Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 182
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương tiếp
“Yên tâm đi, bổn vương nói được là làm được. Rất nhanh là Miên Hoàn có thể nhận tổ quy tông.” Tam thấm nương vui đến phát khóc, không ngừng dập đầu tạ ơn, chỉ có Lan Đần là không có cảm giác gì, gãi gãi đầu rồi hỏi: “Ta nhận tổ quy tông xong, thì có thể cưới vợ được sao?” Triệu Tích đằng hắng một tiếng, rồi cùng với Triệu Giai liếc mắt nhìn nhau, cười nói: “Đương nhiên là có thể, đến lúc đó gặp vợ cháu, nếu như nàng không chịu nhận cháu thì cháu đến nói cho phụ vương của cháu, nói cho Hoàng gia gia của cháu. Nếu không, vợ cháu sẽ là người khác, có hiểu không?” Lan Đần “ổ” một tiếng,2gật mạnh đầu. Đi vào chùa Tế Hà ở phía đông bắc kinh sư, trông thấy quy mô ngôi chùa hùng vĩ, khí khái phi phàm, Hạ Sơ Thất lại một lần nữa phát hiện ra rằng cử nhân thực sự càng kiêng kỵ quỷ thần hơn so với người hậu thế. Hầu như là đi đến nơi nào thì chùa chiền cũng đều nghi ngút khói hương, người đến người đi tấp nập.
Thịnh thế phồn hoa nhìn chùa chiền, loạn thế khói lửa nhìn dân sinh. Đúng là như thế! “Hai vị thí chủ, xin mời!” Một tiểu sa di tiến đến đón, thái độ cực kỳ cung kính và khiêm tốn.
“Đa tạ tiểu sư phụ!” Hạ Sơ Thất lễ phép nói lời cảm ơn, đi theo sự8chỉ dẫn của tiểu sa di. Nàng vừa đi vừa nhìn về phía Triệu Tôn bên cạnh có biểu hiện rất bình thản ung dung và khuôn mặt lạnh lùng, cảm thấy tên này nếu như không làm vương gia, vậy nhất định sẽ đi làm hòa thượng. Nàng oán thầm rồi tiếp tục đi theo. Chùa Tế Hà hôm nay giống như là có việc, ngoại trừ khách hành hương thành kính ở bên ngoài, đám tăng lữ cũng đi tới đi lui, vô cùng náo nhiệt. Tiểu sa di kia dẫn Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất tới một thiền viện xinh đẹp và tĩnh mịch rồi rót trà ngon, bảo họ chờ trong chốc lát, một lão hòa thượng mặc quần áo tăng lữ giống như6thần tiên “bay” vào trong phòng.
Người còn chưa tới, thiền âm đã tới trước.
“A Di Đà Phật...”.
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Hạ Sơ Thất vô ý thức mà nhìn qua.
Ý? Đây không phải là lão hòa thượng chùa Phổ Chiểu, núi Trường Nhân phủ Cẩm Thành à? Là cao tăng đã chỉ ra hiện tượng “bia đá nghìn năm” hiện thể, cũng đã cảnh báo về “Thôi Bố Đồ” giúp Triệu Tôn giành được lòng dân, là vị đại hòa thượng thường được lão hoàng đế ngự tứ pháp hiệu đó sao? Nhưng sao ông ta cũng tới kinh sư rồi? Trông thấy ông ta, Triệu Tồn khẽ khom người, dáng vẻ cực kỳ cung kính. “Đã lâu không gặp đại sư, tiểu Vương hữu lễ.”3“Điện hạ hữu lễ.” Mặt mũi hòa thượng Đạo Thương hiền lành, mỉm cười đảo ánh mắt qua Triệu Tôn, rồi lại nhìn sang Hạ Sơ Thất, “Tiểu thí chủ hữu lễ, mọi chuyện vẫn tốt chứ?”
