Con người gần mất đi mới biết quý trọng, cho dù ông ta là đế vương thì cũng như thế. Đến bây giờ, ông ta mới luyến tiếc người vợ già đã theo mình cả đời này. Ông ta nói chém đầu thái y, đương nhiên sẽ không thật sự làm thế.
Bên trong cung Khôn Ninh đang bận tối tăm mặt mày. Đám cung nữ và thái giám đi tới đi lui, còn người đứng đầu Thái Y viện là Giang thái y đang xem bệnh cho Trương hoàng hậu thì trên trán đầy mồ hôi lạnh. Trông thấy lão hoàng đế và mấy vị hoàng tử tiến đến, ngay lập tức ông ta liền quỳ xuống tại chỗ.
“Bệ hạ, thần vô năng.” Hồng Thái2Để nổi trận lôi đình, đá ông ta một cước. “Ngươi đã vô năng, vậy trẫm sẽ kéo ngươi xuống lột da rút gân.”
“Bệ hạ.” Trương hoàng hậu ở trên giường run rẩy gọi ông ta một tiếng, ngăn ông ta tức giận, sau khi thở hổn hển mấy hơi, mới cười nói, “Giang thái y đã tận lực, là do tấm thân thể rách nát này của thần thiếp không được nữa, không nên liên lụy tới người bên ngoài. Thiếp chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng, chờ trời ấm lại, là sẽ tốt thôi.”
Hồng Thái Để ngồi lên trên giường bà ta, bờ môi động đậy mấy lần, cuối cùng khoát tay áo, để cho thái y lui xuống, sau đó nắm chặt8tay Trương hoàng hậu, “Hoàng hậu, nàng không cần nói nữa, tránh cho nhọc thân, trẫm tự có quyết định.” Trương hoàng hậu gian nan cười một tiếng, “Bệ hạ tha cho Giang thái y không?”
“Được.” Hồng Thái Đế bất đắc dĩ thở dài một hơi, không quan tâm đến đám con cháu đang ở bên cạnh, nhẹ giọng nói, “Nàng nói cái gì chính là cái đó, trẫm đều làm theo nàng.”
Miệng Trương hoàng hậu khô khốc, hữu khí vô lực mà nói, “Bệ hạ không thể nói như thế, ngài là quân, thân thiếp là thần, nên là thần thiếp nghe ngài mới đúng.”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của thế tử, Hồng Thái Để đột nhiên nhớ tới một câu chuyện cũ. Lần6đầu tiên nạp phi, ông ta đã từng hỏi ý kiến Trương hoàng hậu, lúc đó Trương hoàng hậu cũng nói với ông ta một cấu thế này. Bây giờ lại nghe được, hốc mắt ông ta nóng lên, xúc động vô cùng, “Hoàng hậu, chuột dù có lớn, cũng sợ mèo.” Tim hoàng hậu đập mạnh, cười khổ không thôi, “Không ngờ là bệ hạ còn nhớ rõ.” “Đó là đương nhiên, trẫm nhớ hết mọi chuyện.” Đó là lần đầu tiên trong đời ông ta động phòng, đêm động phòng, ông ta cũng nói lời như thể với vợ mình, ông ta là chuột, bà là mèo, chuột dù có lớn, cũng sợ mèo. Nhưng mà bốn mươi năm trước, trước mặt ông3ta là một nữ nhân xinh đẹp thẹn thùng. Bây giờ, nữ nhân đang nằm trên giường phượng, tóc đã bạc trắng nửa đầu cùng với một khuôn mặt tang thương và đầy dấu vết thời gian. “Hoàng hậu, nàng chính là mèo của trẫm.” Trương hoàng hậu ho khan vài tiếng, “Bệ hạ, bọn nhỏ đều ở đây, không nên để mất hình tượng quân vương.” “Cái gì gọi là quân? Cái gì gọi là thần? Trong cung Khôn Ninh này, nàng là mẫu thân của bọn chúng, là nãi nãi của chúng, là thê tử của trẫm, đều là người một nhà, ở đâu ra cái lý lẽ quân thần?”
Mấy câu nói đó khiến cho người nghe thổn thức, mới vừa rồi còn5là một lão hoàng đế uy phong trên đại diện, bây giờ khi ngồi trên giường Trương hoàng hậu, lại tựa hồ như trở thành một trượng phu, phụ thân bình thường. Đáng tiếc, Trương hoàng hậu nghe thấy, cũng chỉ cười nhẹ. Trên mặt bà ta có vẻ cung kính, nhưng không có nửa phần xuất phát từ chân tâm. Tình cảm phu thê gia đình để vương chính là như thế, có lẽ bà ta đã từng chờ đợi rất lâu, nhưng sau mấy chục năm, sợ là trái tim bà ta đã sớm chết rồi.
