Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của lão Mạnh, nàng quay đầu nhìn lại, “Lão Mạnh, thúc đi tìm Chỉ huy sứ báo cáo, nhanh lên...”
Dựa vào trực giác, nàng cho rằng tính cách của Hạ Thường và Hạ Diễn khác nhau. Hơn nữa, ở trong doanh trại quân nhu này, loại ăn chơi trác táng như Hạ Diễn cũng phải nghe lời Hạ Thường. Nhưng thân phận của nàng không tiện để đi gặp Hạ Thường, chỉ có thể ký thác hy vọng lên người lão Mạnh mà thôi.
Nhưng mà, nghe nàng nói vậy, lão Mạnh lại lắc đầu, “Tiểu Tề, người quá ngây thơ rồi. Bọn họ là huynh đệ ruột thịt, khuỷu tay sao có thể chia ra2ngoài cơ chứ? Ngươi nghĩ bên ngoài động tĩnh lớn như thế, Chỉ huy sứ không nghe thấy sao?”
Vừa nghe nói vậy, lòng Hạ Sơ Thất lạnh xuống. Đúng thế, ngay cả nàng đi tiểu thôi mà cũng có thể nghe được, sao Hạ Thường có thể không biết chứ?
Nhìn dây thừng rơi trên mặt đất, nàng cảm thấy dây thừng này y như một con rắn bò vào trong tim mình. Nàng thật sự không thể mặc kệ, chịu đựng nhìn chuyện như thể xảy ra ngay trước mắt mình. Nàng hạ quyết tâm, bất chấp lão Mạnh ngăn cản, nhấc chân chạy về phía hỏa đầu trướng.
(*) Hỏa đầu trướng: khu vực nấu nướng
Nàng từng làm hỏa đầu binh nên rất8quen thuộc với nơi đó. Vào thời gian này, trong hỏa đầu trướng không có ai, nàng nhanh chân chạy vào, nhấc một cái nổi lên, dùng một cái xẻng nấu ăn cao nhọ nồi ở dưới đáy, bối trát lên mặt mình thành đen thui, lại vòng ra mặt sau doanh trại, dùng cái xẻng lớn gõ vào đáy nồi, cao giọng gào lên.
“Các huynh đệ, mau ra mà xem, Chỉ huy thiểm sự gian dâm phụ nữ!” “Người đi ngang, kẻ đi dọc đừng vội bỏ qua, tiền tuyến chiến đấu bán mạng, hậu phương lại gian dâm thể nữ nhà người ta. Các huynh đệ, nhà ai mà không có mẹ già, vợ con. Phụ nữ Bắc Địch cũng là6người, Chỉ huy thiêm sự cưỡng bức phụ nữ, thiên lý không dung!”
“Các huynh đệ... Mau đến mà xem, mau tới mà nhìn!”
Tiếng gõ nồi kết hợp với tiếng hét “châm ngòi thổi gió” vang vọng khắp đại doanh vốn đang chìm trong yên tĩnh. Rất nhanh, lính tuần tra vội vã chạy tới, đuốc trong các doanh trướng sáng lên, một đám tướng sĩ vừa ngáp vừa chui ra, tiếng bước chân càng lúc càng nhiều, đều hướng về phía doanh trướng của Hạ Diễn rối vây lấy.
Nửa đêm nửa hôm có người dám gõ nồi, vốn dĩ đã là chuyện rất hiếm có rồi, cho dù nguyên nhân là muốn xem náo nhiệt hay là gì khác thì tất cả mọi3người đều không muốn bỏ qua trò hay như vậy. Nhưng mà diễn đến chỗ này rồi, Hạ Sơ Thất không thể tiếp tục hò hét nữa.
Nàng phải đổi sang một nhân vật khác mới diễn tiếp được. Vứt bỏ nổi và xẻng, nàng vòng qua lều trại, đi rửa sạch mặt, lại ngáp một cái, giống như không biết chuyện gì xảy ra, đi theo một đám binh sĩ đi hóng chuyện, thuận tiện châm ngòi vài câu trong đám người, nói “Không phải Đại tướng quân có nghiêm lệnh rồi hay sao? Chỉ huy thiệm sự lại dám ngang nhiên cãi lời.”
Quả nhiên, Hạ Thường cũng tới.
Trong thời gian chiến tranh, những chuyện kiểu này thực ra nhìn mãi cũng quen5mắt. Sự tinh không quá ồn ào thì mọi người đều mắt nhắm mắt mở, nhưng sự tình một khi ẩm ĩ lên, có huynh đệ ở trong quân doanh không phục, gõ nồi kêu lên, huynh đệ toàn doanh đều vây lại xem náo nhiệt, sao Hạ Thường có thể coi như không biết gì được chứ?
“Chỉ huy thiêm sự, ra đây nói chuyện!” Hạ Thường khoác áo khoác ngoài, đứng ngoài doanh trướng của Hạ Diễn gọi một câu. Rất nhanh, Hạ Diễn áo quần xộc xệch chui ra, nhìn thấy một đám tướng sĩ đang cầm đuốc đứng xem bên ngoài doanh trướng, gã ngáp một cái, đôi mắt mơ màng vì uống rượu, mặt chưa hết đỏ, ấy thế nhưng lại cứ nheo mắt, nhíu mày giả bộ không hiểu.