Vẫn nói kẻ tha hương mà gặp được người quen cũ, đó là may mắn trong cuộc đời. Hạ Sơ Thất cũng giống như thế. Gặp lại được người quen của phủ Cẩm Thành, tâm trạng nàng rất vui sướng, “Tất tốt tốt, đại sư đến kinh sư lúc nào? Ai nha, ngài vẫn càng già càng dẻo dai như vậy, tiên phong đạo cốt, khiến cho người nhìn thấy như lâm vào tiên cảnh. À, nếu biết trước ngài đã sớm tới đây, ta nhất định đã sớm đến gặp ngài.”
Cô nương5Sơ Thất này rất biết nói lời dễ nghe, chỉ cần nàng nguyện ý, ngoại trừ độc mồm độc miệng khiến người ngoài tức chết ra, nàng cũng có bản lĩnh dỗ dành người khác thấy lâng lâng tận trời mà người ta không hay biết. Nghe thể, lão hòa thượng kia quả nhiên là vừa vuốt râu vừa cười, vẫn nói người chốn bồng lai thì không đại hỷ đại bi, nhưng chỉ cần là con người thì ai có thể không vui khi nghe được lời dễ nghe chứ?
“Tiểu thí chủ quá khen, lão nạp lần này vào kinh thành là vì Thánh thượng mời. Thánh thượng không đành lòng nhìn lão nạp quanh năm suốt tháng đều ở tại nơi nghèo nàn hoang vắng kia, nên có lòng để cho lão nạp trở về chủ trì tiết Trung Hòa, lại cho phép lão nạp làm chức Hữu Xiển Giáo Tăng Lục Tư, lão nạp không dám không nghe theo.”
Hữu Xiển Giáo Tăng Lục Tư sao?
Tăng Lục Tư là một cơ cấu chuyên quản lý tăng đạo của Lễ Bộ, chuyện này Hạ Sơ Thất có biết, nhưng ở kinh sư không có hòa thượng à? Lão Hoàng đế gần đây thật sự là thích từ “Hữu”, cho nàng làm Hữu Viện Phán Thái y viện, lão hòa thượng Đạo Thường cũng là Hữu Xiển Giáo. Trong yến tiệc lớn, thường lấy vị trí bên trái làm đầu, sao không cho từ “Ta” chứ?
Nếu như Triệu Tôn là một người nàng không hiểu được, thế thì lão Hoàng để mà Hạ Sơ Thất chưa từng gặp mặt kia cũng giống vậy. Từ trình độ xấu bụng mà nhìn, Triệu Tôn tuyệt đối là con trai ruột của ông ta. Phải biết rằng, Đạo Thường đã từng có lời bất kính ở phủ Cẩm Thành, điều đó đủ để trừng trị ông tội đại bất kính rồi, thế mà lão Hoàng để lại không làm gì, lại còn cho ông làm Hữu Xiển Giáo Tăng Lục Tư, đúng là không thể dùng lý lẽ thông thường mà phân tích được. Đương nhiên, lúc này nàng còn không biết hòa thượng Đạo Thường lợi hại, càng không biết ông ngoại trừ biệt lừa người đoán mệnh, nói vài câu sắc bén thì còn tinh thông học vẫn Phật, Đạo, Nho, thật sự là một nhân tài hiếm có.
Tâm tư nàng bay đi rất xa, nhưng trên mặt lại cười khẽ.
“Chúc mừng đại sư, thăng quan phát tài, cưới... Dù sao thì đó là chuyện may mắn trong đời người.”
Chữ “vợ” bị nàng nuốt vào bụng, kèm theo đó là một bộ mặt ranh mãnh. Nhưng Đạo Thường là một người có tu dưỡng tốt vô cùng, ông chỉ cười nhẹ một tiếng, không so đo với nàng, rồi lại nhìn về phía Triệu Tôn, “A Di Đà Phật, khi nào thì điện hạ lên đường đi Bắc Bình: Đến lúc đó, lão nạp sẽ cùng đi với điện hạ, đi tới phủ Bắc Bình một thời gian, Thánh thượng đã ân chuẩn rồi.”
