Lâm Quát Lý Nguyên đồng thời liếc nhau, sắc mặt Lâm Quát đặc biệt càng âm trầm khó coi hơn cả Tiểu Vũ thấy hình ảnh tử vong. Cậu ngay vừa rồi còn đang tìm quy luật, hiện tại Tiểu Vũ thấy hình ảnh tử vong lượt thứ hai, toàn bộ suy đoán của cậu trong nháy mắt đều bị lật đổ.
Ngay sau đó Lâm Quát nghĩ tới thời gian hiện tại. 2 giờ sáng, qua 4 tiếng kể từ khi máy chiếu công bố thành tích, nói cách khác, Tiểu Vũ thấy chính là Tử Thần tân nhiệm thả xuống hình ảnh tử vong, mà tới sáng sẽ còn có người thứ hai thấy Tử Thần tiền nhiệm thả hình ảnh tử vong nữa.
Không chờ Lâm Quát hỏi rõ nội dung Tiểu Vũ đã thấy, cậu bỗng nghe được tiếng đập cửa. Nhà dột còn gặp mưa đêm, tiếng hét của Tiểu Vũ đã thu hút những người khác đến, xem ra có một số việc không giấu nổi rồi.
Lý Nguyên nhìn Lâm Quát, dùng ánh mắt hỏi cậu nên mở cửa hay không.
Lâm Quát nặng nề thở hắt ra: “Mở đi.”
Lý Nguyên đi mở cửa, Lâm Quát liền nhìn Tiểu Vũ, dường như hình ảnh tử vong cô thấy cực độ kinh hoàng, sợ tới mức cả người run rẩy, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, kỳ thực chỉ cần nghe thấy tiếng thét đó thôi là đủ biết hình ảnh tử vong kia kinh hoàng cỡ nào.
Người tham dự khác đều bị tiếng thét của Tiểu Vũ đánh thức, những người mới hãy còn ngái ngủ, bọn họ vốn mặc định 2 giờ chiều mai mới xuất hiện hình ảnh tử vong, bởi thế không ai lường được sẽ có người gào thét giữa đêm cả, ánh mắt không kinh ngạc thì là sợ hãi, nhưng không ngoại lệ đều có tò mò.
Bọn họ tò mò nhìn quanh khắp phòng, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến Tiểu Vũ la hét kinh hoàng như vậy, người cũ lại chẳng tò mò như người mới, nếu cẩn thận ngẫm lại sẽ rất dễ đoán ra đáp án.
Quách Ba dùng ánh mắt phức tạp đầy thâm ý đảo tới đảo lui trên người Lâm Quát, cậu đúng lý hợp tình mà nhìn ngược lại.
Tiếp nhận tín hiệu biểu cảm mang phần khó chịu từ Lâm Quát, Quách Ba lúc ấy mới rời tầm mắt đến phía Tiểu Vũ. Tiểu Vũ đã thoát khỏi hình ảnh kinh hoàng tìm về ý thức, thế nhưng vẫn còn chưa hết run rẩy.
Quách Ba dò hỏi: “Cô thấy gì rồi?”
Tiểu Vũ không hề nằm mơ, thực tế cô vốn định đi vệ sinh, ngay lúc ngồi dậy trên giường, hình ảnh tử vong lại đột nhiên xuất hiện trước mắt. Tiểu Vũ còn nhớ rõ lời Lý Nguyên, dù sao cũng là chuyện liên quan mạng sống, lại xuất phát từ nghĩ cho đồng đội, cô dù sợ tới cực điểm vẫn cố gắng quan sát hình ảnh tử vong, ghi nhớ điểm mấu chốt vào sâu trong não bộ.
Hiện tại Quách Ba hỏi đến, Tiểu Vũ liền hết sức thành thật đáp: “Xe tải tông vào biệt thự, người chết không có thời gian kịp phản ứng, trực tiếp bị cuốn vào dưới bánh xe.”