“Đại ca, à không, Chỉ huy sứ, các người đang... đang làm gì thế?” Nhìn gã một hồi, Hạ Thường hơi buồn bực, “Mau thả người ra đây!” Hạ Diễn thấy tình hình này là biết tới nay không ngủ được với tiểu mỹ nhân xinh đẹp kia rồi. Tuy gã thấy hơi luyến tiếc nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, quay đầu gọi một tiếng “Vương Kinh Lịch”, cô nương Bắc Địch tên “côn cơ” kia liền được giải từ trong lều ra.
Đứng tránh trong đám binh sĩ, Hạ Sơ Thất chỉ là người đứng xem, nhưng lại có cảm giác “côn cơ” đang nhìn về phía mình. Tầm mắt hai người chạm nhau một giây giữa không trung, môi “côn cơ” giật giật, không nói thành tiếng, những lần trước sau khi Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn “nghiên cứu” qua khẩu hình thì cũng có một chút lĩnh ngộ trong ở diện này.
Nàng thấy “côn cơ” nói “cảm ơn”.
Thật là một cô nương thông minh, biết là nàng đã cứu mình.
“Giam nàng ta ra chuồng ngựa đi!” Hạ Thường lạnh lùng nhìn Hạ Diễn, ra lệnh. Nói xong lại quay đầu nhìn đám binh sĩ đang vây xem, “Tất cả mọi người đều về ngủ đi thôi. Ta nhắc lại kỷ luật một lần nữa, khi động viên trước chiến đấu, Đại tướng quân vương đã có lệnh, trong thời gian chiến tranh cẩn đề cao cảnh giác, không được gây tai họa cho bá tánh, không được ngược đãi tù binh, không được gian dâm phụ nữ, không được làm xằng làm bậy, không được tự mình rời doanh, không được...”
Nghe hắn ta nói rất nhiều cái “không được”, nhưng Hạ Sơ Thất lại không nghe thấy hắn ta muốn xử Hạ Diễn thế nào thì trong lòng thấy hơi không phục. Nàng đứng giữa đám người, cách khá xa, lúc này lại là buổi tối, trong lòng nàng biết mình không thể nào thu hút người khác được nên biến đổi giọng, lẩm bẩm nói một câu.
“Chỉ huy thiêm sự vi phạm kỷ luật, Chỉ huy sứ định xử lý thế nào đây?”
Một hòn đá làm cả hổ dậy sóng, “quân tâm” trong thời gian chiến tranh quan trọng đến mức nào chứ? Mặc dù Hạ Thường là văn nhân nhưng cũng quá hiểu điều này. Hơn nữa, chuyện đêm nay rất ồn ào, sớm muộn gì cũng rơi vào tại Triệu Tổn. Từ trước đến nay Triệu Tôn nổi tiếng là người trị quân nghiêm minh, nếu hắn ta cứ bao che không xử lý, chỉ sợ đến lúc đó không chỉ có hắn ta ăn không hết gói đem đi mà chính Hạ Diễn cũng sẽ càng bị xử phạt nặng hơn. Thoáng suy xét, Hạ Thường liên liệu, gần như từ cổ họng vọt ra mấy chữ.
“Kéo Hạ Diễn xuống, đánh hai mươi quân côn!”
“Đại ca!”
Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, Hạ Diễn lại lập tức trở nên căm tức. Ở phủ Ngụy quốc công, Hạ Thường là con trai trưởng của Hạ Đình Đức, từ trước đến nay đều có phong phạm của huynh trưởng, lúc nào cũng bảo vệ đệ đệ. Hạ Diễn và Hạ Thường do một mẹ sinh ra, mẹ lại yêu thương con trai út, càng thêm thiên vị Hạ Diễn, thế nên gã đã bao giờ phải chịu tức giận như thế này đâu cơ chứ?
“Ngươi dám đánh ta?” Hạ Thường nhíu mày: “Không phải ta muốn đánh người, là quân kỷ muốn đánh ngươi. Kéo xuống!”
“Rõ!” Mấy binh sĩ được lệnh liên tiến lên muốn kéo Hạ Diễn. Nhưng Hạ Diễn lại giãy giụa, vừa giãy giụa vừa cao giọng tức giận mắng, “Hạ Thường, ngươi có gì đặc biệt hơn người cơ chứ? Chẳng phải chỉ là ngươi bò ra từ bụng mẹ sớm hơn ta thôi sao? Có gì tốt đều bị ngươi chiếm hết, người kế thừa tước vị, về sau ngươi là Quốc công gia, mấy huynh đệ bọn ta đều không phải, bây giờ cha nâng đỡ ta một lần, kiếm cho ta cái chức trong quân đội, thế nên người nhất định muốn ra oai phủ đầu ta có đúng không?”