“Bệ hạ, thân thiệp còn có một chuyện muốn thỉnh cầu.”
Trương hoàng hậu ho khan vài tiếng, dưới sự nâng đỡ của lão hoàng đế, bà ta run rẩy nói.
“Hoàng hậu, nàng nói đi.” Hồng Thái Để gật nhẹ đầu.
Mọi người đều nghĩ Trương hoàng hậu sẽ nhân cơ hội này xin tha cho Ninh vương Triệu Tích, nhưng không ai ngờ rằng, sau khi bà ấp úng vài tiếng, lại nhìn về phía Triệu Tôn vẫn một mực yên lặng, thở gấp mà nói, “Bệ hạ, những đứa con này, mỗi một đứa thẩn thiếp đều theo dõi chúng lớn lên, bây giờ phần lớn bọn chúng đã cưới vợ sinh con, nhưng chỉ có lão Thập Cửu là thần thiếp không yên lòng, hơn hai mươi tuổi rồi mà trong phòng còn chưa có người sưởi ấm.”
“Đúng, trẫm biết, nhưng chẳng phải là đã hạ chỉ ban hôn với con gái Thành quốc công rồi sao?”
“Bệ hạ, tuy nói vừa mới đại tang lão Đại, không tiện cưới gả, nhưng thân thiếp nghĩ, thiên đạo khó khăn, sự tình dễ thay đổi, không bằng sớm chọn ngày lành tháng tốt, tổ chức cho lão Thập Cửu được không? Thần thiếp sợ, nếu mà muộn hơn, sẽ không gặp được con của lão Thập Cửu.”
Bà ta nói rất chậm, từng câu từng chữ nói cực kì gian nan, khiến cho vành mắt Hồng Thái Đế đỏ hết cả lên, yên lặng vỗ vỗ sau lưng bà ta, ông ta thở dài nặng nề, “Hoàng hậu, những chuyện này trẫm biết, mặc dù trẫm đã già, nhưng không hồ đồ. Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần quan tâm đến chuyện của đám con cháu. Chờ nàng nghỉ ngơi tốt rồi, trẫm sẽ dẫn nàng đi ngắm giang sơn tươi đẹp của trẫm...” Trương hoàng hậu lắc đầu, cố chấp nhìn ông ta, “Bệ hạ, ngài đáp ứng thần thiếp trước đã.” Những năm tháng đi theo ông ta, Trương hoàng hậu khó có được lúc nào cố chấp như lúc này.
Hồng Thái Đế cau mày, vỗ vào tay của bà ta, “Được, trẫm đồng ý với nàng.” Dứt lời, ông ta quay đầu về phía Triệu Cấu, “Lão Nhị, con trở về tìm Khâm Thiên Giám chọn ngày. Lão Đại không còn, con là nhị ca, lại là người quản lý Tông Nhân Phủ, nên gánh vác trách nhiệm này, vì đệ đệ của con mà chuẩn bị đại hôn cho tốt.” Triệu Cấu kinh sợ, vội vàng quỳ xuống, “Vâng, nhi thần tuân chỉ.”
Trương hoàng hậu dường như đã hài lòng, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười, “Bệ hạ, thân thiếp còn có một điều thỉnh cầu.”
Hồng Thái Để chịu không nổi giọng nói giống như là đang nói những lời di ngôn cuối cùng, giọng ông ta khàn cả lại.
“Hoàng hậu nói đi.”
“Bệ hạ, ngài đồng ý với thần thiếp trước, thân thiếp mới dám nói.”
Kiểu thỉnh cầu thể này có chút ép buộc, nhất là đối với một bậc đế vương mà nói. Nhưng Hồng Thái Đế chỉ trầm mặc một chút, trong lòng biết hoàng hậu của ông ta sẽ không có thỉnh cầu gì quá phận, nên cuối cùng vẫn gật đầu, “Được, nàng nói cái gì, trẫm cũng đồng ý với nàng.”
“Thần thiếp tạ ơn bệ hạ!” Trương hoàng hậu chống người muốn ngồi dậy, nhưng bị lão hoàng đế ngăn lại. Thấy không lay chuyển được ông ta, Trương hoàng hậu cũng thôi, nửa nằm nửa ngồi tựa vào gối, bà ta thở hổn hển vẫy vẫy tay với Triệu Tôn, “Lão Thập Cửu, con tiến lại đây.” Triệu Tôn thấy bộ dạng bà ta tái nhợt vô lực, tiến đến ngồi lên giường của bà, “Mẫu hậu...”. Trương hoàng hậu mỉm cười, “Lão Thập Cửu, năm đó mẫu hậu có lỗi với con, bây giờ muốn đền bù cho con.”
Triệu Tôn nhíu mày, “Mẫu hậu, sao lại nói ra lời thế này?”.