Tử trạng kia, giờ Tiểu Vũ nhớ lại vẫn còn kinh hãi.
Người mới nghe xong tức khắc lộ sắc mặt căng thẳng hoảng loạn, Đỗ Bình Sinh cảm giác như có lưỡi hãi đang treo trên đầu: “Không... Không phải nói tới 2 giờ chiều mai mới xuất hiện hình ảnh tử vong mới ư? Tại sao... tại sao giờ đã xuất hiện rồi?”
Quách Ba nhìn về phía Lâm Quát, đúng như Lý Nguyên lường trước, người cũ sẽ không tiết lộ kết luận cho người mới, gã cười nhạt hỏi: “Liệu có liên quan đến số nhiều Tử Thần hay không?”
“Số nhiều Tử Thần?” Toàn bộ người mới cả kinh, Đỗ Bình Sinh sầm mặt: “Nói cách khác, hiện tại đã xuất hiện hai Tử Thần rồi? Không, không đúng! Khả năng còn chưa hết, số nhiều trong tiếng Anh không chỉ có mỗi ‘2’.”
Quách Ba vừa hỏi như thế, Lâm Quát biết ngay gã đã biết rồi. Cậu không hé răng, chỉ cảnh cáo liếc Quách Ba một cái, gã nhún vai.
Lý Nguyên tiếp lời đe doạ: “Tốt nhất đừng có ý đồ khác.”
Người mới nghe không hiểu, Quách Ba lại cười cười nói: “Đúng vậy, chuyện hình ảnh tử vong liên quan đến mạng của tất cả chúng ta ở đây, mọi người nhìn thấy hình ảnh tử vong cần phải hết sức thành thật nói ra.”
Tiểu Vũ cảm thấy cô bị người cũ ám chỉ, vì thế vội vã giải thích: “Tôi thật sự chỉ thấy từng ấy, tôi... tôi quá sợ, không thể thấy rõ mặt người chết, nhưng hẳn là nam giới.”
Dù Tiểu Vũ thấy rõ mặt hay không cũng vô dụng, dẫu có cứu được một người, Tử Thần vẫn sẽ tùy thời khiến một người khác chết, so ra cảnh tượng tử vong là gì còn quan trọng hơn ai là người chết.
Quách Ba hỏi Lâm Quát: “Lâm Quát, cậu nghĩ Tiểu Vũ thấy hình ảnh tử vong có tính dẫn dắt không?”
Gã vừa hỏi như vậy, những người mới dùng ánh mắt như nhìn Chúa cứu thế đổ về Lâm Quát, bọn họ hy vọng cậu có thể đại phát từ bi, giúp bọn họ nhặt về một mạng từ lưỡi hái Tử Thần.
Lâm Quát trầm tư, cậu không phải Tiểu Vũ, không tận mắt chứng kiến hình ảnh tử vong, nhưng chỉ dựa theo lời Tiểu Vũ thuật lại, cậu vẫn phát hiện ra tính dẫn dắt. Cảnh tượng tử vong là ở biệt thự, có nghĩa hình ảnh này đang dẫn dắt bọn họ rời khỏi biệt thự.
Sau khi rời khỏi biệt thự sẽ kích hoạt vô cùng nhiều cơ quan tử vong, không chừng còn xuất hiện thiên thạch giáng xuống trực tiếp đánh trúng người tham dự xui xẻo.
Vẫn là ‘ con mèo của Schrodinger ’, nếu bọn họ không rời biệt thự, biết đâu lại chết như Lưu Hách, xe tải sẽ thật sự tông vào biệt thự. Nhưng so sánh hai bên, ở lại biệt thự tương đối ít kích hoạt cơ quan tử vong hơn là rời khỏi, rất có thể sẽ có xe tông vào biệt thự, nhưng bọn họ cũng có biện pháp lánh nạn.
