“Thuộc hạ hiểu rồi.” Cho dù Trần Cảnh đã đi theo hắn vài năm, nhưng vẫn không thể nhìn thấu được tâm tư của vị chủ tử này. Nếu là người bình thường sẽ chuẩn bị một khối Hổ Phù giả mang theo bên2người ư? Cái này gọi là đề phòng trước đây. Cảm thán xong, Trần Cảnh lại thấy hắn bắt đầu sắp xếp bàn cờ, y không khỏi lo lắng ho nhẹ, “Điện hạ, ngài đã không chớp mắt ba ngày rồi, ngài đi nghỉ8ngơi một lát đi.” “Không sao, ngươi lui xuống đi.”. “Điện hạ.” Thấy hắn như thế, Trần Cảnh lại thấy hổ thẹn, rướn cổ lên nói: “Đều do lỗi của thuộc hạ, ngày hôm đó thiên lao đột nhiên bốc cháy, nếu không phải6thuộc hạ bị Cẩm Y Vệ gây trở lại thì cũng sẽ không không đến kịp.”
“Chuyện không liên quan đến ngươi!” Triệu Tôn xua tay, “Ngươi lui xuống đi, để bổn vương yên tĩnh một lát.” Trần Cảnh muốn nói thêm nhưng lại nuốt3ngược trở về. Trên thực tế, Trần Cảnh đã theo hắn nhiều năm nhưng y chưa bao giờ thấy hắn như bây giờ. Tuy nhìn bên ngoài trông không có gì bất thường, nhưng một người cứ không ngủ yên giấc nhiều ngày liên5tục thì cơ thể làm sao chịu cho nổi? “Điện hạ, thuộc hạ sẽ dẫn theo người tìm nàng ấy, nhất định sẽ tìm được nàng ấy trở về.” “Không cần tìm nữa.” Triệu Tôn nhìn y, ánh mắt hờ hững, ngữ điều trầm thấp. “Điện hạ...” Câu trả lời của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trần Cảnh. Y khẽ sửng sốt nhưng vẫn thấy không cam tâm, tiếp tục khuyên: “Hôm đó người sai Mai Tử đi đưa cơm, dựa theo trí thông minh của Sở y quan, chắc chắn có thể phát hiện ra được huyền cơ bên trong. Nếu nàng ấy đã ăn rồi chắc chắn sẽ biết nỗi khổ của điện hạ, nàng ấy sẽ không giận hờn ngài nữa. Vì sao điện hạ không tìm nàng ấy về, nói rõ với nàng ấy, như thể chẳng phải là xong rồi sao?”
Triệu Tôn yên lặng lắng nghe, không tỏ thái độ. Nhưng tay hắn cứ cầm quân cờ, không đặt xuống. Qua một lúc lâu, mới nghe hắn nói một câu: “Ra bên ngoài đứng chờ đi.” Trần Cảnh nhìn bóng dáng cô đơn ngồi trên ghế của hắn, thở dài.
“Thuộc hạ đứng đợi ở bên ngoài, có việc cứ gọi thuộc hạ.”
Trần Cảnh đi ra, Triệu Tôn ngồi trước bàn cờ, bất động như tượng. Trong thư phòng cực kỳ yên lặng, ngay cả Trịnh Nhị Bảo muốn đến châm thêm nước cũng không thể không ngừng bước, lẳng lặng lùi ra. Một mình yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Triệu Tôn cũng đặt quân cờ xuống bàn cờ, vẫn giống như ngày thường, hắn vừa cầm quân đen vừa cầm quân trắng tự đánh với nhau, chỉ có điều ván cờ hôm nay, hẳn không đánh ổn định như ngày thường, mỗi lần đánh xuống dường như đều phải suy nghĩ rất lâu. Cứ như hắn bỗng nhiên không còn thấy yêu thích đối với trò chơi cờ này nữa, ngoại trừ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt ra, cả người hắn dường như cũng chìm vào trong sự cô đơn vô biến bất tận.
***
“Ôi!”
Hạ Sơ Thất khó chịu rên lên, từ từ mở mắt ra.
Trước mắt là tấm màn che giường, chất liệu mềm mại hoa mỹ, một mùi thơm như mùi hoa mộc lan vương vấn trước mũi, mùi hương này được tỏa ra từ trong bát lư hương đặt nơi góc phòng. Bên ngoài trời đã tối đen, trong phòng có một ngọn nến yếu ớt, cả căn phòng không được sáng lắm. Còn nàng đang nằm trên một chiếc giường to khắc hoa xinh đẹp rộng rãi.
Ký ức cuối cùng của nàng là một vùng rực ánh lửa. Trong ánh lửa nuốt chửng lấy sinh mạng ấy, có người chạy khắp bốn phía, có người ngồi trong ngục hét cứu mạng, có người thì gào thét xé gan xé phổi. Chỉ có một mình nàng không cử động, dựa người vào bức tường nóng như là nướng. Nàng là một kẻ lười, khi lửa bốc cháy, nàng lười chạy đi tìm đường sống. Sau đó... xảy ra chuyện gì nhỉ? Đúng rồi, khói bốc lên nghi ngút, làm nàng ngạt thở ngất đi.