Mỗi lần nói đến chuyện đi Bắc Bình, trong lòng Hạ Sơ Thất đều cảm thấy phức tạp. Từ đêm giao thừa ở cạnh đồng cỏ khô đầy mùi phân lừa kia nói chuyện một lần, Triệu Tôn cũng không đề cập tới chuyện để nàng cùng đi tới phủ Bắc Bình nữa. Thực ra nàng rất mâu thuẫn, nói không muốn đi cùng hắn là giả dối. Nhưng nếu cùng hắn đi, vậy thì huyết hải thâm cừu của nàng và Lý Mạc phải làm sao đây? Nếu có một ngày những thù hận kia kéo lên người đương kim Hoàng đế, vậy nên làm thế nào? Nàng cũng không thể bắt Triệu Tôn giết cha vì nàng đúng không? Nếu như nàng không cẩn thận mà thật sự báo thù, làm ra mấy chuyện “đại nghịch bất đạo”, vậy có lẽ nào nàng lại biến thành kẻ thù giết cha của Triệu Tôn hay không?
Nàng suy nghĩ miên man, còn hai người kia đang thảo luận về tết Trung Hòa và thời cuộc. Nhưng nàng nghe tới nghe lui, cũng không nghe được có gì thực tế, càng khiến nàng không rõ rằng hôm nay Triệu Tổn đến đây là muốn làm gì. Chỉ vẻn vẹn là để tiếp bạn cũ thôi sao?
Chỉ chốc lát sau, hai người họ đã nói tới chuyện phủ Cẩm Thành hiện nay, lão hòa thượng Đạo Thường thổn thức, nhắc chuyện đập nước Tiền Giang Trung Thục bị vỡ, khiến cho dân chúng chịu khổ sở, nhưng Hồng Thái Đế chỉ truy cứu Án Sát Sứ tội giám sát không tốt, ngoài ra thì rút một ít tiền thuế ruộng để cứu trợ thiên tai, còn chuyện kia lại để mặc như thế.
“Hôm đó Thánh thượng còn triệu kiển lão nạp vào trong điện để hỏi cẩn thận về việc này.”
“Thể đại sư đáp lại như thế nào?” Triệu Tôn vừa thưởng thức trà vừa hững hờ hỏi lại.
“Lão nạp trả lời thật lòng, nếu như không phải do người gây ra, vậy chính là dấu hiệu thiên tai. “Thôi Bối Đồ đã nói thế, không thể khinh thường được.”
Không phải do người gây ra, vậy chính là thiên tai? Hạ Sơ Thất càng cảm thấy bội phục lão hòa thượng Đạo Thường này hơn. Câu này nghe thì rất bình thường, nhưng thật ra lại dùng “đạo thiên cơ”, hoặc có thể nói là “mê tín” để nói với lão Hoàng đế. Nếu như đập nước Tiền Giang bị vỡ mà không tìm được người nào gây ra, vậy đó chính là thiên tai. Nếu như là thiên tai thì việc lập Triệu Miên Trạch làm người thừa kế chính là làm trái thiên đạo. Nhưng nếu không phải thiên tai, vậy lão Hoàng đế cần phải bắt được người gây ra việc vỡ đập Tiền Giang.
Lúc chuyện vỡ đập xảy ra, Hạ Sơ Thất cũng từng nghĩ xem là do ai làm, bây giờ nghĩ lại thì không phải là Đông Phương Thanh Huyền, mà chính là Ninh Vương Triệu Tích. Nhưng cho dù là ai, chỉ cần đúng là làm việc này, vậy cũng là tội chặt đầu. Trong khi nàng đang suy nghĩ, lại nghe được Đạo Thường nói: “Thánh thượng còn hỏi lão nạp, điện hạ ngài trấn thủ biên cương, gìn giữ đất đai, chiến công hiển hách, nên bố trí thế nào mới tốt.” Triệu Tôn cười khẽ rồi nói, “Thế đại sư trả lời thế nào?”
Đạo Thường niệm một câu Phật hiệu rồi nói: “Lão nạp nói tốt cho điện hạ, người người đều nói, việc đến Bắc Bình làm Phiên Vương là phần thưởng to lớn, nhưng phủ Bắc Bình ở bên cạnh Bắc Địch, quanh năm bão cát, địa thế hung hiểm, nhìn qua thì là trấn thủ biên cương, nhưng thực ra không khác gì đi đày. Nếu bố trí như thế, tất nhiên sẽ khiến cho tấm lòng của dân chúng khắp thiên hạ ủng hộ Tấn Vương đau xót.”