Lâm Quát không đáp Quách Ba, cậu đến gần cửa sổ phía bên kia phòng, hướng mắt dõi ra xa. Biệt thự này lưng tựa núi, trên núi đúng là có một con đường đèo, Lâm Quát đẩy mở cửa sổ gần như có thể nghe được tiếng động cơ ô tô. Nếu hình ảnh tử vong Tiểu Vũ thấy trở thành sự thật, vậy nhất định là xe tải phá tan lan can phòng hộ bên đường, do tính thẩm mỹ nên phần lớn tường biệt thự dùng kính chứ không phải cốt thép xi măng, dựa theo quán tính thật sự có khả năng tông vào biệt thự.
Suy nghĩ Lâm Quát xoay chuyển, nếu đúng như cậu nghĩ, vận dụng đủ loại công thức vật lý toán học quay tròn trong đầu, cậu quan sát độ dày tường kính, lẩm nhẩm: “Độ dày này, cường độ chịu cắt là 0.2 MPa, tốc độ xe tải ít nhất phải đến 160, điều này không thể...”
Lâm Quát dõi mắt trông về phía xa, sau khi ước lượng khoảng cách từ đường đèo tới biệt thự, lại tính toán dựa trên khả năng chịu cắt của tường. Dưới tình huống xe tải chở đầy rất khó chạm tốc độ 160, trừ khi xe trống, nhưng xe tải không đủ trọng lượng cũng không thể nào đâm vào biệt thự.
Đủ mọi cách chết trong phó bản này tưởng như vô lý lại vẫn tuân theo logic, dưới tình huống logic tồn tại, xe tải muốn tông vào biệt thự trừ khi phải đập, tức là tác dụng một lực vào trên đỉnh tường, lực này sẽ khiến mặt tường sinh ra một mô-men uốn, khi mô-men uốn xuất hiện, một bên mặt tường sẽ chịu nén còn mặt kia chịu kéo, khi lực truyền xuống chân tường, mặt tường sẽ tự nứt rồi sụp đổ.
Thế nên thay vì nói tốc độ xe tải quá nhanh tông vào biệt thự, hợp lý hơn là xe tải đập vào, nếu là đập, vậy dựa theo nguyên lý lực truyền từ trên xuống, chắc chắn sẽ đập từ trên lầu xuống dưới lầu.
Có được đáp án xong, Lâm Quát xoay người nhìn cả đội: “4 tiếng tiếp theo dừng ở tầng hai hoặc phía nam tầng một.”
Lời ra khỏi miệng, mọi người khựng lại hai giây liền lập tức rời đi.
Phòng ngủ chính của Lâm Quát ở biệt thự tầng 3, hướng bắc gần núi, cả đám như chạy trốn mà rời khỏi chỗ này, Lâm Quát cũng rời đi, Lý Nguyên di chuyển vài bước thấy Tiểu Vũ hãy còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng, bực đến mức bước lùi trở lại: “Chị có thể nhanh nhẹn chút được không? Đừng kéo chân sau có được không?”
Tiểu Vũ gần như bị Lý Nguyên túm ra khỏi phòng.
Lý Nguyên nhìn Lâm Quát: “Đi đâu?”
Cậu bảo: “Phòng khách.”
Phòng khách ở tầng hai, hướng nam.
Lúc ba người Lâm Quát đi vào phòng khách, những người khác đa phần đều đã ở đây, số ít chạy xuống tầng một đại khái cảm thấy không có Lâm Quát thì không an toàn, thế là lại chạy ngược về phòng khách.
Quách Ba nói: “Ngẫm lại xem phòng khách sẽ phát sinh kiểu chết ly kỳ gì đi? Loại trừ mọi cách chết, cầm cự qua 4 tiếng là chúng ta an toàn rồi.”
Mọi người bắt đầu trầm tư.
Trong khi những người khác tưởng tượng các khả năng chết có thể xảy ra, Lâm Quát đi đóng cầu dao trước, ít nhất đã loại bỏ cơ quan tử vong liên quan đến điện.
