Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 377


Chương trước Chương tiếp

Có sự giúp đỡ của Lê Kha – vị Tam thái tử của Long tộc, đám “hải sản” làm loạn kia quả thực chẳng đáng lo ngại. Long uy vừa hiện, tự nhiên Thủy tộc lập tức bị trấn áp.

Bờ biển Bắc Hải quận đã trở lại yên bình.

Bên phía Quận thủ phủ, Tư Đồ Kính đã đến từ sớm.

Sau khi nhóm Thanh Vũ đến Bắc Hải quận họ đã ném hắn xuống dọc đường, bắt hắn tự cuốc bộ đến đây, suýt nữa thì đi đến chết.

May mà Tư Đồ Kính đã là một con “lừa” già đời, biết tự tìm việc làm cho mình.

Quận thủ Bắc Hải quận mang họ Chu, tên Chu Cao Nghị, là một người lanh lợi.

Khi Tiêu Trầm Nghiên đăng cơ, bóng dáng hắn và Thanh Vũ đứng sóng vai phản chiếu trên bầu trời. Có thể nói, bây giờ rất nhiều người ở Đại Ung đều biết dung mạo của Hoàng đế bệ hạ và Sát Sát bệ hạ.

Chu Quận thủ vừa thấy hai vị bệ hạ giá lâm, trong lòng vừa kinh vừa sợ. Nhưng nhìn thấy trang phục của Trấn Ma phủ trên người họ, hắn lại do dự, sau đó nghe được:

Tiêu Trầm Nghiên: “Tả thống lĩnh Trấn Ma phủ – Mặc Thạch.”

Thanh Vũ: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Hoàng Phong – Hoàng Mật Nhi.”

Biện Thành Vương liếc hai người một cái, bĩu môi: “Ta là lão Lục.”

Ra ngoài hành tẩu, thân phận đều là do mình tự đặt.

Chu Quận thủ hiểu ý, vội chắp tay hành lễ: “Bái kiến Tả thống lĩnh, bái kiến Hoàng phu nhân, bái kiến Lục… Lục đại nhân.”

Tư Đồ Kính liếc mắt đánh giá lão già này một cái: Thức thời!

Sau khi thân phận giả vi hành của hai vị bệ hạ đã được tạo dựng, Thanh Vũ tiện tay lấy một chiếc mặt nạ lưu kim đeo lên, chỉ lộ ra đôi mắt động lòng người. Khí tức quanh thân cũng thay đổi hoàn toàn.

Tiêu Trầm Nghiên thấy vậy, hỏi: ” Long Nữ từng gặp nàng chưa?”

Thanh Vũ lắc đầu: “Phòng ngừa vạn nhất.” Trong thư truyền tin của Tiểu Ngọc Lang chỉ nhắc đến Long Nữ, Thanh Vũ vẫn chưa biết người đến là Lê Hà.

Nếu đã muốn đóng giả làm Hoàng Phong vậy phải cẩn thận một chút. Mới đến mà đã để lộ sơ hở thì còn gì thú vị nữa?

Trời gần sáng Dạ Du đã trở lại.

Cùng đến đương nhiên còn có huynh muội Lê Kha và Lê Hà.

Chu Quận thủ vội vàng ra nghênh đón, nét mặt đầy cảm kích: “Quận thủ Bắc Hải quận – Chu Cao Nghị, đa tạ Long tộc ra tay giúp đỡ nhân tộc chúng ta, Long tộc đại nghĩa vô song!”

Huynh muội Lê Kha – Lê Hà đều không bận tâm, hoàn toàn không để Chu Quận thủ vào mắt, ánh nhìn hai người đồng loạt rơi vào bóng dáng phía sau hắn.

“Mật Nhi nàng ơi!” Lê Kha lập tức chạy về phía Thanh Vũ.

Còn Lê Hà thì chết lặng nhìn chằm chằm Tiêu Trầm Nghiên, trong lòng dậy lên sóng to gió lớn, gương mặt kích động đến đỏ bừng. Nàng dùng sức bấu chặt tay mình mới cố đè nén được cảm xúc.

