáp ấy.
Cô tìm trong phòng một chiếc xe đẩy, nhờ Simon giúp đặt Lily lên xe rồi đẩy xe ra ngoài.
Cứ mỗi khoảng thời gian, thị trấn lại tổ chức triển lãm tượng sáp.
Triển lãm năm nay đặc biệt náo nhiệt.
Người đàn ông thời thượng đã chết trong lần chơi trước giờ đang vận chuyển tượng sáp.
Anh ta mặc áo hoa và dép lê, làn da ánh lên sắc nâu khỏe khoắn!
Đặt một bức tượng sáp xuống, anh ta ngồi phịch xuống tảng đá lớn bên cạnh, cầm khăn vải ố vàng lau mồ hôi trên trán.
Thấy Tô Thanh Ngư đẩy tượng sáp đến, anh ta lập tức tiến lên chặn lại: “Này, này, này, nói cô đấy, cô đẩy bức tượng to thế này đi đâu vậy?”
Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào
Chương 149
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương tiếp
Loading...