Đỗ Bình Sinh run lên hỏi: “Chết ở trong nhà, ngoại trừ điện, cháy nổ gì đó, đại khái chỉ còn mỗi đột tử.”
Từ ‘ đột tử ’ này khiến mọi người tức khắc dấy động bất an.
Lâm Quát mở miệng: “Không thể ‘ đột tử ’.” Nếu mà đột tử, vậy phó bản này hết đường giải. Họ khỏi cần cướp người khỏi tay Tử Thần nữa, cứ chờ chết thôi.
Có lời này của Lâm Quát, sắc mặt mọi người mới khá khẩm hơn.
Lâm Quát ngẫm nghĩ nói: “Cách đồ bén nhọn trong phòng xa ra chút.”
Phòng khách thật ra chẳng có thứ gì bén nhọn, Lâm Quát lại ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Tốt nhất đứng ở trong góc.”
Nếu trần nhà đột nhiên sập xuống, góc họ đứng sẽ cấu thành một hình tam giác, hình tam giác có tính ổn định, không đến mức chết ngay tức thì.
Lâm Quát lại đảo mắt quan sát khắp phòng, không phát hiện thêm tai hoạ ngầm có thể kích hoạt cơ quan tử vong, liền dặn Tiểu Vũ: “Nếu hình ảnh tử vong mới xuất hiện, kiềm chế đừng la hét, cố gắng nói ra điểm mấu chốt.”
Tiểu Vũ áp lực gấp bội, Lý Nguyên bên cạnh bực mình cười nhạt một tiếng, Tiểu Vũ lúc này mới co ro đáp ‘ ừm ’. Người trong phòng đều nhìn ra sự không đáng tin của đương sự thấy hình ảnh tử vong, không khỏi hít sâu một cái.
Tiểu Vũ hổ thẹn cúi đầu: “Tôi... tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lâm Quát không nói nữa, cậu với vài người đứng ở góc phòng. 4 tiếng trôi qua đặc biệt lê thê, nhất là còn trong bầu không khí này, mỗi phút mỗi giây đều như quá mức gian nan.
Không biết đã bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng còi xe dồn dập, thần kinh ai nấy tức khắc kéo căng.
Tiểu Vũ thấy hình ảnh tử vong đã sắp xảy đến.
Tiếng còi xe ngày càng vang dội báo hiệu nó đang càng lúc càng gần, đột nhiên ——
‘ Ầm ’ một tiếng cực chói, Lâm Quát cảm giác sàn nhà dưới chân rung chuyển toàn bộ, xem ra xe tải mất kiểm soát vẫn đâm vào biệt thự như trong hình ảnh tử vong, bên tai là tiếng vang rất lớn, cậu vịn tường khó khăn đứng vững, cảm thấy có người ngã rồi, mới định hỏi tình huống những người khác, giọng Tiểu Vũ vang lên.
Giọng Tiểu Vũ nhanh chóng bị tiếng xe tải đâm vào biệt thự lấn át, ngay cả Lâm Quát cũng phải hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Cậu lên tiếng hỏi Tiểu Vũ, nhưng tương tự, giọng cậu cũng bị động tĩnh kịch liệt này át đi, hết cách, Lâm Quát đành phải im lặng, chỉ hy vọng bản thân do quá căng thẳng mà sinh ảo giác.
Giữa tiếng động không dứt, người mới hẳn do sợ động tĩnh này ảnh hưởng đến mình, nháo nhào ùa về góc tường cách xa hơn, ầm ĩ bên trong lẫn ồn ã bên ngoài khiến đầu Lâm Quát căng đau khôn tả.
Đợi mọi thứ lắng xuống, Lâm Quát bình ổn hồi lâu mới lên tiếng hỏi Tiểu Vũ: “Cô vừa mới nói gì?”
Sắc mặt Tiểu Vũ tái nhợt: “Giẫm... Giẫm đạp...”
~~~