Nhưng vẫn không thể kìm lại, bước nhanh về phía trước, vừa định mở miệng thì Chu Quận thủ đã nhanh chân hơn:

“Vị này chính là Tả thống lĩnh Trấn Ma phủ của nhân tộc ta – Mặc Thạch đại nhân.”

Bước chân Lê Hà khựng lại, trong mắt lộ ra thoáng nghi hoặc.

Chỉ thấy Dạ Du đi đến bên Tiêu Trầm Nghiên, khẽ thì thầm vài câu. Tiêu Trầm Nghiên thần sắc lạnh nhạt gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Lê Hà, ánh mắt thâm trầm mang theo vài phần đánh giá.

Ánh nhìn này khiến thân thể Lê Hà cứng đờ, ánh mắt ấy giống hệt… Thương Minh Thái tử!

Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng theo bản năng, cho đến khi Tiêu Trầm Nghiên cất tiếng:

“Mặc Thạch thay mặt Hoàng đế bệ hạ, đa tạ công chúa Lê Hà đã ra tay tương trợ.”

Giọng nói quen thuộc kéo thần trí Lê Hà trở lại. Nàng đè nén căng thẳng, đôi mắt sáng ngời nhìn Mặc Thạch: “Thống lĩnh đại nhân nói quá lời, có thể chia sẻ ưu phiền cùng Hoàng đế bệ hạ, Lê Hà nghĩa bất dung từ.”

Trong đôi mắt kia rõ ràng tràn đầy tình ý.

Tiêu Trầm Nghiên chỉ hơi gật đầu rồi lập tức dời đi ánh mắt.

Mà bên kia, Thanh Vũ quét mắt nhìn Lê Hà, trong lòng liền sáng tỏ—hóa ra là con rồng nhỏ này à.

Lê Kha vẫn đang lẩm bẩm: “Mật Nhi, nàng đeo mặt nạ làm gì?”

“Ta đẹp quá, sợ làm người khác tự ti.”

“Ồ, nàng quả thực vừa đẹp người vừa đẹp nết.”

Lê Hà thấy Tiêu Trầm Nghiên xoay người rời đi, thái độ lạnh nhạt đến vậy, trong lòng tuy có chút thất vọng nhưng cũng không lấy làm lạ—Thương Minh Thái tử vốn dĩ luôn như thế.

Ít nhất vừa rồi hắn còn chủ động nói chuyện với nàng, chuyện này đặt ở trước kia căn bản là không thể xảy ra.

Thu hồi ánh mắt khỏi Tiêu Trầm Nghiên, nàng liền trông thấy bộ dáng chó vẫy đuôi của đệ đệ mình, trong lòng không vui, cau mày quát khẽ: “Lê Kha! Qua đây!”

Lê Kha bị nàng quát, có hơi ấm ức, nhỏ giọng nói với Thanh Vũ: “Mật Nhi, lát nữa ta lại tìm nàng, chờ ta nhé.”

Nói xong hắn ủ rũ cụp đuôi trở về bên Lê Hà.

Lê Hà trừng hắn một cái, sau đó đưa ánh mắt đánh giá Thanh Vũ từ trên xuống dưới, cau mày, không che giấu được vẻ chán ghét, nghiêng đầu quát Lê Kha: “Ngoan ngoãn cho ta, đừng có làm mất mặt!”

Dứt lời, nàng lập tức đuổi theo Tiêu Trầm Nghiên.

Thanh Vũ cười như không cười, khẽ hất cằm về phía Chu Quận thủ, người kia cũng nhanh chóng đuổi theo.

Nàng nhìn về phía tiểu Ngọc Lang và Bách Tuế, dĩ nhiên cũng thấy tiểu cô nương trong lòng Bách Tuế.

“Di ơi, đây là Thái Nhi muội muội, người nhà của muội ấy bị tên Long Vương giả kia nuốt chửng rồi.” Tiểu Ngọc Lang thấp giọng nói.