Không thể không nói, Hạ Diễn đúng là một con rùa không có đầu óc. Rõ ràng là ca gã đang che chở cho gã, gã không những không cảm kích mà còn phô trương thanh thể quát mắng. Phải biết rằng, trời cao hoàng đế xa, nếu Hạ Thường thật sự muốn trị gã thì sao gã có thể còn bừa bãi được cơ chứ?
Nhìn huynh đệ Hạ gia “cắn nhau” từ xa, khóe môi Hạ Sơ Thất cong lên.
“Thú vị nha.”
“Tiểu Tế.” Không biết lão Mạnh đã đứng bên cạnh nàng từ khi nào, đè thấp giọng răn dạy một câu: “Lá gan ngươi cũng thật lớn đấy. Chuyện đêm nay, một khi không cẩn thận thì người chết thế nào cũng không biết đâu.”
“Lòng ngay thẳng không sợ ma gõ cửa, ta không làm chuyện gì xấu, sao có thể chết dễ dàng như thế chứ?” Nàng cười hì hì, chỉ về phía lá cờ đang tung bay trước cổng doanh trại, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ không muốn gã làm mất mặt Đại tướng quân vương thôi. Lão Mạnh, thúc cũng biết, đây là quân đội của Đại tướng quân vương, người bên dưới làm chuyện không ra gì, người Bắc Địch sẽ tính hết lên đầu ngài ấy. Đến lúc đó, chụp lên đầu ngài ấy cái mũ “gian dâm phụ nữ”, không phải sẽ làm tổn hại tới danh dự của ngài ấy hay sao?”
Nàng nói vô cùng nghiêm túc, nhưng mắt lão Mạnh lại xuất hiện vẻ quái dị. Đối với bọn họ mà nói, người được gọi là “Đại tướng quân vương” cũng chỉ là một nhân vật trong truyền thuyết mà thôi. Ngoại trừ vài lần nhìn thấy từ xa trên giáo trường ra thì bọn họ vĩnh viễn cũng không tiếp xúc được với người như Triệu Tôn. Nói trắng ra là, bọn họ tham gia quân ngũ đơn giản chỉ vì phần quân lương kia mà thôi, vì nuôi gia đình sống tạm, tất nhiên không thể hiểu được cái vinh dự, thanh danh gì đó, càng không thể hiểu được --- Đại tướng quân vương bị chụp cái mũ “gian dâm phụ nữ” thì có liên quan quái gì tới một tên lính quen như ông ấy chứ? “Quay về ngủ đi, sáng mai còn phải dậy nấu cơm đấy.”
“Vâng...” Hạ Sơ Thất thấp giọng, “Lão Mạnh, kỳ trưởng, đa tạ thúc...” Nàng cảm ơn lão Mạnh giúp nàng bảo vệ bí mật “gõ nồi đánh chở”, nhưng nghĩ đến chuyện sáng mai phải dậy nấu cơm, đầu nàng lại phình lên. Cơm sáng ở quân doanh nấu từ rất sớm, làm hỏa đầu binh thì càng phải dậy sớm hơn, lão Mạnh làm thể là muốn bảo vệ nàng, nhưng ông ấy lại không biết, nàng thà đi mân mê đám quân giới, thuốc nổ còn hơn là đi đối mặt với bánh bao, bánh nướng áp chảo và cháo. Hai người theo đám người đang tản đi quay về doanh trướng, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng gọi.
“Mạnh lão Lục!” Hạ Sơ Thất cả kinh trong lòng, đồng thời đứng lại với lão Mạnh, quay đầu nhìn, chỉ thấy là một giáo úy bên người Hạ Thường. Bình thường Hạ Sơ Thất nhìn thấy gã đều trốn đi, nhưng giờ không thể trốn được, trong lòng thấy hơi lo lắng, chỉ có thể hơi cúi thấp đầu xuống mà thôi.
Lão Mạnh cúi đầu, khom lưng, “Trương giáo úy... Có gì phân phó sao?” Trương giáo úy nhìn thoáng qua Hạ Sơ Thất, tầm mắt dừng trên người lão Mạnh.
“Chỉ huy sứ muốn gặp ngươi.”
Hạ Sơ Thất bấu chặt ngón tay, cùng lão Mạnh liếc nhìn nhau, trong lòng thấy hơi áy náy. Theo lý mà nói, vừa rồi nhiều người như thế, Hạ Thường không thể nào phát hiện ra nàng mới đúng, nhưng xem tình hình này, có lẽ Hạ Thường không nhận ra nàng là “Sở Thất” hoặc “Cảnh Nghị quận chúa”, nhưng rất có thể là vì câu nói cuối cùng ban nãy của nàng nên đã biết nàng là người châm ngòi thổi gió trong chuyện này.
Trong lòng nàng hơi lo lắng, nhưng lão Mạnh là một binh lính dày dạn, đã quen với sống chết, bề ngoài thì vâng vâng dạ dạ nhưng trên thực tế là người vô cùng bình tĩnh. Ông ấy không nói gì nhiều, nhìn nàng trấn an một chút rồi đi theo Trương giáo úy.
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 283
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương tiếp
Loading...