“Khụ! Khụ...” Trương hoàng hậu nặng nề ho khan, thở hổn hển nói thấp giọng, “Năm đó, nữ nhi của Đông Phương gia vốn là mẫu hậu tự mình lựa chọn làm thê tử cho con, luận tài năng, luận dung mạo, luận tâm tính, nàng đều xứng đối với con. Nhưng ý trời trêu người... Bây giờ lão Đại đã mất, nữ nhi của Đông Phương gia cũng là đứa trẻ số khố, mẫu hậu nghe nói, mấy năm qua, nàng ta cũng chưa từng thị tâm cho lão Đại...”
Bà ta nói đứt quãng đến chỗ này, chân mày Hồng Thái Để cau lại, đám điện hạ giật mình hiểu ra bà ta muốn nói gì, cũng đều cảm thấy không thỏa đáng, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng Trương hoàng hậu càng nói càng kích động, đôi mắt đầy nếp nhăn xuất hiện vài giọt nước mắt.
“Lão Thập Cửu, mẫu hậu không hiểu quốc sự, nhưng đối với gia sự, mẫu hậu nghĩ là, hạnh phúc của đám con cháu quan trọng nhất, bây giờ bệ hạ đã đồng ý, mẫu hậu muốn gả nữ nhi của Đông Phương gia cho con làm trắc phi có được không?”
Một câu bà ta nói ra khiến cho cả điện xôn xao.
***
Những đại sự liên tục xảy ra trong cung, Hạ Sơ Thất lại không biết chút nào.
Sau khi thức dậy, nàng mới nghiêm túc đánh giá tòa nhà này. Cũng không biết được tên thái giám Trịnh Nhị Bảo chết bầm kia tham ô bao nhiêu tiền, tòa nhà này tuy không quá rộng rãi, nhưng rất khéo léo xinh xắn, trong viện hoa cỏ xum xuê, ưu nhã mà không khoa trương, với cách nói của nàng thì trang trí khắp nơi đều là tư tưởng “tiểu tư bản”, vô cùng có phong tình.
Tóc tai nàng rối bù, nàng duỗi lưng một cái, đi dạo xung quanh khu vườn, hưởng thụ thời gian thanh tĩnh khó mà có được.
Nhưng chưa đi được bao xa thì nàng đã trông thấy hai người đi ra khỏi phòng bếp, trong đó có Mai Tử vốn nên ở trong phủ Tấn vương, một nha đầu khác nhìn không quen mặt. Hai nha đầu đang bưng một cái khay, nói chuyện thì thẩm đi tới.
Hạ Sơ Thất vỗ tay phát ra tiếng rồi cười gọi: “Ấy, Tiểu Mai Tử, sao muội lại ở đây?” Mai Tử ngẩng đầu lên, lập tức cười rạng rỡ, vội vàng chạy tới, “Sở Thất...”
Vừa gọi hai từ này, nàng ấy liền vỗ vỗ miệng, cười hì hì đổi giọng, “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ tham kiến Cảnh Nghi quận chúa.”
Bị Mai Tử nhắc nhở, Hạ Sơ Thất lúc này mới phát hiện bây giờ mình là một người có thân phận thế nào. Hạ sở muốn nàng báo thù, Hạ Sơ Thất muốn tự do, Đông Phương Thanh Huyền muốn nàng làm gián điệp bí mật cho Cẩm Y Vệ, Triệu Tôn muốn nàng làm Cảnh Nghi quận chúa, hơn nữa, bản thân nàng còn là chính thể chưa cưới của Triệu Miền Trạch ---- áp lực thật là lớn!
Nàng ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn về phía cô nương hơi lớn tuổi bên cạnh Mai Tử, “Mai Tử, vị tỷ tỷ này là ai?”
Cô nương kia hơi cúi đầu xuống, thỉnh an nàng, “Nô tỳ là a hoàn do gia sai đến hầu hạ quận chúa.”
“ô?” Hạ Sơ Thất nhướng mày, “Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ là a hoàn của quận chúa, tên là do quận chúa đặt.”
Nhìn bộ dạng nàng ta cực kỳ trầm ổn, nghĩ là có lẽ Triệu Tôn sợ nàng tới phủ Thành quốc công không dùng quen người ở đó nên mới sai người đến hầu hạ nàng. Cẩn thận tính toán, ánh mắt nàng sáng lên, “Được, vậy gọi người là Tinh Lam đi!”
“Tình, Tình Lang sao?”
“Đúng thế, chính là Tình Lang... Tinh Lam, Tình Lang, tên này rất hay!” Khóe môi a hoàn kia run lên, vội vàng quỳ xuống, “Nô tỳ không dám, gia sẽ giết nô tỳ mất.”
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 230
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương tiếp
Loading...