Thanh Vũ nhìn tiểu cô nương gầy yếu, gật đầu: “Trước tiên đưa con bé xuống dưới nghỉ ngơi, ăn chút gì đó. Người nhà con bé chưa chết đâu.”

Nghe vậy, Thái Nhi mở to đôi mắt đầy vẻ không dám tin.

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật! Di ta nói người nhà muội còn sống thì chắc chắn là vậy!” Tiểu Ngọc Lang vui vẻ nói, kéo tay Bách Tuế: “Bách Tuế ca ca, chúng ta vào trong trước đi.”

Bách Tuế cũng gật đầu, sau đó lại bĩu môi về phía Thanh Vũ, chỉ tay về hướng Lê Hà rời đi, trên mặt viết rõ mấy chữ “cực kỳ không thích.”

Thanh Vũ khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã biết.

Đợi mọi người đi vào, nàng liếc nhìn Dạ Du một cái, xoay người tiến vào Quận thủ phủ.

Sau khi dẫn Dạ Du vào gian phòng riêng, nàng đặt tay lên ngực hắn, truyền một luồng âm khí hùng hậu vào cơ thể hắn.

Sắc mặt trắng bệch của Dạ Du khá hơn một chút, hắn nhìn nàng đầy trìu mến: “Vẫn là đồ chết tiệt ngươi thương ta nhất.”

Thanh Vũ trợn mắt, thu tay lại, cau mày: “Là con rắn cái đó làm ngươi bị thương?”

Dạ Du ừ một tiếng, cười lạnh: “Vừa rồi nó còn ở đây nên không tiện truyền tin. Nếu không phải con rắn cái đó bất ngờ xuất hiện, ta đã bắt được tên Long Vương giả kia rồi.”

“Ngươi nghi ngờ bọn chúng cùng một phe?”

“Mười phần chắc chín,” Dạ Du hừ một tiếng, cười khẩy: “Long tộc có thể hiệu lệnh Thủy tộc khắp thiên hạ, tên Long Vương giả kia chỉ là một con cự quy, dù mai rùa có cứng nhưng cũng không ngu đến mức tự tìm đường chết.”

“Nếu không có kẻ đứng sau chỉ đạo thì nó dám giả mạo Long Vương à?”

“Con rắn cái đó trước kia còn kiêu ngạo lắm, vừa nghe ta là đường đệ của biểu muội phu lập tức đổi sắc mặt, ý đồ của nó chỉ còn thiếu nước viết thẳng lên mặt!”

“Dựng lên một tên Long Vương giả quấy nhiễu nhân gian, sau đó Long tộc lại đóng vai người tốt, lập công lớn, thuận lý thành chương trở thành đại ân nhân của Nhân tộc. Đến lúc đó biểu muội phu thân là Hoàng đế, làm sao có thể không tiếp kiến bọn chúng?”

Dạ Du xoa ngực, sắc mặt u ám, trong lòng hận không thôi. Con rắn cái đó ra tay cực độc, hắn bao năm rồi chưa từng bị nội thương nặng như vậy. Nếu không nhờ có Nguyệt Ảnh mâu mà Thanh Vũ đưa cho, chỉ e không chỉ đơn giản là phun ra hai ngụm máu.

Thanh Vũ lại chú ý đến điều khác trong lời hắn—”Cự quy”?

Tên Long Vương giả kia hóa ra là một con rùa đóng giả?

“Nói xem, rốt cuộc Lê Hà có thân phận gì? Long uy trên người nàng ta mạnh hơn hẳn những Long tộc bình thường.”

Thanh Vũ hoàn hồn, hừ lạnh: “Bên cạnh Thiên hậu có hai vị thần quan được sủng ái, một người là nữ nhi của Xuân Thần, tên Phù Dao, người còn lại xuất thân từ Long tộc, chính là Lê Hà.”

Dạ Du nhướng mày: “Ồ, vậy là bà bà(mẹ chồng) hờ của ngươi đang đưa thiếp thất đến cho biểu muội phu à?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...