Triệu Tôn nhàn nhạt liếc ông một cái, buồng chén trà xuống rồi nói, “Đại sư tội gì phải như thế?”
“Tấm lòng của lão nạp, điện hạ nên minh bạch, đó là vì thiên hạ thương sinh.” Hai người nói thần thần bí bí, Hạ Sơ Thất không hiểu rõ được hoàn toàn, nhưng cũng hiểu được đại khái, lão hòa thượng Đạo Thường cũng không giống như những người chốn bồng lai không nhiễm bụi trần. Từ những lời ở chùa Phổ Chiểu tại phủ Cẩm Thành lúc trước, đến những lời bây giờ, có vẻ như ông rất muốn khuyên nhủ Triệu Tôn cướp lấy địa vị tôn quý trên cao kia.
Thật sự không phải là một lão hòa thượng thích yên bình! Nàng phân tích người khác, nhưng lại không ngờ rằng lão hòa thượng kia nói mấy câu xong liền nói đến nàng, mà không khí ngưng trọng trong phòng cũng đã trở nên vui vẻ theo tiếng cười của ông, “Trước kia lão nạp đã nói, tiểu thí chủ có tướng tam kỳ quý nhân, xem ra là đúng thế rồi.” Tam kỳ quý nhân? Hạ Sơ Thất cười trên ghẹo, “Đại sư bói không chính xác rồi, chẳng phải ngài nói ta mà là đàn ông thì sẽ khổ cả đời à? Bây giờ ta đã được chọn làm phò mã đương triều, đó không phải chính là mệnh cách có phúc tinh bảo hộ hay sao?”
Lão hòa thượng Đạo Thường vuốt râu rồi cười tủm tỉm nhìn nàng. “Cũng đúng, nhưng tiểu thí chủ không phải là đàn ông đúng không?”
Hạ Sơ Thất sửng sốt, suýt chút nữa thì bị sặc nước bọt, rồi quan sát cách ăn mặc của mình tỉ mỉ. Nàng tin rằng nếu như không phải lão hòa thượng này biết chuyện trước, vậy thì chắc chắn không thể nhìn ra thân phận nữ nhi của mình được. Nàng quét mắt sang nhìn Triệu Thập Cửu đang ngồi ung dung tôn quý bên cạnh, tròng mắt đảo quanh một vòng nhanh như chớp rồi hé miệng cười khẽ.
“Thế thì đại sư bói không đúng rồi. Ngài nói nếu ta là con gái có tam tài quy cách, vậy đó chính là Phượng Mệnh, nhưng bây giờ ta lại làm phò mã, đó là chuyện gì thế? Hơn nữa, kể cả ta không làm phò mã thì cũng cách Phượng Mệnh xa càng thêm xa.”
Bị nàng chiếu tướng, ánh mắt Đạo Thường thoáng dừng lại.
“Tiểu thí chủ có thể nói ra ngày sinh tháng để không?”
Lần trước ông đã hỏi qua một lần, nhưng lúc đó Hạ Sơ Thất không biết, sau này gặp được Lý Mạc, những chuyện khác còn chưa rõ ràng hoàn toàn, nhưng lúc tế rượu mừng năm mới lần trước, nàng đã biết được ngày sinh tháng để của mình. Vô cùng không khéo, sinh nhật của nàng lại chính là mùng bảy tháng chạp, nói cách khác, ngày mà nàng uống rượu với Triệu Tôn ở bờ sông huyện Thanh Cương, sau đó lại “tắm rửa” trên dòng sông, đó chính là ngày sinh nhật nàng.
Không ngờ là sau khi nghe nàng nói ngày sinh tháng đẻ xong, lão hòa thượng Đạo Thường lại vô cùng kinh ngạc, tốc độ nói cũng nhanh hơn.
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương tiếp
Loading...