Chẳng lẽ bây giờ nàng gặp xui, lại xuyên không nữa?
Lần này đầu thai vào người cô nương nhà nào đây, lại gặp được Vương gia điển trai như thế nào đây? Nàng tự cười nhạo, trong lúc đang chuẩn bị xuống giường tìm hiểu thì nghe thấy có tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên từ ngoài cửa. Không lâu sau, cánh cửa gỗ khắc hoa bị đẩy ra, con tim nàng muốn rơi ra ngoài, nàng không ngờ rằng đó lại là một người quen.
“Cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy rồi à?” Giọng nói ấy dịu dàng mê hoặc, cứ như muốn cướp hồn người ta đi, tràn ngập yêu khí, nhưng như thể lại giúp cho Hạ Sơ Thất tìm được chỗ trút lửa giận trong bụng mình ra. Nàng ngồi trên giường, tức giận, trừng mắt. “Người bị bệnh à? Làm hỏng ông đây đi đầu thai chuyển thế, sẽ không được chết yên lành đâu.”
Đông Phương Thanh Huyền bất ngờ bị nàng chửi té tát, hắn ta sửng sốt nhưng cũng không tức giận mà chỉ mỉm cười, kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt nàng, hỏi: “Không ngờ Thất tiểu thư ngủ bảy ngày mới dậy mà vẫn có tinh thần như thế.”
Bảy ngày?
Con số này khiến Hạ Sơ Thất giật bắn mình.
Nhìn nam nhân yêu mộ trước mặt, ý nghĩ trong đầu nàng xoay chuyển, cái miệng đang há ra quên khép lại, “Không thể nào! Ta ngủ bảy ngày? Bảy ngày? Mẹ ơi, cảm ơn nhé, ta phải trở về.” Nói xong, nàng nhảy xuống giường tìm giày.
Nhưng một người nằm trên giường quá lâu, vừa mới tỉnh dậy thì làm gì có sức xuống giường chứ?
Cả người nàng mềm oặt, chân vừa chạm đất thì cả người đã ngã nhào xuống. Một bóng người màu đỏ nhanh chóng lướt tới, nàng chưa kịp chạm đất thì đã rơi vào một cái ôm thơm thoang thoảng, đỉnh đầu là giọng nói dịu dàng đến say lòng người của Đông Phương Thanh Huyền, “Thất tiểu thư, người vẫn thích sà vào lòng như thế.”
Sà vào cái đầu nhà ngươi!” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn ta, nàng bỗng nhiên cong môi nở một nụ cười gian xảo, “Đại đô đốc, có một câu ta chưa từng nói với ngươi đúng không? Lần nào ta nhìn thấy khuôn mặt như hoa như ngọc này của người thì ta đều rất muốn rất muốn...”
Giọng nói của nàng nhỏ dần, càng nói càng mập mờ, nhưng khi nói đến đây lại không nói nữa. Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, “Rất muốn thể nào?” Hạ Sơ Thất siết chặt tay phải, nhân lúc hắn ta không chú ý, nàng đấm mạnh tới.
“Rất muốn đánh cho ngươi đến mức không còn đẹp trai nữa. Đáng ghét!” Dựa theo suy nghĩ của nàng, với nắm đấm vô lực này của nàng thì Đông Phương Thanh Huyền chắc sẽ dễ dàng né được thôi, nhưng nàng không ngờ rằng, hắn ta không chỉ không né mà còn dùng khuôn mặt xinh đẹp cao quý đón lấy một quyền của nàng. “Chà, mạnh tay thật!”
Nắm tay Hạ Sơ Thất đau nhói, nàng sửng sốt, thấy hắn ta phun máu ra, cười híp mắt nhìn nàng, “Thất tiểu thư, đánh thương mắng yêu không phải như thế đâu. Ngươi không biết nhẹ tay một chút sao?”
Hạ Sơ Thất mắng một câu “đầu ngươi có vấn đề à” rồi bực bội hừ lạnh, đứng dậy, nhìn khắp xung quanh căn phòng, “Triệu Tôn đâu? Hai người các người không phải cá mè một lứa với nhau hả? Hắn ta đang ở đâu?”
Đông Phương Thanh Huyền đỡ nàng ngồi xuống, rút một chiếc khăn trắng ra, khẽ lau khóe môi yêu nghiệt của mình, cười cực kỳ đẹp, “Ngươi đúng thật là kẻ không có lương tâm, vừa mới đánh bổn tọa xong, không hỏi bổn tọa thương thể ra sao lại nghĩ đến nam nhân khác, quả thật làm người khác đau lòng mà.”
Hạ Sơ Thất trợn mắt, khoanh tay trước ngực, “Nói đi, lại có ý đồ gì đây?” Vứt chiếc khăn dính máu kia đi, Đông Phương Thanh Huyền thong thả ngồi xuống, “Bổn tọa có lòng tốt cứu người ra khỏi trận lửa lớn kia, dù thế nào người cũng phải nói một tiếng cảm ơn trước rồi hẵng nói những chuyện khác chứ.”
“Cảm ơn ngươi?” Hạ Sơ Thất cười khẽ, nhìn hắn ta từ đầu đến cuối với ánh mắt khinh thường, rồi mới thong thả nói, “Lòng dạ của ngươi đã bị chó tha đi từ lâu rồi, cái hôm thiên lao bốc cháy, nói không chừng cũng là do người làm. Ta còn phải cảm ơn ngươi á? Ta hận không thể mắng chết ngươi đây này.”
Đông Phương Thanh Huyền nhướng mày, cười, “Sao ngươi không nói trận hỏa hoạn đó do Tấn Vương điện hạ làm?”
Hạ Sơ Thất bĩu môi, nở nụ cười khinh thường, “Đại đô đốc, lần này ngươi có muốn chơi trò chia rẽ thì làm ơn đổi cách khác đi. Triệu Tồn phóng hỏa á? Được, chi bằng chúng ta đặt cược đi. Nếu lửa do hắn ta phóng, ta là con của ngươi. Nếu không ngươi là con của ta, thế nào?”
“Tục tĩu!” Đông Phương Thanh Huyền cười nhạo, “Thất tiểu thư, chuyện trong Tết Trung Hòa, ngươi còn chưa nhìn rõ sao? Ngươi vẫn tin hắn như thế à?”
“Tất nhiên.” Hạ Sơ Thất nheo mắt lại. Nàng do dự một lúc lâu, mới đè nén cảm xúc trong lòng xuống, nhìn Đông Phương Thành Huyền một cách bình thản, nói tiếp, “Người phóng hỏa nhất định muốn ta chết. Hắn á? Chưa bao giờ muốn ta chết.”
“Vậy thì không chắc.” Con ngươi màu hổ phách của Đông Phương Thanh Huyền lấp lánh dưới ánh lửa, “Nếu người chết rồi, hắn có thể như chim liền cánh như cây liền cành với Cảnh Nghị quận chúa rồi.”
“Ta không chết hắn cũng có thể làm chim liền cánh cây liền cành thôi.” Hạ Sơ Thất ngắt lời hắn ta, tặng cho hắn ta một vẻ mặt châm biếm “ngươi là đồ bại não”, đôi con ngươi đen láy xoay chuyển, đột nhiên cong môi mỉm cười, nhìn về phía nam tử không giống với phàm vật trong nhân gian kia, “Đại đô đốc à, ta thật sự không thể đoán được con người của ngươi. Nếu nói ngươi phóng hỏa, nhưng người lại cứu ta ra. Nếu không phải là người thì kẻ nào phóng hỏa đây? Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc người đang có âm mưu gì, cứu ta ra, sẽ không chỉ vì mê đắm mỹ sắc của ta chứ?” “Mỹ sắc?” Đông Phương Thanh Huyền kinh ngạc, mất một lúc lâu sau mới bật cười, “Thất tiểu thư à, nếu muốn ngắm mỹ sắc thì bổn tọa chỉ cần soi gương là được. Khắp thiên hạ này, bổn tọa chưa gặp nữ tử nào đẹp hơn bổn tọa.” Hạ Sơ Thất giả vờ run rẩy, làm động tác “nôn mửa” xong mới ngẩng đầu lên, như cười như không, “Chưa chắc à, muội muội đẹp tựa tiên nữ của ngươi đầu, A Mộc Nhĩ cô nương cũng không đẹp bằng ngươi sao?”
Nghe nàng nhắc đến A Mộc Nhĩ, ánh mắt của Đông Phương Thanh Huyền tối xuống.
Ngập ngừng một lát, hắn ta mới cười thoải mái, “Đẹp thì đẹp nhưng cũng không thể so với ta!”
“Ối chà, tự tin thể kia à? Vậy được, ngươi đẹp ngươi đẹp, cả nhà người đều đẹp. Vậy bổn tiểu thư hỏi Đông Phương đại mỹ nhân lần thứ ba, ngươi cứu ta ra để làm gì? Ta đang chuẩn bị đầu thai một cách ngon lành, người làm thế không phải vì muốn ăn đánh thì vì gì đây?”
Cách nói chuyện của nàng khiển Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, ánh mắt lóe sáng, “Thất tiểu thư, bổn tọa đã nói từ lâu, chúng ta sẽ có ngày hợp tác với nhau, bây giờ thời cơ đã đến, ngươi có muốn hợp tác với bổn tọa không?”
Hợp tác? Thời cơ?
Hạ Sơ Thất bật cười chế nhạo, “Trừ khi ta điên mới đi hợp tác với một tên đại biến thái.”
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 217
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương tiếp
Loading...